Lòng anh vang lên tiếng lộp bộp, chìm vào khủng hoảng, vội vàng kêu Mạch Tiểu Miên: "Này này này, cô dậy đi, cô bị sao vậy? Còn bị thương ở đâu sao?"
Cuối cùng Mạch Tiểu Miên bị anh gọi dậy, hai mắt vẫn còn chưa ngủ đủ, hơi mơ hồ mà nhìn anh, giọng điệu tức giận: "Có ai nói với anh rằng quấy rầy giấc ngủ của người khác là vô cùng không có đạo đức không hả?"
"Rốt cuộc là cô bị thương ở đâu? Sao cả người cô toàn là máu vậy?"
Kiều Sở Thiên lo lắng hỏi.
"Cả người anh mới toàn là máu ấy."
Mạch Tiểu Miêu mắng một câu, bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, cũng quay đầu nhìn sau váy mình. Thấy cái bãi máu kia, và cả cái thảm màu vàng đầy máu trên tay Kiều Sở Thiên mới hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô quýnh quáng lên, vội vàng cướp lấy cải thảm, quấn chặt lên người mình.
"Không được, bây giờ tôi chở cô tới bệnh viện!"
Kiều Sở Thiên nói xong bèn tiến lên muốn bế cô đi bệnh viện.
"Thả tôi xuống, tôi không bị thương."
Mạch Tiểu Miên biết rõ anh đã hiểu lầm rằng cô bị thương nặng chảy rất nhiều máu, vẻ mặt quẫn bách nói.
"Đừng tùy hứng! Đi bệnh viện!"
Kiều Sở Thiên không thả xuống mà còn rổng cô.
"Tôi thật sự không cần đi bệnh viện."
Mạch Tiểu Miên cầu xin.
"Đã chảy nhiều máu như vậy rồi, nếu còn không đi bệnh viện cô sẽ chết luôn đó."
Mạch Tiểu Miên cười khổ không thôi.
Tên giám đốc Điều này có phải là chưa từng nếm vị của khói lửa nhân gian không?
Sao cũng không biết mỗi khi phụ nữ đến kỳ sẽ chảy rất nhiều máu sao?
Tối hôm qua cô chỉ lót một cái khăn tay, vì vậy mới bị tràn ra.
Thấy Kiều Sở Thiên tiếp tục muốn ôm cô đi bệnh viện, vì để không phải làm trò cười trước mặt người ngoài, cô đành bất đắc dĩ nói: "Tôi chảy máu không phải vì bị thương mà là vì rớt dâu."
"Rớt dầu?"
Giám đốc Kiều trong sáng của chúng ta thật sự không biết đến tháng là gì.
Cho đến bây giờ Lâm Ngọc chưa từng nhắc đến đến tháng hay là kỳ sinh lý trước mặt anh.
Mà người phụ nữ mà anh tiếp xúc chỉ có Lâm Ngọc, vì vậy cái từ rớt dầu này rất lạ lẫm với anh.
Trông thấy vẻ mặt mờ mịt của anh, Mạch Tiểu Miên đành phải nói rõ ra: "Tôi đến cái kia
rồi..."
"Cái kia?"
"Đến tháng ấy!"
Mạch Tiểu Miên thật sự không chịu nổi, nói thẳng.
Cho dù Kiều Sở Thiên có trong sáng cũng biết cái từ đến tháng này.
Cả cơ thể anh đông cứng, tay đang ôm Mạch Tiểu Miên cũng buông ta.
Mạch Tiểu Miên lại lần nữa ôm thảm ngã từ trên tay anh xuống đất.
May là mông không chạm đất...
Nhưng mông vẫn đau đớn, hơn nữa rớt dầu bị đau bụng, trạng thái cơ thể vô cùng không tốt.
"Phụ nữ đến tháng là bình thường, tôi đi đây!"
Kiều Sở Thiên nói như vậy rồi rời đi.
"Đợi chút đã!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!