Chương 138
Liễu Mi Vũ nhìn sắc trời, nhưng đến tận bây giờ Tần Như Lương vẫn chưa đến! Chẳng lẽ tối nay hắn ta định nghỉ lại trong cung?
Hiển nhiên điều đó là không thể. Lúc này trong cung đã nghỉ ngơi rồi, Tần Như Lương cũng phải về rồi.
Liễu Mi Vũ siết chặt mu bàn tay của Hương Lăng, dưới ánh trăng, gương mặt kia âm u tái nhợt, nàng ta nghiến răng nói: “Thẩm Nguyệt, ngươi ưỡn cái bụng to đùng mà còn dám quyến rũ tướng quân! Nữ nhân ti tiện nhất thiên hạ này quả đúng là ngươi rồi!”
Hương Lăng nói đúng, chưa biết chừng đây là mưu kế của Thẩm Nguyệt, phái Ngọc Nghiên dụ nàng ta qua đó để nàng ta đích thân trông thấy Thẩm Nguyệt dùng thủ đoạn quyến rũ được Tần Như Lương!
Nếu không tại đêm tối nay chỉ có Ngọc Nghiên tới đây mà không thấy bóng dáng của Thẩm Nguyệt?
Từ trên xuống dưới phủ, trừ Thẩm Nguyệt ra, Liễu Mi Vũ cũng không nghĩ ra nổi nữ nhân nào khác!
Nhưng cho dù đã biết có thể đây là mưu kế của Thẩm Nguyệt, Liễu Mi Vũ cũng không thể không đi. Nàng ta không thể để Thẩm Nguyệt thành công, càng không thể để Tần Như Lương chạm vào nữ nhân khác…
Liễu Mi Vũ ổn định tâm trạng: “Hương Lăng, cùng ta tới bên hồ”.
Nàng ta nên tin tưởng Tần Như Lương, nhưng càng tới gần bờ hồ, lòng dạ nàng ta càng thấy hoảng hốt.
Trước đó không lâu, Tần Như Lương mới hứa hẹn cùng Liễu Mi Vũ, cả đời sau chỉ có một mình nàng ta, sau đó nhanh chóng xuất hiện ngay Hương Phiến. Hắn ta đảm bảo rằng sau này sẽ không chạm vào nữ nhân khác, Liễu Mi Vũ thực sự sợ rằng hắn ta lại lần nữa thất hứa.
Trong đầu Liễu Mi Vũ toàn là những hình ảnh ô uế khó coi, đâu còn thừa hơi chú ý tới xung quanh. Bước chân của nàng ta nóng vội, về cơ bản không phải Hương Lăng đỡ nàng ta, mà là nàng ta túm tay Hương Lăng kéo Hương Lăng đi theo.
Hương Lăng ở đằng sau nói: “Phu nhân, người đi chậm thôi, sẽ không có chuyện gì đâu, chắc chắn là công chúa lừa người đó! Tướng quân chỉ thâm tình với một mình phu nhân… á!”
Đâu ngờ vừa nói xong câu này, Hương Lăng ở phía sau đã phát ra một tiếng rên rỉ, đợi khi Liễu Mi Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nàng ta mềm oặt, ngã xuống nền đất.
Bóng cây che phủ ánh trăng, trên nền đất lốm đốm vài điểm sáng, tôn lên gương mặt không chút biểu cảm của Thẩm Nguyệt, còn cả Ngọc Nghiên đang cầm gậy gỗ trong tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!