Edit: MiriBeta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka MiyukiThi Vũ nghe xong hơi thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh được tâm trạng của mình.
Cô nắm chặt tay Thi Phong, nghiêm trang nói: “Chị, nhiệm vụ trị liệu nam thần đành giao cho chị. Chị nhất định phải chữa khỏi cho anh ấy đấy.”
Thi Phong: “…”
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình và Thi Vũ có sự khác nhau.
Do tính cách, Thi Phong chưa từng điên cuồng thích một người nào đó.
Cho nên cô không cách nào hiểu được tâm trạng của Thi Vũ.
Hàn huyên trên trời dưới biển một lát với Thi Vũ trong phòng khách, Thi Phong về phòng ngủ nghỉ ngơi.
***
Một tuần xin nghỉ của Mạc Nam Kiêu nhanh chóng kết thúc, sau khi cắt chỉ vết thương, cậu bắt đầu trở lại trường.
Bởi vậy, Thi Phong cũng có thể tiếp tục đi làm.
Trong trung tâm điều trị, trung bình mỗi lớp có ba học sinh.
Đây là giới hạn tối đa với giáo viên trong trung tâm.
Cần một thời gian rất dài để trẻ em tự kỉ tiếp nhận tin tức về thế giới bên ngoài, từng có một giáo viên, dạy một động tác trong ba tháng liền.
Lúc dạy được, vị giáo viên kia bật khóc.
Lúc ấy Thi Phong đứng cạnh cô giáo kia, cô biết, cô ấy khóc vì vui sướng.
…
Cả ngày nay, Mạc Nam Kiêu rất bình thường.
Cậu là học sinh tự kỉ chức năng cao duy nhất trong trung tâm, gần như tất cả mọi người đều chú ý đến xu hướng tiến triển của cậu.
Mọi người đều hiểu rõ, trong tất cả đứa nhỏ, chỉ có cậu là người có thể sống cuộc sống như những đứa trẻ bình thường.
Cậu là hi vọng của mọi người.
***
Trước khi tan học, Thi Phong nhận được điện thoại từ Mạc Nghịch.
Thi Phong không lưu số điện thoại của Mạc Nghịch, nhìn thấy dãy số lạ, do dự vài giây mới nhận.
Giọng nói của Thi Phong rất ôn hòa: “Xin chào, ai đấy ạ?”
“Tôi.”
Mạc Nghịch chỉ trả lời một chữ.
Rất kỳ quái, chỉ một chữ, Thi Phong chợt nhận ra đó là giọng của anh.
Cùng lúc đó, cô cảm thấy tim mình đập mạnh vài cái.
Giọng nói này —— có cảm giác rất quen thuộc.
Thi Phong khách sáo hỏi: “Mạc tiên sinh, có chuyện gì sao?”
Mạc Nghịch nói: “Tối nay cô đến một lát.”
Thi Phong hơi khó hiểu, cô nghĩ nghĩ, nhắc nhở: “Mạc tiên sinh, phụ đạo tâm lí chỉ cần một lần một tuần thôi.”
Giọng của Mạc Nghịch lập tức trở nên rất đau khổ, anh siết chặt di động, khó khăn gằn từng từ: “Cô phải cứu tôi.”
Thi Phong nghe thấy giọng nói của Mạc Nghịch hơi không ổn, nhanh chóng đáp ứng: “Được, anh đừng sốt ruột, tan tầm tôi nhất định sẽ đến.”
“Được.” Mạc Nghịch nói, “Tôi đi đón Mạc Nam Kiêu, cô chờ.”
Thi Phong chưa kịp đáp lại, Mạc Nghịch đã cúp máy.”
…
Bởi vì đã đồng ý là sẽ đi qua, nên sau khi tan học, Thi Phong dắt Mạc Nam Kiêu xuống lầu chờ Mạc Nghịch.
Đợi vài phút, xe Mạc Nghịch dừng trước mặt bọn họ.
Đây là lần đầu tiên Thi Phong cẩn thận quan sát xe của Mạc Nghịch, quả thật rất sang trọng, có khả năng là xe xịn thật.
Thi Phong ngồi ở ghế sau với Mạc Nam Kiêu, như những lần khác.
Sau khi lên xe, Mạc Nghịch nhanh chóng khởi động xe.
Anh không nói chuyện, Thi Phong cũng không nói gì, Mạc Nam Kiêu càng không có khả năng sẽ nói chuyện.
Không khí trong xe vô cùng trầm lặng.
Nửa giờ sau, xe dừng trước cửa nhà.
Thi Phong đang chuẩn bị ôm Mạc Nam Kiêu xuống, đã bị Mạc Nghịch nhanh tay giành trước.
Thi Phong thở dài một hơi, sau đó xuống xe, theo hai cha con vào cửa.
Lúc vào nhà, đã là sáu giờ.
Quy luật sinh hoạt của Mạc Nam Kiêu là: Sáu giờ về nhà thì ăn cơm, sau đó tắm rửa đi ngủ.
Trước bảy rưỡi, chắc chắn sẽ nằm trên giường.
Vừa vào cửa, Mạc Nghịch vừa cởi áo khoác, vừa hỏi Thi Phong: “Biết nấu ăn không?”
Thi Phong gật gật đầu: “Có.”
Mạc Nghịch nói: “Nấu cho nó bát mì đi.”
Đây cũng không phải chuyện gì to tát, Thi Phong lập tức đồng ý.
Mạc Nghịch đưa cô vào phòng bếp, Thi Phong bắt đầu nấu cơm.
Lúc thái rau, cô mới tỉnh ra: cô đang làm việc… như bảo mẫu vậy.
Trong nhà có sẵn mì, nên Thi Phong nấu xong rất nhanh.
Mạc Nghịch giúp Mạc Nam Kiêu ăn mì xong, lập tức ôm cậu lên tầng.
Khiến Thi Phong không tìm được cơ hội nói chuyện với anh.
Vì thế cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
***
Bảy giờ mười, Mạc Nghịch xuống tầng.
Chờ đến khi anh đứng trước mặt cô, Thi Phong mới hỏi: “Tối nay anh tìm tôi để nấu cơm sao?”
Mạc Nghịch túm lấy cánh tay cô, “Ra ngoài nói.”
Thi Phong nhăn mặt, bị Mạc Nghịch kéo ra ngoài sân.
Trong sân nhà Mạc Nghịch, trừ xe của anh thì chẳng có gì cả.
Mạc Nghịch kéo Thi Phong đến chỗ đỗ xe, mở cửa ghế sau.
“Ngồi đi.”
Thi Phong mỉm cười, ngồi vào theo yêu cầu của Mạc Nghịch.
Thi Phong ngồi xuống xong, Mạc Nghịch vào theo, ngồi cạnh cô.
Ghế sau của Cayenne rất rộng, hai người ngồi chung với nhau cũng không chật, nhưng Thi Phong vẫn thấy bối rối.
Từ lúc lên xe, tim cô không ngừng đập nhanh.
Mạc Nghịch không có động tác gì quá đáng, cũng không nói lời nào quá đáng, anh chỉ rút hai điếu thuốc không biết lấy từ đâu ra.
Anh đưa điếu thuốc bên tay trái cho Thi Phong, “Hút một điếu đi. Vị sô cô la.”
Thi Phong nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạc Nghịch, xua xua tay: “Tôi không hút thuốc thật mà.”
Mạc Nghịch bỏ ngoài tai lời từ chối của cô, cầm bật lửa châm thuốc, dí sát bên miệng cô.
Mạc Nghịch nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói: “Hút.”
Thi Phong bất đắc dĩ hỏi: “Sao anh cứ bắt tôi hút thuốc thế?”
Mạc Nghịch nói: “Muốn nhìn bộ dạng của cô khi hút thuốc.”
“Được rồi.” Thi Phong thỏa hiệp.
Đầu ngón tay cồ kẹp lấy điếu thuốc, đặt bên miệng, hít sâu một hơi, há mồm nhẹ nhàng nhả khói thuốc ra.
Mạc Nghịch kề sát vào trước mặt Thi Phong, nhắm mắt ngửi mùi khói thuốc, kí ức sáu năm trước không ngừng ùa về trong đầu.
Cô bé hoảng sợ, tiếng khóc thảm thiết, còn cả tiếng thủy tinh vỡ vụn…
Thái dương của Mạc Nghịch đột nhiên bắt đầu đau, anh mở bừng mắt, nắm lấy bả vai của Thi Phong.
“… Sao vậy?” Thi Phong khó hiểu hỏi anh.
Thấy vẻ mặt khổ sở của anh, Thi Phong theo bản năng giơ tay đặt trên trán anh: “Anh không thoải mái?”
Mạc Nghịch cúi đầu, tiếng thở nặng nề, anh cúi người, đặt đầu lên vai Thi Phong.
Tư thế này của anh thoạt nhìn rất đau đớn. Thi Phong khẽ xoa lưng anh, dịu dàng an ủi: “Không sao đâu…”