“Bà tổ cha cái đồ tráo trở.
Anh đi chết đi.”
Sau câu chửi thần thánh ấy, Thanh Hà thẳng chân đạp Đình Nguyên lăn xuống giường.
Cô hít sâu rồi thở ra mạnh để thể hiện cho sự tức giận của mình.
Chẳng thèm nói thêm lời nào, cô ôm cái lưng nhức mỏi của mình về lại phòng ngủ.
Ngay khi cánh cửa đóng lại, Đình Nguyên bật cười thành tiếng, không tự chủ được mà bộc lộ ra ánh mắt gian tà.
Sự thật vốn không hề đơn giản như cách Thanh Hà đã chứng kiến, chắc phải bắt đầu lại vào thời điểm cô gọi điện cho mẹ mình.
Cô không hề hay biết rằng anh đã nghe thấy tất cả và lờ mờ đoán được hai người đang bàn tán về điều gì.
Để chắc ăn cho suy nghĩ của mình, anh bước ra và giả vờ lên tiếng.
Trong sự hoảng hốt của Thanh Hà, Đình Nguyên thành công tạo dấu ấn đặc biệt lần nữa tới bà Ánh Tuyết.
Anh không hiểu rõ vì sao mình lại làm thế, có lẽ vì muốn trêu chọc cô, hay vì muốn tìm hiểu thêm khoảng thời gian cả hai xa nhau, cô đã thay đổi như thế nào qua lời mẹ cô nói.
Nhưng hiện tại, anh cũng biết cô không phải là cô gái nhỏ lúc trước nữa.
Khoảng thời gian cả hai yêu đương giả tạo, Thanh Hà luôn là người im lặng lắng nghe và làm theo mọi điều Đình Nguyên đưa ra.
Anh xem cô trở thành lý do bình phong cho sự nổi loạn của mình, nhưng chung quy lại không khác gì muốn kéo thêm một người vì sự nhàn rỗi của mình.
Cô khá kiệm lời, chỉ dùng ánh mắt sáng lấp lánh mà chỉ cho anh xem về cuộc sống khác hẳn những thứ anh hay thấy.
Còn bây giờ, Thanh Hà dường như đã gan dạ hơn.
Cô bất bình thì sẽ lập tức lên tiếng, gặp chuyện thì sẽ chọn cách phản kháng lại.
Nhằm lúc, Đình Nguyên cảm thấy cô quá mức cảnh giác mọi thứ, và luôn tự tính toán một hướng đi an toàn dù anh sẵn lòng chu cấp và bảo vệ cô.
Anh tự hỏi cô đã trải qua những gì?
“Này, làm gì im lặng thế?” Gia Uy mời Đình Nguyên đến nhà hàng của mình, nhờ anh cho thêm ý kiến về các món ăn nhưng sau khi xong xuôi mọi chuyện thì chỉ thấy anh lặng yên một mình trong phòng.
“Không có gì.
Chỉ là cảm thấy Thanh Hà thay đổi có chút kỳ lạ.” Đình Nguyên thẳng thắn bày tỏ nỗi lòng của mình.
Gia Uy à lên một tiếng, thì ra ông chủ nhớ vợ.
Phận làm thư ký, anh ta đành phải giúp ông chủ một tay.
Vì thế không nhanh không chậm mà lấy điện thoại ra, anh ta nhấn vào số của Thanh Hà và bảo rằng Đình Nguyên đã say khướt.
“Tôi tạo cơ hội rồi đấy.
Phần còn lại là của cậu.” Gia Uy vỗ vỗ vai của Đình Nguyên sau đó lại ra ngoài tiếp khách.
Vài phút sau, Thanh Hà đã có mặt ở nhà hàng với bộ dạng kỳ lạ.
Gia Uy bày ra vẻ mặt lo lắng đúng như trong kịch bản, nhưng khi cánh cửa phòng mở ra, anh ta bắt đầu cảm thấy hoang mang vì sao lại có một cô gái khác có thể lọt vào đây.
Và cả cái táng thẳng vào đầu Đình Nguyên, Gia Uy cũng mặc niệm cho anh vài phần, mong là không bị tác động đến mức ngốc đi.
Khoảnh khắc Thanh Hà ngồi xuống trước mặt anh rồi nhẹ nhàng giúp anh lau mặt, Đình Nguyên đã rung động.
Anh cảm nhận cô không hề thay đổi sự quan tâm thầm lặng của mình, những thứ kia chắc có lẽ chỉ là vỏ bọc bên ngoài cho sự cứng rắn trước cuộc sống này.
Nhìn sâu vào mắt cô, anh có thể thấy rõ vẻ mặt ngây ngốc của mình khi trái tim bị bắn mũi tên tình yêu.
Tuy nhiên, anh lại thích nó.
Đình Nguyên không nghĩ tới Thanh Hà lại sẵn sàng vác anh lên lưng mà bước ra ngoài.
Lần đầu tiên nằm trên lưng của một cô gái, anh vừa thấy kỳ lạ vừa thấy không mấy thoải mái, bởi vì người của cô quá nhỏ và ốm.
Chắc anh phải bồi bổ cô thêm thôi!
Thừa cơ hội mè nheo từ nhà hàng đến về tận nhà, Đình Nguyên hưởng thụ việc Thanh Hà chăm sóc mình.
Anh kéo cô xuống giường, chỉ muốn trêu chọc cô một lát.
Nhưng có vẻ lời nói tăng ca ngày đêm của Gia Uy không phải là nói dối.
Anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ an lành khi ôm cứng lấy cô mặc kệ cô không ngừng phản kháng.
Đình Nguyên bước ra khỏi phòng tắm, bận lên người bộ quần áo thoải mái, sau đó đi thẳng tới nhà bếp.
Ngân nga vài câu, anh bắt bếp, chuẩn bị bữa sáng cho cô vợ nhỏ.
Riêng Thanh Hà vừa bước ra khỏi phòng tắm rồi thảy bản thân lên giường, cố gắng giãn gân cốt vì đêm qua không thể ngủ yên giấc và thẳng thớm.
Cô không ngừng chửi rủa tên chồng bi3n thái mà nào biết tất cả đều là kế hoạch của ai kia.
Đột nhiên, điện thoại của cô vang lên tiếng tin nhắn.
Thanh Hà vốn định bỏ qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì sợ là vấn đề công việc nên phải rướn người cầm điện thoại để xem xét.
Nào ngờ khi đọc qua một lượt, căn bệnh đau lưng khỏi ngay lập tức.
Cô chạy ào ra phòng khách, miệng không ngừng kêu tên Đình Nguyên.
Đình Nguyên nghe tiếng vợ gọi mình, lập tức buông muỗng canh xuống rồi bước ra ngoài.
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, anh đã cảm nhận được cả cơ thể mềm mại của cô nhào vào lòng khiến anh lập tức chớp lấy cơ hội mà ôm chặt vòng eo nhỏ.
“Anh xem! Anh xem! Tôi đậu buổi thử vai rồi.
Tôi được nhận vai Trúc Lan rồi.”
Đình Nguyên cầm lấy tay đang giữ chiếc điện thoại của Thanh Hà, cũng dời tầm mắt qua để đọc dòng tin nhắn đó.
Anh mỉm cười, không ngừng vuốt v e mái tóc cô: “Chúc mừng em.
Tôi bảo em chắc chắn sẽ làm được mà.”
“Đúng vậy.
Cảm ơn anh nhiều lắm.” Thanh Hà nở nụ cười tươi roi rói như chiếu rọi thẳng ánh sáng mê hoặc vào lòng của Đình Nguyên.
“Khụ khụ.” Anh tằng hắng, bắt đầu đảo ánh mắt tính kế: “Vậy có phải em nên cảm ơn tôi thành tâm chút không?”
Vốn còn đang suy nghĩ nên dụ dỗ Thanh Hà như thế nào, Đình Nguyên đột ngột cảm thấy cả người mình bị kéo xuống, sau đó một nụ hôn ấm áp chạm vào má nghe một cái chóc.
Anh ngỡ ngàng nhìn cô.
Thanh Hà vui mừng quá độ nên chẳng quan tâm hành động của mình có bao nhiêu phần nguy hiểm: “Tặng anh nụ hôn buổi sáng thay cho lời cảm ơn.
Tôi phải lên công ty ký hợp đồng đây.”
Nhìn bóng lưng Thanh Hà khuất sau cánh cửa phòng ngủ, Đình Nguyên dựa hẳn cả người vào bàn, tay không ngừng ôm lấy tim.
“Cha má ơi, sao em ấy có thể dễ thương đến vậy.”
Đình Nguyên cố ngăn cho bản thân không nhảy cẫng lên.
Nhưng anh biết môi anh đã cong lên cao đến tận mang tai.
Anh hít sâu một hơi, trở về trạng thái như ngày thường.
Không mất bao lâu, Thanh Hà đã bước ra khỏi phòng với dáng vẻ khác, không kịp nhìn Đình Nguyên một cái thì liền tìm giày của mình mà mang vào.
Thấy vậy, anh lập tức đi đến và hỏi:
“Em không ăn sáng sao?”
“Tôi không đợi được nữa.
Tôi phải đi ngay.” Thanh Hà đeo giày xong rồi ngước lên nhìn Đình Nguyên một cách hưng phấn: “Tôi đi kiếm tiền đây.
Đợi có lương, tôi nhất định bao anh ăn một bữa no nê.”
“Được, vậy tôi chờ em.” Đình Nguyên gật đầu trịnh trọng đáp lại, sau đó vẫy tay chào bóng hình dần khuất xa của Thanh Hà.
Anh đóng cửa lại, tiếp tục ngân nga đi vào trong bếp: “Vợ đi làm nuôi mình rồi.
Có gì hạnh phúc bằng chứ.
Phải nhắn tin kể cho Gia Uy nghe thôi.”
—-------------------------
Thanh Hà nhanh chóng bắt xe tới công ty dù đã được Đình Nguyên kêu hãy dùng tài xế của anh.
Cô biết anh còn nhiều việc hơn cô nên cô không tiện tranh giành làm gì.
Ngược lại, cô muốn thoải mái một chút để làm cho lòng bình tâm trở lại.
Dù thế khi Thanh Hà bước tới cổng công ty, trái tim cô lần nữa đập nhanh mất kiểm soát.
Cô biết đây là một bước tiến vô cùng quan trọng trong sự nghiệp của mình.
Gõ cửa phòng quản lý, cô hào hứng đến mức không quan tâm ở đây có cả sự có mặt của Mộc Hằng.
“Chị, bên đoàn phim Mối Tình Công Sở có gửi hợp đồng tới chưa ạ? Em thấy họ đã nhắn tin thông báo cho em.”
Trái ngược với vẻ vui mừng của Thanh Hà, người quản lý dường như có điều khó nói, nhưng cũng chỉ có thể thở dài một hơi rồi đáp lại:
“Họ đã gửi hợp đồng.
Nhưng theo lệnh của công ty, vai diễn này sẽ đưa cho Mộc Hằng.”