Edit+beta: LQNN203Thành phố ven biển Hề Hải, sân bay nhỏ và lưu lượng hành khách ít, chuyến bay từ Hề Hải đến Vân Thành đã cất cánh đúng giờ vào buổi chiều.
Đường vân lướt nhẹ nhàng qua những đám mây.
Hứa Phương Phỉ trở lại Sở 17 ở Vân Thành, tiếp tục cuộc sống thực tập hàng ngày của mình.
Đồng thời, ngoan ngoãn đợi Trịnh Tây Dã thực hiện lời hứa kỳ nghỉ phép, trở về tìm cô.
Công việc hàng ngày và nhiệm vụ huấn luyện của lữ đoàn Lang Nha rất nặng nề, Trịnh Tây Dã đã vô cùng bận rộn kể từ khi trở lại Tấn Châu. Ngoài ra, anh và Hứa Phương Phỉ đều là nhân viên của đơn vị có liên quan đến bí mật, điện thoại của họ trong giờ làm việc cần được cất trong két sắt, thực ra giữa hai người cũng không có nhiều liên lạc.
Chỉ cần về ký túc xá mỗi ngày, họ sẽ gọi video cho nhau.
Vì vậy, sau khi trở về từ Hề Hải, trò chuyện video với Trịnh Tây Dã sau khi tan sở đã trở thành điều mà cô gái thực tập nhỏ mong đợi nhất mỗi ngày.
Ngày hôm nay, sau khi Hứa Phương Phỉ và Trịnh Tây Dã nói lời chúc ngủ ngon với nhau, cả hai đều chậm chạp không cúp video.
Trong ký túc xá, chỉ có một chiếc đèn bàn nhỏ đặt cạnh giường, ánh sáng dịu nhẹ màu cam ấm áp.
Hứa Phương Phỉ ôm gối ngồi ở trên giường, hai tay chống cằm, nhìn khuôn mặt tuấn tú bị màn hình nhỏ vây quanh, đột nhiên nhếch miệng cười.
Nụ cười ngốc nghếch, khờ khạo lại có chút mê trai khiến Trịnh Tây Dã ở bên kia màn hình cong môi.
Anh nhẹ giọng hỏi cô: "Sao em không cúp máy?"
Hứa Phương Phỉ trả lời câu hỏi không liên quan, đôi mắt sáng của cô rất chân thành, nói: "Huấn luyện viên, anh thật đẹp."
Nghe vậy, Trịnh Tây Dã liếc nhìn chính mình trong ô lưới nhỏ phía trên màn hình, lạnh giọng nói: "Chỗ nào đẹp?"
Hứa Phương Phỉ vẫn cười ngốc nghếch.
Trên thực tế, các camera của điện thoại hiện tại đều được tích hợp sẵn các hiệu ứng làm đẹp, chất lượng hình ảnh của video WeChat cũng có ánh sáng dịu, các loại khuyết điểm trên khuôn mặt con người sẽ được làm đẹp.
Hiệu ứng này không cần thiết với Trịnh Tây Dã.
Các đường nét trên khuôn mặt anh khí khái và rắn rỏi, hình dáng đường nét rõ ràng, cả khuôn mặt lạnh lùng, sắc sảo và nghiêm nghị. Một người như vậy, khuôn mặt như vậy, tuấn tú như một viên ngọc hoàn mỹ không tì vết, một khi làm dịu đi, sẽ mất đi một chút phong vị.
Tuy nhiên, Hứa Phương Phỉ chỉ cảm thấy anh rất đẹp.
Bất kể nhìn như thế nào, đều không thể tìm thấy bất kỳ khuyết điểm nào.
Hứa Phương Phỉ dùng ngón trỏ gõ vào khuôn mặt mũm mĩm của cô, nghiêm túc nói: "Anh luôn đẹp nhất."
Trịnh Tây Dã khịt mũi một cái, uể oải nói: "Người bạn nhỏ, ngày mai anh còn phải đi xa, bình tĩnh chút, nói thêm vài câu nữa, huấn luyện viên của em buổi tối lại phải đi tắm nước lạnh đấy."
Hứa Phương Phỉ: "."
Hứa Phương Phỉ đột nhiên đỏ mặt, dừng một chút, sau đó hơi nhíu mày: "Không phải anh muốn nghỉ phép trở về sao? Sao lại muốn đi xa, đi đâu?"
"Đi Tân Cương một chuyến." Giọng điệu Trịnh Tây Dã mềm mại an ủi, "Ngoan. Sẽ không lâu lắm, nhiều nhất một tuần."
Hứa Phương Phỉ: "Sau đó liền nghỉ phép ạ?"
Trịnh Tây Dã: "Ừ."
Hứa Phương Phỉ im lặng vài giây, nheo mắt lại, đột nhiên vèo một cái, giơ ngón tay út về phía video: "Anh không được lừa em. Móc ngoéo đi, ai lừa người đó là chó con."
Bé con này dù sao vẫn là một đứa trẻ mới lớn, một số hành vi rất trẻ con và đáng yêu. Đôi mắt Trịnh Tây Dã trở nên đắm đuối hơn, anh hợp tác đưa ngón tay út của mình ra để móc ngoéo với cô qua video.
Sau khi ngoéo xong, Hứa Phương Phỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô vẫn không nỡ cúp máy, vì vậy thở dài, ôm gối buồn bã nói: "Mỗi lần đều là em cúp máy, lần này anh cúp máy đi."
Trịnh Tây Dã hơi khát nước nên đứng dậy rót một ly nước, vừa uống vừa lười biếng trả lời: "Anh có thể nỡ cúp video của em à?"
Hứa Phương Phỉ: "."
Trịnh Tây Dã: "Chờ anh cúp điện thoại, vậy hai chúng ta liền trực tiếp để video đi ngủ đi."
Hứa Phương Phỉ: ".... Miệng của anh, khi nào mới có thể không sến như vậy."
Trịnh Tây Dã cụp mắt suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc đề nghị với cô: "Hôn thêm mấy lần, đại khái là có thể chữa khỏi."
Hứa Phương Phỉ xấu hổ khẽ hừ, lười đáp lại lời này.
Cô mím môi, chống cằm suy nghĩ một chút, thình thình nói: "A Dã, lần sau Lang Nha các anh tuyển chọn ứng viên toàn quân là khi nào?"
"Chắc là sắp rồi." Trịnh Tây Dã thản nhiên đáp. Dừng một chút, hơi nhíu mày, nhướng mi nhìn cô trên màn hình, "Sao em lại hỏi cái này?"
Hứa Phương Phỉ suy nghĩ: "Lúc trước ngay khi tốt nghiệp anh đã được chọn. Như vậy em cũng đủ tư cách để báo danh phải không?"
Trịnh Tây Dã trầm mặc vài giây, nhìn cô chằm chằm: "Cô muốn vào Lang Nha?"
"Ừm." Cô gái dùng đôi mắt to trong veo, chân thành gật đầu với anh.
Nghe vậy, Trịnh Tây Dã đặt ly nước xuống, cụp mắt xuống, sắc mặt rõ ràng tối sầm lại. Một lát sau, anh nhàn nhạt nói: "Em cô nhóc này, yên tâm ở lại Sở 17, cả ngày đừng nghĩ tới chuyện gì."
Hứa Phương Phỉ mở to mắt, cau mày: "Nhưng em..."
"Được rồi."
Trịnh Tây Dã mỉm cười với cô, nhẹ nhàng cắt ngang, dỗ dành: "Bé con, đến giờ đi ngủ rồi."
Hứa Phương Phỉ vốn muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ của Trịnh Tây Dã, cô không thể nói thêm lời nào nữa, chỉ có thể rũ đôi vai nhỏ của mình xuống, thầm nói "Ồ", vẫy tay rồi cúp video.
Trong bóng tối, Hứa Phương Phỉ nằm trên giường trong ký túc xá nhìn trần nhà, có chút kỳ lạ mím môi.
Tại sao vừa rồi khi cô đề cập muốn vào Lang Nha, anh lại có vẻ mặt không vui?
Hứa Phương Phỉ kéo chăn lên và lật người, nghĩ thầm, có thể là ảo giác.
*
Trịnh Tây Dã bay đến Ô Thị vào sáng sớm hôm sau, cùng với hai thành viên khác của Lang Nha.
Khi đến sân bay, các đồng chí ở đơn vị bên kia đã đợi ở sảnh ra sân bay.
Người phụ trách công việc đón tiếp này là một thanh niên da ngăm khỏe mạnh, khoảng ba mươi tuổi, cao và gầy, tên là Mễ Vĩ, là một sĩ quan phụ trách công việc hành chính quanh năm của quân khu Ô Thị. Nhìn thấy Trịnh Tây Dã và những người khác, Mễ Vĩ ngay lập tức chào đón họ với nụ cười trên môi.
Mễ Vĩ vươn tay: "Trịnh đội, lâu rồi không gặp."
Trịnh Tây Dã bắt tay với đối phương, cười nhẹ nói: "Xin chào, cán bộ Mễ."
Mễ Vĩ hạ tay xuống, chào từng người một rồi dẫn họ ra khỏi sân bay.
Trên đường đi, Mễ Vĩ đột nhiên thở dài, nói đùa với Trịnh Tây Dã với vẻ mặt phức tạp: "Trịnh đội, nói thật, nhiều năm như vậy, tôi thực sự rất nhớ cậu, không ngờ lại gặp lại cậu."
Giọng nói vừa dứt, lập tức có người cười đáp: "Cán bộ Mễ, tâm tình của anh rất bình thường thôi. Lang Nha giống như một viên gạch, cầm đi chỗ nào cũng được. Mỗi đơn vị toàn quốc của chúng ta đều có loại tình cảm này với sếp chúng tôi, còn hơn là yêu đương rối rắm với các cô gái nhỏ."
Người cán bộ vừa nói tên là Diêu Hải Dương, mặt vuông vai rộng, dáng người cao lớn, năm nay mới hai mươi bảy tuổi. Đừng nhìn Diêu Hải Dương còn trẻ, anh ta cũng giống như cựu đội trưởng của Lang Nha, từng phục vụ trong thủy quân lục chiến, sau khi gia nhập Lang Nha, anh ta cũng là trinh sát hạng nhất trong đội, nhanh trí và giỏi giang.
Anh ta có tính cách sôi nổi, thường thích pha trò, thường có thể khơi dậy bầu không khí nghiêm túc và nặng nề chỉ bằng một vài từ, được mọi người ở Lang Nha trìu mến gọi là "tổ trưởng tổ không khí".
Sau khi nghe được ẩn dụ sống động của Diêu Hải Dương, những chàng trai Lang Nha đều chôn đầu xuống, mím chặt môi, lỗ mũi đóng mở, muốn cười nhưng không dám cười.
Trịnh Tây Dã không cảm thấy buồn cười. Anh chỉ liếc xéo, nhìn Diêu Hải Dương một cách lạnh lùng, với dòng chữ "có phải cậu nghĩ mình rất hài hước không" được viết trong mắt anh.
Đe dọa không lời là đáng sợ nhất.
Diêu Hải Dương bị ánh mắt hình viên đạn này nhìn, da đầu căng thẳng, anh ta hắng giọng, gãi gãi cổ, nhìn đi chỗ khác, không dám lên tiếng nữa.
"Đồng chí Diêu Hải Dương vẫn hoạt bát như vậy." Mễ Vĩ dịu dàng cười nói. Cười xong, sắc mặt anh ta trở nên nghiêm túc, nói: "Chúng tôi ở chỗ này yên ổn nhiều năm như vậy, đột nhiên gặp được các vị, tâm tình khó có thể hình dung."
Sắc mặt Trịnh Tây Dã rất bình tĩnh, nói: "Cán bộ Mễ, đây không phải chỗ nói chuyện, trở về doanh trại trước đi."
Mễ Vĩ gật đầu: "Ừm."
Không lâu sau, mấy người trên xe đã đến doanh trại quân đội.
Vị trí văn phòng của Mễ Vĩ rất hẻo lánh, không ở trong nội thành, lại ở vùng ngoại ô phía bắc, từ sân bay Ô Thị lái xe mất gần hai tiếng rưỡi.
Con đường mà những chiếc xe quân sự đi qua lúc đầu đi trên đường nhựa rồi rẽ sang đường đất, bánh xe lăn qua đá xóc qua lại.
Diêu Hải Dương nhìn khung cảnh nông thôn bên ngoài cửa sổ xe, đột nhiên mỉm cười, nói: "Cán bộ Mễ, nhiều năm như vậy sao quân khu vẫn chưa chuyển đến thành phố?"
Mễ Vĩ ngượng ngùng cười nói: "Còn đang sửa chữa, sửa xong sẽ chuyển đi, đoán chừng là sang năm."
Diêu Hải Dương gật đầu: "Khó trách tôi thấy đơn vị của các anh đang tuyển dụng công việc dân sự, còn tuyển dụng chuyên ngành công trình dân dụng. Hoá ra là tự cấp tự túc khi dựng trại?"
Mễ Vĩ nói: "Đúng vậy."
Mễ Vĩ thấp giọng nói tiếp: "Cũng may chúng tôi tuyển được một ít công chức có kiến thức. Các anh không biết đâu, bên B trước khi xây dựng khu doanh trại mới đã gửi bản thiết kế và hợp đồng, tôi xem hoàn toàn không hiểu, bức tôi mua rất nhiều sách kiến trúc nghiên cứu suốt đêm, quá khó khăn."
Một cán bộ trẻ tuổi khác của Lang Nha sau khi nghe xong, cười lớn nói: "Hiện tại các tầng lớp xã hội đều đang phát triển, chúng ta cũng đang phát triển, đây là xu thế chung."
Trên đường đi vô tình tán gẫu, làm loãng đi rất nhiều bầu không khí trang nghiêm trước đó.
Khi chiếc xe quân sự chở mấy người Lang Nha tiến vào cổng doanh trại của quân khu Ô Thị thì đã gần hai giờ chiều.
Xe lính dừng xe lại.
Mễ Vĩ xuống xe, nói với Trịnh Tây Dã: "Đội trưởng Trịnh, giờ cơm đã qua, tôi đưa anh đến nhà ăn trước."
Trịnh Tây Dã bảo Diêu Hải Dương và những người khác ăn trước, anh hỏi Mễ Vĩ: "Chính ủy Trương đâu?"
Mễ Vĩ nhíu mày: "Trịnh đội, anh cũng ăn cơm trước đi."
Trịnh Tây Dã lắc đầu từ chối, nói: "Cuộc tấn công khủng bố ở thành phố Khách Cừ đã được tổ chức và lên kế hoạch trước. Tôi cũng biết được một chút tình hình ở đây, muốn liên lạc với chính ủy Trương trước."
Mễ Vĩ do dự hai giây, biết đại lão này luôn mạnh mẽ và quyết đoán, vì vậy anh ta gật đầu: "Được. Đi theo tôi."
Vài phút sau, cả hai đi thẳng đến tòa nhà văn phòng trong trại, gõ cửa văn phòng trong cùng trên tầng ba.
Ngồi sau chiếc bàn gỗ đơn giản và chắc chắn là một người đàn ông trung niên trong bộ đồng phục mùa thu kiểu 21. Ông có mái tóc lưa thưa trên đỉnh đầu, ngoại hình không mấy nổi bật, dáng người trung bình, trên sống mũi đeo một cặp kính đọc sách, đang cau mày duyệt qua các tài liệu được mã hóa trong tay.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, người đàn ông trung niên mặc quân phục bình tĩnh nói: "Mời vào."
Mễ Vĩ tiến lên một bước, cúi chào, nói: "Chính ủy, đồng chí Trịnh Tây Dã từ Lang Nha đến."
Vừa nghe lời này, Trương Thanh Sơn đột nhiên ngước mắt nhìn về phía cửa. Nhìn thấy thanh niên tuấn tú đứng bên cạnh Mễ Vĩ, trên mặt lộ ra nụ cười, ông đứng dậy bước nhanh tới đón.
"Đồng chí Trịnh Tây Dã." Chính ủy Trương nắm tay Trịnh Tây Dã, cười nói: "Đi đường vất vả rồi, mời ngồi."
Trịnh Tây Dã lịch sự mỉm cười và ngồi xuống chiếc ghế dài trong khu vực tiếp khách.
Chính ủy Trương vẫy tay với Mễ Vĩ và nói: "Mễ Vĩ, đi rót một tách trà cho đội trưởng Trịnh."
"Tôi không uống trà." Trịnh Tây Dã lịch sự từ chối, sau đó dừng lại hai giây, trầm giọng nói: "Chính ủy Trương, tôi muốn biết thêm về vụ khủng bố xảy ra ở Khách Cừ ba ngày trước."
Khi cuộc tấn công khủng bố ở Khách Cừ được đề cập đến, vẻ mặt của chính ủy Trương đóng băng trong giây lát.
Đầu tiên ông thuật lại toàn bộ sự việc một cách chi tiết, sau đó thở dài nói: "Đồng chí Trịnh Tây Dã, đồng chí cũng biết tỉnh của chúng ta là biên giới phía tây bắc, đây là khu vực luôn bị ảnh hưởng nặng nề nhất trong một thời gian dài. Theo phán đoán của chúng tôi, vụ tấn công khủng bố này, hẳn chỉ là động thái đầu tiên của kẻ địch."
Trịnh Tây Dã im lặng một lúc, hỏi: "Có phong tỏa tin tức không?"
Mễ Vĩ nói thêm: "Để không gây hoang mang cho người dân, đều đã căn dặn tất cả các phương tiện truyền thông chính thống, nhưng vẫn có một số video và hình ảnh bị rò rỉ ra ngoài. Phần bình luận nói đủ thứ, đủ loại nhịp điệu, than ôi, xem mà khiến tôi khó chịu."
Trịnh Tây Dã nói: "Trong thời đại tự truyền thông, điều này là không thể tránh khỏi."
Mễ Vĩ cười nhạt: "Nước trên Internet quá sâu. Kẻ thù ẩn nấp trong đám đông và ẩn nấp sau dây cáp mạng. Không thể phòng bị."
Trương Thanh Sơn nhìn Trịnh Tây Dã, nói: "Đồng chí Trịnh Tây Dã, bộ phận tình báo của Lang Nha các cậu là tốt nhất trên thế giới. Tôi tin sau cuộc tấn công khủng bố ở Khách Cừ, chỗ các cậu nhất định có tin tức."
Trịnh Tây Dã rũ mi xuống suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Các ông đã bao giờ nghe nói về 'tổ chức thần bí' chưa?"
Mễ Vĩ ngơ ngác.
Chính ủy Trương cũng hơi sửng sốt.
Hai người đồng thời lắc đầu.
Trịnh Tây Dã trầm giọng nói: "Tổ chức thần bí là một băng đảng tội phạm bạo lực, đời trước là "Thần giáo", tội ác chồng chất. Tổ chức này không có bản doanh dừng chân cố định, luôn thiết lập tổng bộ tạm thời không rõ ràng, nhân viên tạo thành vô cùng phức tạp, đều có người của các quốc gia trên thế giới, bọn chúng thường được các tổ chức ngầm lớn hơn thuê để tham gia vào các hoạt động bạo lực ở các quốc gia trên thế giới, gây nguy hiểm cho người dân của các quốc gia khác, phá vỡ trật tự của các quốc gia khác, để đạt được một số mục đích không ai biết."
Trương Thanh Sơn trầm tư vài giây, mới phản ứng nói: "Ý của cậu là, lần này khủng bố tập kích là do tổ chức thần bí thực hiện?"
Trịnh Tây Dã: "Xét từ thông tin chúng tôi có cho đến nay, thực sự là như vậy."
"Nhưng... Tại sao lại chọn bây giờ?" Mễ Vĩ nghi hoặc nhíu mày, "Không phải là không thể hiểu được sao?"
Trịnh Tây Dã nói: "Hành động phá hoại của tổ chức thần bí thường xảy ra vào thời điểm nhạy cảm ở các quốc gia khác nhau. Anh hãy suy nghĩ cẩn thận xem, gần đây có những sự kiện lớn nào đã xảy ra ở Ô Thị."
Mễ Vĩ nghiêm túc nghĩ, vỗ đầu: "Diễn đàn kinh tế châu Á INE."
Trịnh Tây Dã gật đầu.
"Thì ra là thế." Trương Thanh Sơn rũ mắt xuống, trầm ngâm nói. Một lúc sau, ông lại nhìn Trịnh Tây Dã, nói: "Đồng chí Trịnh Tây Dã, thông tin cậu cung cấp rất quan trọng, cảm ơn cậu."
"Chính ủy không cần khách sáo." Trịnh Tây Dã nói, "Còn ba tháng nữa mới khai mạc Diễn đàn kinh tế châu Á. Trong tuần tới, tôi sẽ giúp các ngài tận lực cải thiện việc triển khai lực lượng của các bên."
Trương Thanh Sơn vui vẻ cười nói: "Được, được."
Thấy hai người trò chuyện xong, Mễ Vĩ đứng dậy, ngập ngừng nhỏ giọng nói: "Chính ủy, nếu không có chuyện gì nữa, tôi dẫn đội trưởng Trịnh đi ăn trưa trước."
Nghe vậy, Trương Thanh Sơn theo bản năng giật mình nhìn đồng hồ đeo tay. Ông trầm giọng mắng: "Thằng nhóc cậu có phải ngứa đòn không? Đã hơn hai giờ, còn chưa ăn cơm liền dẫn đồng chí Trịnh Tây Dã tới đây?"
Mễ Vĩ lập tức bày ra vẻ mặt thê lương, bất đắc dĩ nói: "Tôi có bảo đội trưởng Trịnh ăn cơm trước, đội trưởng Trịnh không ăn."
Trương Thanh Sơn tức giận không nói nên lời, ông vội vàng đứng dậy, đích thân tiễn Trịnh Tây Dã xuống lầu.
Khi đến cầu thang, Trịnh Tây Dã quay lại nhìn Trương Thanh Sơn, nhẹ nhàng nói: "Chính ủy Trương, xin hãy dừng bước. Thấy giờ nghỉ trưa của ngài vẫn còn đang bận trăm công nghìn việc, không cần phải tiễn tôi đâu."
Công việc trong tay Trương Thanh Sơn quả nhiên chất chồng lên, ông cười áy náy, dặn dò Mễ Vĩ đi tiếp đãi những vị khách quý của Lang Nha.
Trịnh Tây Dã ăn trưa đơn giản trong căng tin. Sau đó, Mễ Vĩ dẫn họ đến nhà khách nội bộ.
Loại nhà khách này là thống nhất trên toàn quốc, là tiêu chuẩn trong mỗi doanh trại quân đội, không mở cửa cho công chúng, chỉ dành cho nhân viên công tác hoặc người nhà quân nhân đến ở. Loại phòng đơn, phòng tiêu chuẩn có giường đôi, không có TV và không có máy lạnh, ngoại trừ hai đôi dép, tất cả đồ vệ sinh cá nhân cần phải tự chuẩn bị.
Trịnh Tây Dã và Diêu Hải Dương sống trong cùng một phòng.
Hầu hết đàn ông con trai trong quân đội đều không để ý, một đám người thô bạo, Diêu Hải Dương là một ví dụ điển hình.
Anh ta vào cửa, đặt hành lý xuống đất, tùy tiện chọn một chiếc giường rồi nằm xuống, hoàn toàn không để ý đến việc sau khi lái xe một lúc lâu, quần áo của mình đã dính đầy bụi và mồ hôi.
Diêu Hải Dương lấy điện thoại ra để kiểm tra WeChat, sau đó nhấn nút ghi âm, nhẹ nhàng nói: "Em yêu, anh đã đến đơn vị công tác bình an. Anh nhớ em, moah moah!"
Buông tay và gửi đi.
Một người đàn ông cao to vạm vỡ, giọng nói õng ẹo, cảnh tượng thật hãi hùng.
Trịnh Tây Dã ngừng thu dọn hành lý, hơi quay đầu lại, lạnh lùng liếc nhìn Diêu Hải Dương. Ánh mắt cực kỳ không thể tả.
Diêu Hải Dương ho khan một tiếng, xấu hổ cười cười giải thích: "Ha, bạn gái em, cô ấy rất bám người. Em báo tin bình an với cô ấy. Ha ha."
Sau khi nghe vậy, Trịnh Tây Dã im lặng vài giây, sau đó lấy điện thoại ra, nhấp vào WeChat và gửi một tin nhắn đến hộp trò chuyện trên cùng: Bé con, anh đã đến Ô Thị rồi.
Tin nhắn này đã được gửi đi, nhưng một lúc lâu không có phản hồi.
Trịnh Tây Dã khẽ cau mày, cầm điện thoại lo lắng chờ đợi. Sau khi chờ đợi một lúc lâu, thoáng nhìn thấy thời gian hiển thị trên đầu màn hình từ khóe mắt, nhận ra, đã đến giờ làm việc, cô hoàn toàn không mang theo điện thoại trên người.
"..." Tự giễu bản thân, anh cười khổ lắc đầu, sau đó ném điện thoại xuống giường.
Lúc này, Diêu Hải Dương đột nhiên nhớ tới một chuyện, thản nhiên nói: "Đúng rồi anh Dã, nghe nói đơn vị chúng ta lại sắp tuyển chọn nhân sự cho toàn quân hả?"
Trịnh Tây Dã thản nhiên đáp: "Có thể."
"Em còn nghe nói lần này có thể tiến cử nội bộ."
Diêu Hải Dương trở mình và ngồi dậy, trò chuyện với Trịnh Tây Dã: "Trước kia trong thủy quân lục chiến em được gọi là mình đồng da sắt, lớn lên cao to, tố chất thân thể đặc biệt mạnh, thương pháp cũng chuẩn. Đội trưởng Thẩm Tịch luôn khen em mình đồng da sắt, nói tiền đồ vô hạn. Anh Dã, Thẩm Tịch ấy, anh biết Thẩm Tịch mà đúng không, đội trưởng đội thủy quân lục chiến."
Trịnh Tây Dã: "Ừ."
"Không có nhiều người có thể được đội trưởng Thẩm khen ngợi đâu!" Diêu Hải Dương nhắc đến người anh em thân nhất của mình, tự hào như thể con của mình đã được nhận vào Thanh Bắc, lại nói, "Tiểu tử đó luôn muốn vào Lang Nha, nhưng lần trước làm bài kiểm tra viết không qua. Anh nói, em có nên đề bạt nội bộ cho anh ấy không?"
Trịnh Tây Dã: "Tùy cậu."
Vị đại lão Lang Nha này có tính cách lạnh lùng, cũng rất ít nói, may mắn thay, thành viên trong nhóm là Diêu Hải Dương có cái miệng hay nói, lảm nhảm không ngừng. Hai người ở cùng với nhau, có thể nói là một đôi trời sinh.
Đồng chí Diêu Hải Dương rất thích trò chuyện, không hề bị ảnh hưởng bởi khuôn mặt băng giá của đội trưởng Trịnh Tây Dã. Anh ta thấp giọng nói: "Em chỉ giới thiệu một người trong nội bộ, miễn thi viết thôi. Anh Dã, trước tiên cho em hỏi một chút, anh có muốn tiến cử người nào không?"
Vẻ mặt Trịnh Tây Dã hơi ngưng lại, anh nhớ rằng khi gọi video với Hứa Phương Phỉ tối hôm qua, bé con đó nói mãi về việc muốn vào Lang Nha, hỏi cái này hỏi cái kia, đôi mắt trong veo và sáng ngời của cô sáng lên hai ngọn lửa hy vọng nhỏ bé, bập bùng, đẹp như sao trời.
Sau một lúc, Trịnh Tây Dã thờ ơ trả lời: "Không có."
*
"Cái gì? Cậu muốn vào Lang Nha?"
Chiều mùa thu, ánh nắng ấm áp tràn ngập cả khu phố đi bộ, cây hoa quế thơm ngào ngạt ở góc phố xa xa đung đưa trong gió, những bông hoa nhỏ nhắn rung rinh trong gió, rơi trên vai và đầu của người đi đường, như sao vàng.
Xuyên qua cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn của quán cà phê, có thể nhìn thấy hai cô gái trẻ đang ngồi cạnh cửa sổ, một người mặc áo sơ mi mỏng có lớp lót màu xanh lá đậm, người còn lại mặc một chiếc váy dài tay màu xanh lam dài đến mắt cá chân. Nhìn từ xa, hình ảnh rực rỡ sắc màu, hài hòa như một bức tranh sơn dầu tan vào nắng ấm.
Trương Vân Tiệp nghe Hứa Phương Phỉ nói xong, trong miệng bị nghẹn kem, kinh ngạc che miệng, thấp giọng kêu lên.
"Ừ." Hứa Phương Phỉ nhấp một ngụm latte dừa tươi, gật đầu.
Hôm nay là cuối tuần, Trương Vân Tiệp đến Vân Thành để đi công tác, nhân tiện mời bạn cùng phòng Hứa Phương Phỉ ra ngoài gặp mặt. Trương Vân Tiệp không bao giờ ngờ rằng mình sẽ nghe được những lời gây sốc như vậy từ người bạn học cũ xinh đẹp và ngoan ngoãn này.
Trương Vân Tiệp dùng khăn giấy lau khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Sao cậu lại có suy nghĩ như vậy?"
"Có thể vào Lang Nha là lý tưởng của mỗi quân nhân." Hứa Phương Phỉ dùng thìa khuấy cà phê, khẽ cười nói: "Mình có suy nghĩ như vậy cũng không có gì lạ mà."
Trương Vân Tiệp khịt mũi: "Nhưng sao trước kia mình không nhận ra cậu có những lý tưởng và hoài bão cao cả như vậy?"
Hứa Phương Phỉ cẩn thận suy nghĩ vài giây, khẽ mím môi nói: "Thực ra không chỉ vì lý tưởng và hoài bão."
Trương Vân Tiệp tò mò: "Còn vì cái gì?"
Bởi vì không muốn lặp đi lặp lại trải nghiệm sự chia ly không xác định, không muốn chịu đựng nỗi sợ hãi không xác định hết lần này đến lần khác.
Bởi vì muốn ở bên cạnh người mình thích, cùng anh ấy sát cánh chiến đấu, cùng anh ấy vượt qua mọi nguy hiểm, vượt qua mọi khó khăn.
Hứa Phương Phỉ lắc đầu, mỉm cười: "Bởi vì một số lý do cá nhân."
Trương Vân Tiệp hừ một tiếng: "Đồng chí Tiểu Hứa, bây giờ cậu nói chuyện càng ngày càng về phía chính phủ."
Hứa Phương Phỉ: "Cái này gọi là cẩn trọng trong lời nói và hành động."
"OK." Trương Vân Tiệp suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu cậu muốn biết thêm về tuyển chọn của Lang Nha trong tương lai, cậu có thể hỏi Lương Tuyết. Cậu ấy hẳn là đang làm trong ban hành chính, nắm rõ phương diện tin tức này hơn chúng ta."
"Được."
Hai cô gái trò chuyện khắp nơi trên thế giới, không có xuất phát điểm hay mục đích, họ chỉ chia sẻ kiến thức, kinh nghiệm và hiểu biết của mình về cuộc sống thực tập như họ mong muốn.
Khi mặt trời sắp lặn, Trương Vân Tiệp liếc nhìn đồng hồ, cười nói: "Cũng muộn rồi, chúng ta quay về thôi."
"Không cùng nhau ăn cơm sao?" Hứa Phương Phỉ nói: "Gần đây có một nhà hàng tây, là nhà hàng của người nổi tiếng trên mạng, danh tiếng rất tốt. Khó có dịp gặp mặt, bỏ lỡ lần này cậu sẽ không tìm được nhà hàng khác đâu."
Xét hoàn cảnh gia đình của Hứa Phương Phỉ không được tốt lắm, Trương Vân Tiệp cảm thấy ngại ngùng khi để cô mời khách nên liên tục xua tay từ chối.
Tất nhiên Hứa Phương Phỉ không chịu.
Khi Hứa Phương Phỉ còn học đại học, những người bạn cùng phòng ở 307 rất tốt với cô, cô đã được Trương Vân Tiệp chiếu cố trong ba năm, lòng biết ơn của cô đối với Trương Vân Tiệp không thể nói nên lời. Trước kia điều kiện không cho phép, hiện tại thực tập sinh đã có tiền lương, cô cũng để dành được một ít tiền, đương nhiên muốn đãi Trương Vân Tiệp một bữa cơm ngon coi như cảm ơn.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Trương Vân Tiệp không thể từ chối thịnh tình nên đành phải mỉm cười chấp nhận.
Sau bữa tối ở nhà hàng tây, vầng trăng lưỡi liềm giống như trăng rằm đã leo lên ngọn cây.
Đêm buông xuống nhẹ nhàng và lặng lẽ.
Đơn vị đi công tác của Trương Vân Tiệp cách nhà hàng phía tây khoảng mười km, Hứa Phương Phỉ giúp cô ấy tra đường, phát hiện cô ấy phải ngồi tàu điện ngầm chuyển tuyến hai lần nên đã gọi xe cho Trương Vân Tiệp.
Trước khi lên xe, hai người bạn cũ ôm nhau chào tạm biệt.
Sau khi chào tạm biệt, Hứa Phương Phỉ mở cửa ghế sau cho Trương Vân Tiệp, nhìn lớp trưởng lên xe, rồi nhìn chiếc xe màu trắng chở lớp trưởng chìm trong dòng xe cộ tấp nập về đêm của đô thị.
Đứng ở lề đường một lúc, Hứa Phương Phỉ hai tay buông thõng vẫy tay từ biệt, nghiêng người một lát, không ngờ sau lưng cô lại gặp phải một nhóm người từ quán bar đi ra.
Nhóm này toàn là mùi rượu, có nam có nữ, nam đều là thanh niên, người nhỏ nhìn hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, người lớn cũng chỉ ba mươi mốt ba mươi hai, mỗi người đều là cậu ấm. Còn các cô gái trong tay họ đều mặc quần áo mát mẻ, có người lộ ra một đôi chân thon thả, có người lộ ra đường sự nghiệp nặng nề, tuổi còn trẻ hơn, thậm chí còn có khuôn mặt non nớt như học sinh.
Vân Thành phồn hoa quyến rũ, giàu có chồng chất, phú quý như cá diếc qua sông.
Khu vực này cũng là trung tâm thành phố, có rất nhiều quán bar cao cấp, câu lạc bộ cao cấp, đương nhiên ở đây thường có phú nhị đại uống rượu, tán gái mua vui.
Hiển nhiên, đây là nhóm người phú nhị đại vừa ăn chơi xong.
Hứa Phương Phỉ vẫn không nhìn lâu. Cô hơi cúi đầu, xoay người, vòng qua những người này rồi sải bước rời đi.
Một đôi mắt phía sau không rời, nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh xinh đẹp.
Tưởng Chi Ngang nheo mắt lại.
Giống. Quá giống.
Gần như chính xác là bóng dáng hắn nhớ...
Thấy vậy, có bạn bè lè lưỡi cười: "Nhìn không thèm chớp mắt luôn. Sao vậy anh Ngang, có phải, ợ! Có phải anh mê cô gái xinh đẹp đó không?"
Một mùi rượu xẹt qua mũi, khiến Tưởng Chi Ngang có chút buồn nôn. Hắn cau mày chán ghét, đẩy người phụ nữ trong vòng tay mình vào lòng người khác, lạnh lùng nói: "Tránh xa ông đây ra một chút."
Người phụ nữ không vui, làm nũng: "Anh làm gì vậy Ngang thiếu, anh gọi người ta lên đài rồi tạm thời đổi người khác, việc này người làm ăn không làm đâu."
"Yo? Còn coi thường anh đây?" Người đàn ông bắt được người phụ nữ, chửi: "Anh đây hơn 20cm, hời cho em quá rồi."
Những lời này làm cho một nhóm đàn ông cười to.
Mọi người bước xuống một ô cửa bằng đèn neon bên đường, đi thẳng vào một câu lạc bộ dưới lòng đất.
Vừa mở cửa, bên trong tràn ngập khói và ánh đèn, DJ đang chơi đĩa la hét, trông như một cái lỗ xoong chảo khổng lồ.
Đàn em A cao giọng chế nhạo: "Thôi đi A Vưu! Mày mẹ nó như cây tăm xỉa răng, bớt khoác lác!"
Đàn em B say khướt, không chút suy nghĩ lớn tiếng trả lời: "Tao sống lâu như vậy rồi, người duy nhất tao từng thấy dài hơn 20 cm chính là Dã thiếu của chúng tao."
Có một vị công chúa trợn to hai mắt, đỏ mặt, tim đập thình thịch kêu lên: "Trời ơi, hai mươi mấy centimet? Đáng sợ như vậy à, không thể nào!"
"Lừa em làm gì?" Đàn em A tiếp tục, "Biệt danh của Dã thiếu chúng tôi là 'Trịnh Tử Long'."
Người phụ nữ không hiểu: "'Trịnh Tử Long' nghĩa là gì?"
Đàn em B cười tục tĩu: "Triệu Vân là cây thương dài của Triệu Tử Long, Dã thiếu của chúng tôi là 'cây thương dài của Trịnh Tử Long'."
"Ồ!" Người phụ nữ giả bộ tức giận, "Các anh thật là đáng ghét."
Những người đàn ông này đều là hồ bằng cẩu hữu của Tưởng Chi Ngang ở Vân Thành. Biến cố của Tưởng gia vài năm trước đã làm rung chuyển căn cơ, nhưng đắm tàu thì vẫn còn sót lại một vài chiếc đinh, ngoài ra, mẹ Tưởng đã tiết kiệm trước một khoản tiền lớn trong tài khoản ở nước ngoài của Tưởng Chi Ngang, những người xung quanh hắn cũng không xa lánh thiếu gia nhà họ Tưởng vẫn có thể tiêu xài hoang phí này.
Huống chi, sau lưng Tưởng gia còn có một cây đại thụ, Tưởng thiếu gia có thể ra tù bình an trở về Vân Thành, cũng đủ chứng tỏ Tưởng gia không bị phế bỏ hoàn toàn.
Những con ngựa non dựa vào Tưởng Chi Ngang để kiếm cơm ăn, tất nhiên hy vọng rằng hắn có thể Đông Sơn tái khởi.
Lúc này, một vài nam nữ say khướt đang cười nói đùa giỡn. Đột nhiên có người bị một trận gió quái thổi qua, có chút tỉnh lại, muốn nhắc nhở cái gì cũng đã muộn.
Hai chai rượu bị đập vỡ.
Hai đàn em đang trò chuyện vui vẻ, không hề phòng bị, trong nháy mắt ngã xuống một bên quầy bar, đầu chảy máu, ôm đầu co giật.
Khách xung quanh sợ hãi và bỏ chạy la hét.
Tưởng Chi Ngang khịt mũi, ngồi xổm xuống, nghiến răng nói: "Nghe này, sau này ai dám nhắc đến họ Trịnh, tao cắt lưỡi đứa đó."
Hai đàn em che vết thương đang chảy máu trên trán, liên tục gật đầu: "Vâng, vâng, biết rồi Ngang thiếu..."
"Mẹ nó!"
Hứng thú của Tưởng Chi Ngang giảm xuống, thấp giọng mắng một tiếng, quay đầu sải bước rời đi, vừa đi vừa lạnh lùng nói: "Đi điều tra cho tao, con nhỏ vừa rồi tên là gì, nhà ở ở đâu, có phải là đến từ Lăng Thành không!"
*
Năm đó vì để truy tìm tổ chức gián điệp của Tưởng gia, Trịnh Tây Dã và Tưởng Chi Ngang đã thực sự thân thiết.
Trịnh Tây Dã toàn thân có một luồng khí hung ác, ánh mắt ngang ngược phóng túng, khi ở cùng đám người Tưởng Chi Ngang thì không hề khó xử chút nào, bất kể là ai nhìn vào, bọn họ đều giống nhau.
Sau khoảng thời gian ghen ghét và hận thù ban đầu, Tưởng Chi Ngang coi Trịnh Tây Dã như anh ruột của mình, cùng nhau uống rượu ngon và hút thuốc ngon, cho dù là một cô gái ngoan, hắn cũng sẽ rất vui lòng cùng Trịnh Tây Dã chơi.
Nhưng con quái vật hoang dã Trịnh Tây Dã lại kỳ quái ở chỗ đây.
Anh hút thuốc, uống rượu và làm mọi thứ, giơ dao chém xuống không chớp mắt, nhưng chưa bao giờ chạm vào phụ nữ.
Khi mối quan hệ tốt đẹp, Tưởng Chi Ngang đôi khi trêu chọc Trịnh Tây Dã, hỏi anh là gay hay bị lãnh cảm.
Trên thực tế, Trịnh Tây Dã thực sự rất lạnh lùng và ít ham muốn. Ít nhất, trong hai mươi năm cuộc đời trước khi gặp Hứa Phương Phỉ, anh không tò mò về người khác giới, không rung động, không hứng thú với chuyện tình cảm, thậm chí rất ít hành vi "tự giải quyết".
Nhưng sau khi Hứa Phương Phỉ xuất hiện, Trịnh Tây Dã cảm thấy rõ ràng rằng mình đã thay đổi.
Sự thay đổi này xảy ra ở cả cấp độ tâm lý và thể chất.
Hầu hết những người đàn ông lạnh lùng, khổ hạnh và quá tự chủ đều có một con quỷ trong lòng. Là một con thú hoang bị giam cầm bởi nhiều lớp xiềng xích, tối tăm và áp bức, ẩn giấu khỏi những người khác và vô hình trước mặt trời.
Những thay đổi tâm lý của Trịnh Tây Dã là do sự tồn tại của Hứa Phương Phỉ, và anh đã trải nghiệm ý nghĩa của việc "canh cánh trong lòng, thương nhớ đêm ngày". Đồng thời, anh cũng phát triển mối quan tâm lớn đối với một số thứ mà anh chưa bao giờ chú ý đến.
Về mặt sinh lý, cô bé trong sáng và dễ thương ấy như đánh thức một khía cạnh khác sâu thẳm trong trái tim anh.
*
Sau khi ở lại Ô Thị một tuần, Trịnh Tây Dã đầu tiên bay đến Hạ Thành để thăm bố mình là Trịnh Vệ Quốc, sau khi hoàn thành công việc liên quan, sau đó bay trở lại Vân Thành để thực hiện kỳ nghỉ đầu tiên trong năm nay.
Xuống máy bay và đi bộ ra cửa đến.
Trịnh Tây Dã hơi ngước mắt lên và nhìn thấy một thân hình nhỏ nhắn xinh xắn.
Thời tiết ở Vân Thành đã trở lạnh, cô gái nhỏ mặc một chiếc áo khoác dệt kim màu hồng nhạt, trông rất bắt mắt. Màu này rất hợp với làn da của cô, khuôn mặt tuyết trắng tròn tròn sáng bóng, giống như ngọc bội cao cấp, ánh mắt đảo quanh nhìn xung quanh, nhưng vừa chạm phải ánh mắt anh, con ngươi trong veo lập tức tỏa sáng rực rỡ.
Trịnh Tây Dã lười biếng nhếch môi, dang rộng vòng tay về phía cô.
Bé con hơi đỏ mặt, rõ ràng là do dự một chút, nhưng vẫn chạy chậm đến, nhào vào lòng anh một cách e lệ và duyên dáng.
Trịnh Tây Dã khoanh tay ôm cô vào lòng, không quan tâm đến những người xung quanh, anh cúi đầu hôn lên gò má hồng nhạt của cô.
Trên mặt Hứa Phương Phỉ càng nóng, đưa tay che lại nơi anh hôn, thấp giọng nói: "Đủ rồi, nơi này nhiều người như vậy."
Trịnh Tây Dã trầm mặc hai giây, hỏi: "Buổi tối mấy giờ điểm danh?"
Hệ thống quản lý của mọi doanh trại quân đội trong cả nước đều giống nhau, ngoại trừ những người đang đi nghỉ mát hoặc đi công tác, các cán bộ độc thân phải tập trung vào một thời điểm cố định vào buổi tối và điểm danh để đảm bảo tỷ lệ có mặt.
Hứa Phương Phỉ đáp: "Chín giờ ba mươi."
Trịnh Tây Dã nghe xong, hơi nâng cổ tay phải lên và liếc nhìn đồng hồ.
Bây giờ là hai giờ ba mươi chiều, vẫn còn bảy tiếng nữa trước khi cô điểm danh lúc chín giờ ba mươi. Thời gian tương đối đủ.
Trịnh Tây Dã nói: "Đi thôi."
Khóe miệng Hứa Phương Phỉ cong lên, bàn tay nhỏ bé khoác lên cánh tay anh, tùy ý hỏi: "Bây giờ đi đâu?"
Trịnh Tây Dã: "Không phải em nói có rất nhiều người ở đây sao? Tìm một nơi chỉ có hai chúng ta."
Hứa Phương Phỉ: "."
Hứa Phương Phỉ bối rối: "Tìm một nơi chỉ có hai chúng ta... Làm gì?"
Trịnh Tây Dã bình tĩnh trả lời: "Hôn em, chạm vào em. Nếu em đồng ý, có thể làm điều gì đó khác."
Hứa Phương Phỉ: "..."
Toàn thân Hứa Phương Phỉ đỏ rực từ tóc đến ngón chân. Cô sững sờ, kinh ngạc nói: "Sao anh có thể nói loại lời này một cách nghiêm túc như vậy?"
Trịnh Tây Dã: "Có vấn đề gì sao?"
Hứa Phương Phỉ: "... Em thấy rất lạ."
Anh thờ ơ nhìn cô, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy lần sau, anh sẽ cố gắng nói với nụ cười trên môi."
"..."
Hứa Phương Phỉ nghĩ. Cô tưởng tượng cảnh anh cười và nói những lời đó, rồi lại bị sặc nước miếng của mình. Trả lời: "Không cần, tốt hơn là anh nên như thế này."
Cuối cùng, mãi đến khi Hứa Phương Phỉ đi theo Trịnh Tây Dã vào sân gia đình của một khu quản lý quân sự nào đó ở phía nam Vân Thành, cô mới nhận ra một cách muộn màng.
Nơi "chỉ có hai người anh và cô" mà người đàn ông này nhắc đến thực ra chính là nhà của anh.
Hứa Phương Phỉ biết rất ít về bố mẹ của Trịnh Tây Dã, ngoại trừ việc mẹ Trịnh là một quân nhân và đã hy sinh vì đất nước nhiều năm trước, bố Trịnh đã bị tai nạn xe hơi nhiều năm trước, từ đó trở thành một người thực vật, đã ngủ một thời gian dài.
Trong thang máy, Hứa Phương Phỉ nhìn Trịnh Tây Dã ấn tầng "15", đột nhiên khẽ nhíu mày, xấu hổ nói: "Đây là lần đầu tiên em đến nhà anh, cứ đi tay không như vậy, thậm chí còn không mang theo một món quà, có phải không tốt lắm không?"
Trịnh Tây Dã thản nhiên nói: "Nhà anh không còn ai khác, muốn tặng quà gì thì cứ đưa cho anh."
"..."
Hứa Phương Phỉ hơi sửng sốt. Cô ngước cổ lên, nhìn gương mặt nghiêng người dịu dàng và thản nhiên của Trịnh Tây Dã, trong lòng cảm thấy đau nhói.
Người đàn ông này thực sự rất đáng thương.
Ngay khi đang phát ngốc, có một tiếng ding, cửa thang máy mở ra.
Hứa Phương Phỉ tỉnh lại.
"Đi thôi." Trịnh Tây Dã thản nhiên nói, "Căn bên trái."
"Ồ." Hứa Phương Phỉ gật đầu, bước ra khỏi thang máy và đi thẳng đến phía bên trái của lối đi.
Khóa đã được mở, cả hai lần lượt vào nhà.
Hứa Phương Phỉ đứng ở cửa ra vào với một chiếc túi xách nhỏ, nhìn xung quanh, cô thấy căn phòng này rất rộng rãi, ngăn nắp, sạch sẽ và lạnh lẽo, có lẽ là do quanh năm không có ai ở, tất cả đồ đạc đều được che kín với màn che bụi trong suốt.
"Đổi cái này đi." Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói.
Hứa Phương Phỉ định thần lại, nhìn xuống và thấy Trịnh Tây Dã đặt một đôi dép màu đen dưới chân cô, rất lớn, của nam giới.
Cô chớp mắt ngạc nhiên.
"Anh không có khách ở nhà, không có dép của phụ nữ." Trịnh Tây Dã nói, "Em đi dép của anh đi."
Hứa Phương Phỉ: "Còn anh?"
Trịnh Tây Dã nói: "Anh mang của bố anh."
"Được ạ." Hứa Phương Phỉ ngoan ngoãn đồng ý, sau đó cúi người ngồi xuống ghế ở lối vào, cởi giày da nhỏ và tất mỏng trên chân, xỏ vào đôi dép lê nam màu đen.
Thay dép xong, cô cụp mắt nhìn.
Đôi dép này... Cũng to quá rồi!
Hai bàn chân cô xỏ trong dép lê của anh, giống như một đứa trẻ ăn trộm dép của người lớn.
Hứa Phương Phỉ lúng túng giơ ngón chân cái lên, chỉ thấy ngày càng buồn cười.
Lúc này, Trịnh Tây Dã đã thay giày và bước vào phòng khách.
Anh không có va li, tất cả đồ dùng cho chuyến công tác đều được gói gọn trong chiếc túi leo núi trên lưng, sau khi vào nhà, đầu tiên anh cởi ba lô bỏ vào phòng ngủ, sau đó lại quay người, đi thẳng vào bếp đun nước.
Hứa Phương Phỉ thận trọng di chuyển từng bước nhỏ. Sau khi lặng lẽ quan sát xung quanh, cô kinh ngạc nói: "Nhà anh đã lâu không có người ở, sao lại sạch sẽ như vậy?"
Bên kia phòng bếp tiếp lời bằng giọng điệu vô cảm: "Mẹ anh thích ngăn nắp, cho nên anh tìm công ty vệ sinh đến quét dọn hàng tuần."
Hứa Phương Phỉ hiểu, gật đầu.
Cô đi đôi dép lê lớn đi loanh quanh, đi qua hai cánh cửa đóng kín, liếc mắt ra, thấy cửa phòng ngủ trong cùng đang mở.
Cô dừng lại ở cửa, thò đầu ra nhìn vào.
Trong căn phòng này, rèm cản sáng được kéo kín nên dù là ban ngày, cả không gian vẫn tối đen như mực. Ngoại trừ đồ nội thất có thể nhìn thấy một cách mơ hồ, tất cả các chi tiết đều không thể nhìn thấy rõ ràng.
Ngay lúc cô tò mò nhìn trái nhìn phải, đột nhiên, trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm, uể oải nói: "Đây là phòng anh."
"..." Tim Hứa Phương Phỉ kịch liệt run lên.
Cảm thấy mình bị kéo bởi một lực, ngẩng đầu lên...
Người đàn ông không biết từ lúc nào đã xuất hiện, đứng sau lưng cô, thân hình cao lớn bao trọn lấy cô.
Cánh tay phải của anh khom người chống đỡ khung cửa, tay kia nhéo nhéo cái cổ mảnh khảnh của cô gái, đầu ngón tay tùy ý du tẩu lên, nhào nặn, vuốt ve, cuối cùng nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên.
Anh vùi đầu sát vào người cô, hôn lên chóp mũi cô, nói: "Muốn vào tham quan thì phải nộp phí trước."
Hứa Phương Phỉ toàn thân trở nên khô khốc.
Những vết chai mỏng trên đầu ngón tay anh sờ vào rất thô ráp, khiến lưng cô tê dại, xương cốt gần như giòn.
Khuôn mặt cô đỏ bừng đến hộc máu, cả người như lửa đốt, đôi môi hồng nhuận khẽ run rẩy ở đầu ngón tay mảnh khảnh của anh, hồi lâu không nói nên lời.
Đột nhiên.
Những ngón tay sạch sẽ đặt trên môi cô đưa vào miệng cô mà không hề báo trước.
"Ưm..." Hứa Phương Phỉ cả kinh, xấu hổ mở to hai mắt.
Anh...
Anh đang làm gì vậy!!!
"Quả nhiên. Em nhạy cảm và đáng yêu hơn anh tưởng tượng, bảo bối ngoan của anh." Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng cắn vành tai cô, nói một cách thản nhiên, "Lưỡi của em đang run."
*****
Editor: Chương sau bá cháy con bọ chét🤭