Trong lúc nhất thời hồi bẩm lão gia, hồi báo với lão phu nhân thỉnh đại phu, đi nói cho Hoàng Oanh ......Loạn như mớ bòng bong.
Tô Mạt đang đứng ở bên ngoài vừa vặn chặn đường của Lan Như đang quay về.
Lan Như nhìn Tô Mạt hùng hùng hổ hổ, vội vàng vịn lấy nàng,“Tiểu thư, người đang vội vã làm gì?”
Tô Mạt nói:“Ta nhớ ra rồi. Mùa hè vừa rồi ta có giao cho Liễu Đại ủ một
loại rượu trắng cao độ, còn nói với hắn làm thí nghiệm một loại cồn độ
cao. Cái đó không phải dùng để uống. Hắn vẫn không có tin tức báo lại,
ta suýt quên mất.”
Trở về trong khoảng thời gian này, nàng bận rộn làm hương đan tất, thật đúng là không nhớ tới chuyện này.
Ngày đó nghe Liễu Đại nói chuyện từ ba năm đó đến nay Tô Mạt giúp đỡ cải
tiến phương pháp làm ruộng, sản lượng lương thực một mẫu của bọn họ được tăng lên gấp mấy lần.
Ba cái thôn trang lương thực nhiều, người một nhà ăn không hết, bán đi lấy tiền cũng không được nhiều.
Cho nên đã nghĩ đem lương thực thừa đi nấu rượu, nếu không để lâu cũng dễ dàng bị hỏng.
Liễu Đại lúc còn trẻ đã từng làm việc tại xưởng làm rượu, tự mình kêu gọi thôn dân nấu rượu.
Tô Mạt nhất thời có hứng thú, liền đem biện pháp nâng cao nồng độ rượu mà trong dịp tình cờ đọc được cho hắn biết.