Nói xong ông nhìn hoàng đế nở nụ cười hung tợn: "Gần như ngày nào ta cũng mơ thấy bọn họ, còn có hai vị tiểu hoàng tử, bọn họ còn nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy..."
Giống như một cây dao thành công đâm vỡ lớp bảo vệ quanh trái tim của hoàng đế, ông nhíu chặt mi, phun ra một ngụm máu, "Không cần nói nữa! Trẫm là vì Đại Chu, vì bách tính trong thiên hạ, nếu không làm những chuyện đó, Đại Chu đã sớm bị những người có tư tâm làm tan ra rồi."
Vết thương của Diệp Tri Vân lần thứ hai vỡ ra, "Ngươi là đồ tiểu nhân vô sỉ, ngụy quân tử, rắp tâm hại người, tiểu nhân gian trá!"
Vừa hét, ông giống như một cơn gió nhảy lên, lần nữa quấn lấy hoàng đế đánh nhau.
Nhìn hai người giống như phát điên quấn lấy nhau, không để ý đến hai người đang ở đây, mà hoàng đế căn bản không hề để ý đến những chất vấn của Tô Mạt, không hề có nửa điểm xấu hổ.
Tô Mạt đột nhiên có chút mờ mịt, đối mặt với hai người đang phát điên, không ai có thể giữ được tỉnh táo.
"Cẩn ca ca...." Nàng phải nói gì vậy giờ? Nếu thật sự là do hoàng đế làm, bây giờ giết ông ta?
Giết ông ta có lợi gì, ông ta để Lưu Ngọc canh ở ngoài điện, rõ ràng là muốn Diệp Tri Vân đồng quy vu tận.
Cả nàng và Hoàng Phủ Cẩn đến đây, với võ công của hai người bọn họ, một chưởng cũng có thể đánh chết hoàng đế, nhưng ông ta lại không có chút sợ hãi nào.