Tô Mạt nghiêng đầu
hướng hắn cười cười, gọi hắn đi qua bên nàng, lại quay sang nói với mấy
vị thợ đầu có hai thứ tóc ấy:“Vu sư phó, Chu sư phó, Kinh sư phó, kỳ
thật loại kính mắt này, rất lâu trước kia đã có rồi. Dùng thủy tinh,
hoàng ngọc và các loại bảo thạch khác để mài ra, có thể giống xuyên thấu qua nước xem các vật thể phóng đại ra. Người tới nhất định độ tuổi nhất định sẽ bị mờ mắt, đeo lên một cặp kính mắt, có thể nhìn thấy rất rõ
ràng.”
Khuôn mặt mập mạp của Vu sư phó cười nói:“Nói như vậy, chúng ta sau này già đi vài năm, cũng không sợ mắt bị lão hóa đi.”
Đối với bọn họ những bậc thầy về thủ công kĩ nghệ mà nói, phải dựa vào tay và mắt để kiếm cơm.
Đến độ tuổi nhất định, con mắt sẽ không nhìn thấy rõ, chỉ có thể truyền dạy cho nhi tử cùng đồ đệ, nhưng cặp mắt không tốt, ngay cả truyền thụ cũng chịu ảnh hưởng.
Nếu có thể có đồ vật giống như tiểu ông chủ nói, vậy không phải có thể làm công việc này cả một đời sao?
Bọn họ thật sự là bị kích động, vài người ríu rít thảo luận,“Ông chủ đem bí phương đốt ra thủy tinh nói cho chúng ta biết, kỳ thật căn bản không có khó như trong tưởng tượng, tiền vốn của thủy tinh, khẳng định còn rẻ
hơn so với bảo thạch. Ông chủ đem thủy tinh bán đi, lại đổi thành vàng
bạc, vậy là có lời rồi.”