Chương 1160
Nàng thích mùi trầm hương ngày xưa trên người hắn, nhưng khí tức trước kia có thể khiến nàng cảm thấy yên lòng thì nay lại làm nàng cảm thấy cõi lòng xao động không yên.
Nàng thất thần nhìn Tô Vũ bôi thuốc cho mình, sau đó dịu dàng cẩn thận băng bó vết thương, khó khăn lắm nàng mới kiềm chế được xúc động muốn nắm tay hắn.
Rõ ràng bàn tay hắn có nhiệt độ mà mình ao ước nhất.
Tô Vũ nhướng mày: “Say rồi à?”
Thẩm Nguyệt cong môi, lắc đầu nói: “Ta cũng muốn say lắm nhưng lại rất tỉnh táo”.
Tô Vũ buộc băng gạc trên mu bàn tay nàng, động tác khựng lại, một lúc lâu mới nói: “Sớm biết hôm nay nàng không muốn ta xuất hiện thì ta đã không đến rồi”.
Thẩm Nguyệt cảm thấy lòng mình đau đớn.
Thẩm Nguyệt mệt quá!
Nàng cũng biết là mình say rồi! Bằng không nàng cũng sẽ không thẳng thắn thừa nhận là mình say.
Vì say nên nàng dứt khoát mặc kệ tất cả, nàng ngủ lại trong căn phòng kia, không màng mọi thứ.
Tô Vũ nhìn Thẩm Nguyệt chìm sâu vào giấc ngủ, tay khẽ vuốt ve gương mặt đã có quầng thâm vì lo nghĩ, hắn biết đã tới lúc rồi…
Đêm hôm đó, một cuộc đối thoại giữa ba người đàn ông diễn ra giữa đêm tối tuyết rơi lạnh giá, chỉ có người đứng canh ngoài cổng viện nhỏ, không một ai biết nội dung cuộc đối thoại là gì.
…
Sau khi say giấc nồng, khi trời còn nhá nhem tối, đội trưởng nhóm thị vệ hộ tống Thẩm Nguyệt bất chợt tỉnh dậy do mắc tiểu. Hắn ta loạng choạng đi theo hướng mà người hầu trong biệt viện chỉ dẫn. Sau khi giải quyết nỗi buồn, nhớ tới nhiệm vụ được giao, thị vệ có chút lo lắng.