“Kết hôn với tôi.”
Thanh Hà đang bị người yêu cũ đè vào tường ngay lối đi vào nhà vệ sinh.
Có ai lại chực chờ con gái nhà người ta nơi ‘thơm tho’ như thế này để cầu hôn cơ chứ?
“Anh nói gì vậy?”
Thanh Hà đưa tay lên ngực của Đình Nguyên, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người họ.
Nhưng anh vẫn giữ nguyên tư thế áp sát, thậm chí còn muốn dính liền với cô.
“Tôi nói là em kết hôn với tôi đi.”
Thanh Hà không còn không gian nào để vùng vẫy, bị mùi hương nam tính của Đình Nguyên mê hoặc: “Anh bị điên à?”
Đình Nguyên lắc đầu, vẻ mặt vẫn vô cùng nghiêm túc: “Tôi không điên.
Tôi muốn kết hôn với em.”
“Anh đi nằm mơ đi.
Còn lâu tôi mới…” Thanh Hà còn chưa kịp nói xong, bên tai đã nghe tiếng tắc tắc của máy ảnh.
Cả hai đồng thời quay về hướng phát ra tiếng động.
Nơi đó, một người đàn ông đang bịt kín mặt và giơ cao máy ảnh, điên cuồng phát ra ánh sáng trắng sau đó chạy bán sống bán chết đi mất.
“Chết tiệt.” Thanh Hà nghiến răng, muốn đuổi theo nhưng bị Đình Nguyên kéo lại.
Cô bấu chặt vào tay anh với vẻ kháng cự: “Anh làm gì thế? Mau đi theo lấy lại hình đi.”
Đình Nguyên nhếch miệng, ôm chặt lấy eo của Thanh Hà: “Vậy thì đỡ quá.
Lỡ bị chụp rồi, chúng ta kết hôn luôn đi.”
Thanh Hà không biết Đình Nguyên phát điên cái gì.
Cái trò ép người vào thế bí như này anh đã thực hiện lên cô mười mấy năm trước.
Khi ấy, Thanh Hà đang học lớp mười một, còn Đình Nguyên trên cô một cấp, còn là hội trưởng hội học sinh.
Cả hai rất nổi trội trong trường về nhan sắc lẫn học lực.
Lúc tin tức họ hẹn hò bùng nổ ra, ai cũng không lấy làm ngạc nhiên, thậm chí còn lập hẳn một hội hâm mộ cặp đôi trai tài gái sắc này.
Tuy nhiên, không người nào biết được năm ấy, anh đã ép cô vào tường như thế này mà nói:
“Hẹn hò với tôi.”
Sau khi Đình Nguyên ra trường, cả hai cũng đã chia tay, không giữ một phương thức liên lạc nào với nhau.
Thanh Hà dường như quên mất hẳn cuộc tình chớp nhoáng này.
Cô tập trung vào niềm đam mê diễn xuất của mình.
Cuối cùng hiện tại được thỏa niềm mong ước với những vai nhỏ nhoi.
Hôm nay, Thanh Hà nhận được thư mời về trường chỉ vì niên khoá của cô cũng như niên khoá trước có rất nhiều người thành công trong xã hội.
Thầy cô muốn họ giúp các học sinh định hướng cho tương lai.
Không có lịch diễn, cô đành chấp nhận đi để giết thời gian nhưng nào ngờ tới sẽ gặp lại Đình Nguyên, còn bị anh đòi kết hôn cho bằng được.
Hiện tại, Thanh Hà đang ngồi trong xe của Đình Nguyên, không dám động đậy gì vì sợ sẽ làm xước mảng da đắt tiền của chiếc ghế.
Cô rất nghèo, giờ mà loạng choạng có thể mắc nợ ngay.
“Có gì thì anh nói thẳng đi.” Cô mở lời trước.
Thấy dáng vẻ lo sợ của Thanh Hà, Đình Nguyên nói ra yêu cầu của mình: “Kết hôn giả với tôi.”
Thanh Hà thở ra một hơi dài ngao ngán: “Lần này anh lại bị chuyện gì nữa?”
Thanh Hà nói ra một câu khó hiểu.
Bởi vì mười mấy năm trước, Đình Nguyên tiếp cận cô và cũng yêu cầu cô hẹn hò giả với anh.
Lần này, anh lại thực hiện trò cũ nhưng đổi lại thành kết hôn giả.
Đình Nguyên nhún vai, thản nhiên kể ra sự thật: “Mẹ tôi muốn tôi mau kết hôn.
Tôi ngán việc xem mắt, may mắn là lại tìm thấy em.”
Nhìn nụ cười đáng bị đánh của Đình Nguyên, Thanh Hà nuốt cục tức vào trong.
May mắn của anh nhưng là xui xẻo của cô.
Cô chỉ muốn chạy ngay bây giờ vì cô biết đụng vào anh thì mọi thứ xung quanh luôn trong trạng thái nguy hiểm rình rập.
“Tôi xin lỗi.
Tôi sẽ không hợp tác với anh nữa.”
Thanh Hà nói ra quyết định của mình với thái độ từ chối thẳng thừng.
Cô muốn mở cửa, sau đó là ngoảnh đầu đi một cách hiên ngang.
Tuy nhiên, Đình Nguyên đột ngột chồm tới, tay ấn cửa kính kéo xuống rồi áp môi mình lên môi cô.
Anh ta lại phát điên cái gì nữa thế? Đây là suy nghĩ đầu tiên chạy dọc trong đầu Thanh Hà.
Cô cố gắng đẩy Đình Nguyên ra nhưng anh đã giữ chặt phía sau gáy của cô, ép cô vào nụ hôn sâu hơn.
Lưỡi và lưỡi quấn vào nhau, không thể tách rời dễ dàng càng khiến cho hô hấp cả hai dồn dập.
Vào lúc Đình Nguyên dứt ra, Thanh Hà lờ mờ nhìn thấy bóng hình tay săn ảnh ban nãy ở hành lang nhà vệ sinh vừa mới chạy đi.
Cô cố gắng lấy lại hơi thở của mình, trước tiên dùng ánh mắt xiên chết anh đã.
“Anh cố ý.” Thanh Hà nghiến răng, nhìn Đình Nguyên li3m môi mà máu điên muốn dâng lên ngùn ngụt.
Anh chẳng có chút gì hối lỗi, thậm chí còn nở nụ cười đắc thắng: “Đúng vậy.”
Thanh Hà thấy Đình Nguyên lại nhìn xuống môi mình thì lập tức lấy tay bụm chặt miệng lại, tránh cho tên điên này lại giở trò lần nữa.
Cô cất giọng thông qua lòng bàn tay:
“Dù hình ảnh bị tung ra ngoài, tôi cũng không nghe theo lời anh đâu.”
Đình Nguyên biết tính tình cứng rắn của Thanh Hà, nên vốn dĩ bao nhiêu đây không thể làm cô thay đổi ý.
Vì thế, anh quyết định đánh vào điểm chí mạng của cô.
Anh cầm bàn tay đang bịt miệng cô mà kéo mạnh ra: “Em nhìn đi.
Móng tay em có gì này.”
Thanh Hà không tự giác mà làm theo lời của Đình Nguyên.
Móng tay vốn luôn được giữ sạch sẽ và trắng sáng, bây giờ lại dính chất bẩn màu đen.
Ngay khi cô đang vô cùng khó hiểu, anh đã chỉ xuống bên dưới chỗ cô ngồi.
Chiếc bọc da của ghế bị xước ba đường vô cùng đáng sợ.
Đình Nguyên bồi thêm một câu: “Em biết thứ này đáng giá bao nhiêu tiền không?”
Sau đó, anh kề sát miệng vào tai cô, thẳng thừng nói ra trị giá chính xác.
Tuy nhiên, thứ mà cô có thể nghe được bây giờ chính là tiếng tiền bị trừ liên tục trong tài khoản.
“Chưa hết…” Đình Nguyên mặc kệ gương mặt xanh lè của Thanh Hà, lại chỉ xuống chỗ để chân.
Chiếc thảm vốn bằng phẳng đã bị giày cao gót của cô xẹt qua một đường dài và được tặng thêm vài nhánh.
Anh mỉm cười: “Cái này còn mắc hơn.”
Thanh Hà mém nữa ngất lịm nhưng cô sợ nếu cô động đậy thì số tiền có thể lên tới mức khiến cô bán hết bộ đồ lòng cũng không trả nổi.
Vì thế, cô quyết định gồng mình chịu trận.
Đình Nguyên biết anh đã thành công ở bước đầu nên tiếp tục: “Nếu em chịu kết hôn giả với tôi, tôi giúp em có thêm nhiều tài nguyên.
Vừa trả được nợ, vừa có thêm tiền, em không muốn sao?”
Điều kiện này quá mức hấp dẫn rồi.
Tuy nhiên, Thanh Hà vẫn khá cố chấp với định kiến của mình.
Cô không thể để bản thân bị mua chuộc dễ dàng như vậy.
Đình Nguyên hạ chiêu cuối cùng: “Mỗi tháng tôi phát cho em lương năm mươi triệu, bao ăn bao ở.
Có thể sẽ tăng lương nếu diễn tốt.”
Thanh Hà hít một hơi, sau đó thốt ra một câu kiên định: “Chúng ta kết hôn liền đi.”
Cô quyết định bán mình cho tư bản mà không hề ý kiến thêm điều gì.
Không biết hên hay xui rằng anh biết cô yêu tiền như mạng, chỉ cần là tiền, cô đều sẽ ôm chặt lấy không buông.
Lúc này, điện thoại của Đình Nguyên vang lên.
Đầu dây bên kia lại là mẹ của anh.
“Con biết rồi.
Con sẽ về ngay.” Anh buông một câu rồi lập tức cúp máy.
Giây sau bấm nút gọi thông lên phía trên chỗ tài xế: “Phiền cậu đưa tôi về nhà chính.”
Sau đó, anh quay sang nhìn cô: “Nhận việc ngay hôm nay.
Lát nữa phải nhờ tới em.”
Thanh Hà chớp chớp mắt, không nghĩ tới vừa thành giao bằng miệng thì công việc đến ngay lập tức.
Nhưng dù sao cô cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, nói lời phải giữ lấy lời.
Binh đến thì tướng chặn.
Vì thế, chiếc xe băng băng trên đường, tiến thẳng về nhà chính họ Lưu..