Edit: MiriBeta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka MiyukiTrẻ con không biết che giấu cảm xúc, thích hay không thích ai đều bộc lộ rất rõ.
Mạc Nam Kiêu rất quý Thi Phong, Mạc Nghịch đã nhìn ra từ sớm.
5 năm nay, Mạc Uyển thường xuyên nhắc anh tìm một người mẹ cho Mạc Nam Kiêu, trước những lời này, Mạc Nghịch toàn là nghe tai trái ra tai phải.
May mà ông trời đối xử với anh không tệ, cho anh gặp lại Thi Phong sau ngần ấy năm.
Mạc Nghịch cúi người, xoa xoa đầu Mạc Nam Kiêu, “Sau này con phải gọi cô ấy là mẹ.”
Mạc Nam Kiêu nhìn Mạc Nghịch, môi giật giật, gọi theo: “Mẹ, mẹ…”
Đây là lần đầu tiên Mạc Nghịch nghe thấy Mạc Nam Kiêu nói, nghe cậu gọi mẹ. Bấy giờ Mạc Nghịch mới ý thức được, Mạc Nam Kiêu còn chưa gọi anh một tiếng “bố” nào.
Nghĩ thế, trong lòng lại thấy xót xa.
***
Thi Phong quay lại rất sớm, cô đi đến chỗ khách sạn lúc trưa mua cho Mạc Nam Kiêu một bát mì nước, rồi chạy đến cửa hàng tiện lợi mua vài món ăn khác.
Toàn bộ quá trình không đến 20 phút.
Sau khi Thi Phong trở lại phòng bệnh, lập tức đi tới trước giường bệnh, đặt đồ ăn lên tủ cạnh đầu giường.
Cô vừa mở nắp, mùi mì nước lập tức tỏa ra.
Thi Phong đưa đũa cho Mạc Nam Kiêu, dịu dàng hỏi cậu: “Nam Kiêu, em có tự ăn được không?”
Mạc Nam Kiêu gật gật đầu, Thi Phong vui vẻ ra mặt, cô giơ ngón tay cái với Mạc Nam Kiêu, nói: “Nam Kiêu của chúng ta giỏi quá.”
Khen cậu xong, Thi Phong bèn ôm lấy Mạc Nam Kiêu, chuẩn bị đặt cậu xuống trước bàn.
Mạc Nam Kiêu cao hơn bạn cùng lứa, Thi Phong cố hết sức mới miễn cưỡng bế cậu được.
Lúc bế Mạc Nam Kiêu lên, mặt Thi Phong đã đỏ bừng, chóp mũi toát ra mồ hôi.
Mạc Nghịch thấy Thi Phong mệt như vậy, ôm thẳng Mạc Nam Kiêu từ trong lòng cô ra.
Động tác của Mạc Nghịch làm Thi Phong thấy xấu hổ, cô đưa tay lau mồ hôi trên mặt, cười nói với Mạc Nghịch: “Ngượng quá, tôi yếu thật.”
Mạc Nghịch hỏi cô: “Bế ra ghế à?”
Thi Phong trả lời: “Vâng, đúng rồi.”
Trả lời Mạc Nghịch xong, Thi Phong nhanh chóng quay người lấy mì trên tủ đặt lên bàn.
Mì vừa nấu xong, hơn nữa lại đựng bằng bát nhựa nên rất nóng.
Vừa đặt mì xuống, ngón tay Thi Phong đã bị bỏng đỏ lên.
Cô nắm chặt tay, cố nén đau, dịu dàng dỗ Mạc Nam Kiêu: “Ăn nhanh nào, ăn xong cô dẫn em ra ngoài đi dạo nhé.”
Mạc Nam Kiêu không đáp lại, nhưng vẫn nghe lời cầm đũa ăn mì.
…
Thi Phong nhìn Mạc Nam Kiêu ăn mì, cuối cùng cũng yên lòng.
Cô quay đi, đi tới phòng vệ sinh trong phòng bệnh, mở vòi nước, để nước lạnh làm dịu sự nóng rát trên tay.
Da Thi Phong rất nhạy cảm, nóng như vậy khiến cô thấy rất đau.
Lúc cô lấy nước làm dịu vết bỏng trên tay, nghĩ, cô chỉ bị bỏng nhẹ thế thôi mà đã thấy đau như vậy rồi, Nam Kiêu bị bỏng như thế kia… thì đau đến mức nào.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy mình thật là một người mẹ thất bại.
Sau năm phút Thi Phong vào phòng vệ sinh, Mạc Nghịch cũng vào theo. Lúc anh đẩy cửa vào là lúc Thi Phong đang rửa mặt bằng nước lạnh.
Cô cúi người, hình như chân đang căng ra, xương mắt cá chân gồ lên hơn bình thường nhiều.
Tóc cô dài đến eo, lúc cúi người, tóc xổ ra, tạo vẻ đẹp quyến rũ khó tả.
Thi Phong nghe thấy tiếng động, nhanh chóng tắt vòi nước đi, vừa quay lại đã chạm phải ánh mắt của Mạc Nghịch.
Cô sửa sang lại tóc tai, bất chấp hai má đang ướt sũng, cười với Mạc Nghịch.
Mạc Nghịch không đáp lại, anh đi về phía trước, kéo cái tay Thi Phong vừa bị bỏng ra xem.
Mạc Nghịch nhìn chằm chằm ngón tay đỏ khác thường của cô, hỏi: “Đau?”
Thi Phong nói: “Rửa nước lạnh rồi, không đau nữa.”
Mạc Nghịch nói: “Lần sau để anh bê.”
Thi Phong gật gật đầu, “Ừ. Được thôi.”
Mạc Nghịch nhìn cô không nói gì.
Thi Phong nói: “Tôi ra ngoài trước.”
Mạc Nghịch cúi đầu nhìn hai tay đang tay trong tay của họ, sau đó thả ra, đi ra ngoài trước.
Lần này Mạc Nam Kiêu ăn rất nhanh, chỉ vài phút đã ăn xong bát mì.
Lúc cậu ăn cơm, Thi Phong và Mạc Nghịch ngồi bên cạnh, không ai mở miệng.
Mạc Nam Kiêu ăn xong, Mạc Nghịch đi đến lau miệng cho cậu.
Động tác của anh không dịu dàng, nhưng rất tự nhiên, vừa thấy là biết thường xuyên làm.
Phải, nhiều năm như vậy, chắc anh luôn chăm sóc đứa bé như thế này.
Thực ra, anh là một người cha tốt.
***
Diện tích bỏng trên chân Mạc Nam Kiêu không lớn, chỉ cần định kì đến bệnh viện thay thuốc là được.
Chạng vạng, Mạc Nghịch bèn làm thủ tục xuất viện cho Mạc Nam Kiêu.
Thi Phong đi theo hai cha con đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, dọc đường đi toàn là cô dắt Mạc Nam Kiêu.
Lúc lên xe, Mạc Nam Kiêu muốn ngồi ghế sau với Thi Phong.
Thi Phong vốn không muốn lên xe, nhưng cô không muốn xa Mạc Nam Kiêu, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại quyết định đi theo chăm sóc cậu, vì thế cô lên xe.
Lúc về nhà, Mạc Nam Kiêu thấy mệt, bình thường, mỗi tối trong thời tiết này cậu đều tắm rửa, nhưng bây giờ Mạc Nam Kiêu không thể để vết bỏng đụng vào nước.
Thi Phong nhìn lướt qua Mạc Nam Kiêu đang nằm trên giường, quay đầu hỏi Mạc Nghịch: “Trong nhà có chậu rửa mặt không?”
Mạc Nghịch gật gật đầu, nói: “Em chờ chút.”
Bỏ lại những lời này, anh đi ra.
Thi Phong ngồi xổm cạnh giường, nhẹ tay nhẹ chân cởi hết quần áo trên người Mạc Nam Kiêu xuống.
Đương nhiên, không cởi quần đùi. Mạc Nam Kiêu đã trưởng thành, hẳn đã hình thành ý thức giới tính.
Thi Phong nói với Mạc Nam Kiêu: “Cô lau người cho em rồi em có thể đi ngủ. Ngoan.”
Mạc Nam Kiêu nghiêng đầu nhìn Thi Phong, cậu trừng to mắt nhìn Thi Phong một lát, sau đó giật giật môi.
“Mẹ.”
Thi Phong cứng đờ người trong nháy mắt.
Một tiếng gọi đơn giản của Mạc Nam Kiêu lập tức khiến Thi Phong thấy xót xa.
Đây là lần thứ hai cô nghe thấy Mạc Nam Kiêu gọi mẹ, tâm trạng lúc này đây đã hoàn toàn khác trước kia.
…
Mạc Nghịch mất rất nhiều thời gian mới tìm được một cái chậu nhựa trong phòng tắm tầng một, đổ nước lạnh trong đó xong mới mang lên tầng.
Mạc Nghịch đưa chậu rửa mặt cho Thi Phong, “Cái này được không.”
Thi Phong gật đầu, nhận lấy chậu rửa mặt, sau đó vào phòng tắm trong phòng ngủ này để lấy nước ấm.
Cô để khăn mặt của Mạc Nam Kiêu vào chậu rồi bê ra ngoài.
Lúc Thi Phong ra ngoài, vừa hay đụng phải Mạc Nghịch, ánh mắt hai người bất ngờ đối diện, Thi Phong đành cười trừ.
Cô vòng qua Mạc Nghịch, đặt chậu xuống, vắt khăn xong mới cẩn thận lau người cho Mạc Nam Kiêu.
Thi Phong là người rất kiên nhẫn, cô rất hợp làm những chuyện này.
Suốt quá trình Mạc Nam Kiêu không hề nhúc nhích, không có chút phòng bị với cô.
Mạc Nghịch đứng phía sau Thi Phong, anh không dời mắt nhìn chằm chằm động tác trên tay của Thi Phong, nhìn ngón tay thon dài của cô nhích tới nhích lui trên người Mạc Nam Kiêu, cơ thể bắt đầu nóng lên.
Mạc Nghịch theo bản năng đưa tay kéo kéo cổ áo.
Bây giờ, anh hận không thể biến thành Mạc Nam Kiêu…
Lau người xong, Mạc Nam Kiêu liền đi ngủ.
Thi Phong và Mạc Nghịch ra khỏi phòng ngủ.
***
Đóng cửa phòng xong, Thi Phong đưa tay tạm biệt Mạc Nghịch, cô nhỏ giọng nói: “Tôi phải về đây.”
“Em phải ở đây.” Giọng điệu của Mạc Nghịch rất ngang ngạnh.
Thi Phong nhịn không được nhăn mặt: “Mai tôi còn phải đi làm, hơn nữa tôi còn đang độc thân, ở đây không hay lắm. Sẽ bị đồn linh tinh.”
Mạc Nghịch tới gần Thi Phong, giữ chặt tay cô, đan mười ngón tay vào với nhau.
Ngón tay anh kẹp chặt lấy ngón tay của Thi Phong, không cho cô cơ hội lùi bước.
Thi Phong bị Mạc Nghịch kéo đến căn phòng đối diện hành lang, đi vào, cô lập tức ngửi thấy mùi màu thuốc gay mũi, sốc muốn chảy nước mắt.
Thi Phong dụi dụi mất, đánh giá xung quanh bằng tốc độ nhanh nhất.
Đây hình như là phòng Mạc Nghịch để dụng cụ vẽ tranh, ba mặt tường đều không có cửa hay tủ, bên trong bày đủ loại thuốc màu, còn cả bút vẽ.
Thi Phong nhìn đến ngẩn cả ra.
Cô cảm thán: “Nhiều quá.”
Mạc Nghịch lấy một điếu xì gà từ một ô vuông sáng sủa trên tường ra, châm lên, hít mạnh một hơi.
Khói trắng tản ra, che khuất biểu cảm trên mặt anh.
Hít một hơi xong, Mạc Nghịch lại lần nữa đi đến trước mặt Thi Phong, lúc này đây, anh ngồi xuống.
Anh hơi hơi xoay người, cúi đầu dựa vào bụng Thi Phong.
Thi Phong tưởng Mạc Nghịch lại phát bệnh, cô vội vàng cúi đầu nhìn anh, “Mạc tiên sinh, anh sao vậy?”
“Nam Kiêu ở trong này.”
Mạc Nghịch để chóp mũi chạm lên bụng Thi Phong, thở ra khí nóng, qua quần áo chạm đến da thịt cô.
Nghe thấy lí do của Mạc Nghịch, Thi Phong bất đắc dĩ nở nụ cười.
Cô nói: “Bây giờ Nam Kiêu đã năm tuổi rồi. Không ở trong này nữa.”
Mạc Nghịch ngẩng đầu nhìn Thi Phong, ánh mắt nóng rực, “Em là mẹ thằng bé.”
Thi Phong gật đầu, “Tôi biết. Tôi là mẹ nó.”
“Cho nên, ở lại đi.”
Nói nhiều như vậy, đề tài vẫn quay lại chuyện này.
Đôi khi Thi Phong rất phục Mạc Nghịch, kiểu tư duy độc đáo này luôn làm người khác khó đỡ.
“Mạc tiên sinh, ngày mai tôi phải đi làm, nếu là cuối tuần, tôi sẽ không từ chối. Hơn nữa, dù tôi ở lại, cũng không có quần áo tắm rửa, tôi còn muốn trang điểm ——”
Thi Phong liệt kê ra hàng loạt lí do.
Mạc Nghịch đặt điếu thuốc bên miệng, đứng lên kéo Thi Phong ra ngoài, “Bây giờ ra ngoài mua. Anh có tiền.”
Thi Phong không nói gì: “…”
——-
Thi Phong bị Mạc Nghịch kéo ra ngoài.
Biệt thự của Mạc Nghịch nằm trên đường vành đai, đối diện đường cái là siêu thị, không đến mười phút, Thi Phong đã bị Mạc Nghịch kéo vào đó.
Mạc Nghịch nhìn lướt qua bản đồ hướng dẫn trong siêu thị, hỏi cô: “Em muốn mua gì?”
Thi Phong day day huyệt thái dương, cô nói với Mạc Nghịch: “Ngày mai tôi không trang điểm.”
Mạc Nghịch cố chấp hỏi: “Em muốn mua gì?”
Thi Phong lặp lại: “Ngày mai tôi sẽ không trang điểm nữa.”
Mạc Nghịch bỏ qua câu này, “Mặc cái gì? Tầng trên.”
Thi Phong nói: “Tối tôi mặc quần áo của anh là được, đồ trên người cũng không bẩn… Không cần mua, thật đấy.”
Mạc Nghịch nheo mắt nhìn cô: “Thật.”
Thi Phong gật đầu, “Phải, thật. Hôm nay để tôi ngủ với Nam Kiêu, anh yên tâm, chuyện đã đồng ý thì tôi nhất định sẽ làm được.”
“Chờ ở đây.”
Mạc Nghịch buông Thi Phong ra, xoay người chạy lên lầu.
Thi Phong bất đắc dĩ đứng đó chờ anh.
Mạc Nghịch chạy lên lầu ba, vào đại một cửa hàng quần áo nữ trang trí bằng hai màu trắng đen là chủ đạo, anh cao 1m9, đứng ở đây rất nổi bật cũng rất bất ngờ.
Nhân viên cửa hàng bước đến, cẩn thận hỏi anh: “Tiên sinh, anh cần gì ạ?”