Chương 161
Bên tường có một cánh cửa sổ, gió đêm thổi vào, quét đi cái nắng mùa hè.
Thẩm Nguyệt ban ngày chơi đùa quá sức trong phòng bếp, từ từ nhắm mắt, chỉ trong chốc lát liền ngủ say.
Sau khi đưa Thẩm Nguyệt đi nghỉ, chỉ còn lại một bàn đầy đồ ăn chưa được động đũa. Liên Thanh Châu vẫn ngồi trong sảnh như cũ, giống như đang chờ người.
Cho đến khi quản gia chạy vào nói: “Công tử, Tô đại nhân tới”.
Liên Thanh Châu đứng dậy chào đón, vừa đi ra cửa thiện phòng liền thấy dưới ánh trăng nhàn nhạt có một người đàn ông mặc áo đen, chậm rãi từ trong bóng đêm đi ra.
Trước thiện phòng có một con đường hoa, chàng đi giữa con đường, gió đêm thổi lất phất góc áo kết hợp với tóc đen trên vai làm nổi bật gương mặt yên tĩnh trí viễn, mỹ mạo vô song của hắn.
Lông mày xếch lên, đôi mắt thon dài, ngẩng đầu lên có thể thấy ánh mắt như ẩn chứa vô số ngôi sao, không có gợn sóng mà lại sâu thẳm vô biên.
Hắn đi từng bước lên bậc thang của thiện phòng, ánh nến chiếu sáng thân hình chàng. Dưới ánh sáng, hắn như một bức tượng điêu khắc từ ngọc vàng cao cấp, vô cùng tinh mịn và hoàn mỹ.
Liên Thanh Châu đưa tay vái chào: “Học trò bái kiến sư phụ”.
Không ai ngờ rằng, sư phụ mà hắn tôn kính nhất ại là người đàn ông trẻ tuổi đến thế. Nhìn chàng chỉ lớn hơn Liên Thanh Châu mấy tuổi, mỗi một cử động đều ưu nhã quý khí, thành thục chững chạc.
Tô Vũ đứng ở bên cạnh khung cửa, thản nhiên nhìn thiện phòng, nói: “Hôm nay có việc xã giao nên ta đến muộn một chút, người đâu rồi?”
Liên Thanh Châu nói: “Công chúa bây giờ có lẽ đang ngủ trong viện rồi ạ”.
Tô Vũ nhìn vào bánh gato được điểm xuyết bởi quả anh đào trên bàn, Liên Thanh Châu bất đắc dĩ nói: “Đây là công chúa tự làm, nói là bánh sinh nhật cho học trò ạ”.
“Nàng đối xử với ngươi rất tốt nhỉ”.
Liên Thanh Châu nghiêm túc nói: “Công chúa chỉ coi học trò là bạn”.
Tô Vũ đứng bên cạnh bàn, hạ mắt nhìn xuống, nhặt một miếng gato nhỏ ăn thử, không chê không khen.
Liên Thanh Châu hợp thời nói: “Công chúa đang nghỉ ở Tường Vi Viện, sư phụ có thể đến thăm nàng ạ”.
Nhìn Tô Vũ trong nháy mắt biến mất, Liên Thanh Châu nhẹ nhàng thở phào.
Cũng may tối nay công chúa đồng ý ở lại, nếu không sư phụ tới mà không gặp được người thì chẳng phải là phí công chuẩn bị hay sao?
Trong Tường Vi Viện, gió đêm thổi mang theo chút hương hoa, bên trong còn xen lẫn một mùi trầm hương như có như không, dừng lại ở trong phòng Thẩm Nguyệt. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!