Ngày hôm sau là ngày đoàn làm phim chính thức bấm máy, Sở Tích thức dậy trong trạng thái choáng váng đầu óc.
Cô vừa soi gương vừa đánh răng, nhớ lại những chuyện sau khi mình say tối qua.
Tối hôm qua cô đã làm gì nhỉ? Hình như là cô có gọi video với Cố Minh Cảnh thì phải?
Đúng rồi, gọi video?
Mình gọi rồi nói gì với anh ấy nhỉ?
Hình như cô quên mất tiêu rồi.
Quên đi, quan tâm làm gì, cô không thèm nghĩ nữa.
Sở Tích rửa mặt xong xuôi thì được trợ lý Tiểu Nghiêm lái xe đưa đến trường quay.
Vì vai diễn của cô là cảnh sát, hơn nữa lại là cảnh sát hình sự có tính cách quật cường, không chịu thua. Trong phim Sở Tích có rất nhiều cảnh đánh nhau với các nghi phạm, nhưng các bộ phim của Thâm Hải không cho phép lạm dụng đóng thế, thế nên đoàn làm phim đã mời người chỉ đạo võ thuật cho Sở Tích. Vài ngày trước, hễ có thời gian rảnh là Sở Tích cùng với thầy dạy võ học vài chiêu. Cô bỗng phát hiện ra những chiêu thức cầm nã thủ mà mình từng học cùng các chiến sĩ trong lúc tham gia Trái tim dũng cảm đã có đất dụng võ, bây giờ có rất nhiều động tác chỉ cần thầy dạy một chút là cô đã hiểu.
Hôm nay là ngày đầu tiên đoàn phim bấm máy, cảnh quay đầu tiên cũng chính là cảnh mở đầu tập một của Vực sâu sương mù, cảnh sát hình sự Hàn Nghi đang trên đường đi làm thì gặp bà nội trợ bị giật túi xách do Cẩu Mỹ Như thủ vai, thế là cô vội vàng đuổi theo, cuối cùng cũng bắt được tên cướp, sau đó giải hắn ta đến đồn cảnh sát, tặng cho đồng nghiệp một món quà gặp mặt.
Địa điểm quay phim là một con phố khá yên tĩnh đã được giăng dây cảnh báo xung quanh, bên ngoài có rất nhiều cư dân đi chợ buổi sáng đang vây quanh đứng xem.
Sau khi đạo diễn giải thích cảnh quay với Sở Tích và các diễn viên quần chúng xong, máy quay phim đã chuẩn bị sẵn sàng, đạo diễn giơ cái loa nhỏ lên, "1, 2, 3, action!"
Sáng sớm tinh mơ, Sở Tích và Cẩu Mỹ Như - hai con người xa lạ một trước một sau cùng đi trên một con đường, bỗng nhiên có một bóng người lướt qua người Cẩu Mỹ Như như một cơn gió, sau đó nhanh tay giật lấy túi xách của cô ta. Sở Tích chứng kiến toàn bộ quá trình vội vàng giơ tay hét to "đứng lại đó!" rồi đuổi theo.
Sở Tích lao nhanh về phía trước đuổi theo tên cướp, tóc đuôi ngựa ở phía sau đầu cô khẽ lắc lư theo, anh quay phim cầm máy quay ngồi trên đường trượt nhanh chóng trượt về phía trước.
Hai người vừa chạy được vài bước thì đạo diễn bỗng nhiên hô cắt.
Sở Tích chạy chậm lại vài bước mới dừng hẳn, ngơ ngác quay lại nhìn đạo diễn.
Đạo diễn, "Sở Tích chú ý biểu cảm của cô nào, cô đang đuổi theo nghi phạm chứ không phải đang thi chạy, đừng có trưng ra vẻ mặt tôi nhất định phải được hạng nhất của sinh viên đang tham gia đại hội thể thao như thế."
"Tôi biết rồi thưa đạo diễn." Sở Tích vội gật đầu đáp lại, vì cô mãi lo chạy nên không thể kiểm soát được biểu cảm của mình, thế là cô lại quay về vị trí chuẩn bị quay lại lần nữa.
Cảnh quay đầu tiên này phải nói là vô cùng vất vả, chỉ một cảnh phim mà phải quay đi quay lại khá lâu, Sở Tích lao nhanh như bay không biết bao nhiêu lần trước máy quay. Đạo diễn không hổ danh là át chủ bài của công ty điện ảnh Thâm Hải, chỉ cần cảm thấy có chút không ổn là ông ấy bắt phải quay lại ngay.
Cuối cùng, có một phân cảnh lúc nữ chính Hàn Nghi bắt được tội phạm đã mệt đến không thở nổi, đấy hoàn toàn là phản ứng chân thật của Sở Tích lúc ấy.
Nhân viên trong đoàn phim nhìn Sở Tích chịu khổ chạy đến đỏ bừng cả mặt mà ai cũng thấy kinh ngạc.
Mấy nữ nghệ sĩ bây giờ ai cũng yểu điệu, yếu ớt, chỉ cần gặp cảnh quay tốn thể lực một chút là đã tìm đóng thế, còn cô lại chưa từng nhắc đến hai chữ đóng thế.
Có lẽ là cô muốn chứng minh bản thân sau scandal tuyển chọn vai chính, đúng là liều mạng thật.
Cảnh phim này cuối cùng cũng quay xong, Sở Tích cảm giác như mình vừa mới chạy marathon, hai chân cô bây giờ như muốn nhũn ra, thở cũng không thở nổi, cổ họng cứ cảm thấy ngai ngái.
Trợ lý Tiểu Nghiêm đau lòng hỏi, "Sao lại phải quay nhiều lần như thế, Tích Tích chị vẫn ổn chứ?"
Sở Tích đè xuống cảm giác tanh tanh trong miệng, "Chị vẫn ổn."
Mấy ngày quay phim tiếp theo, Sở Tích cuối cùng cũng hiểu tại sao điện ảnh Thâm Hải lại có nhiều bộ phim nổi tiếng như thế, và vì sao họ lại trở thành cây cổ thụ trong giới.
So với đoàn phim Ước hẹn hoa đào, chuyện Hạ Kiều ngày nào cũng đến trễ nhưng đạo diễn chỉ biết bó tay mà không làm gì được, thì trong đoàn phim Vực sâu sương mù, không một nhân viên nào dám lười biếng, không khí trong đoàn phim vô cùng nghiêm túc và chuyên nghiệp, diễn viên không dám vượt mặt đạo diễn mà luôn nghe theo lời ông, mỗi một cảnh quay trong phim đều phải tỉ mỉ soi xét.
Sở Tích không dám lơ là một giây một phút nào, ban ngày quay phim ở phim trường, tối khuya về nhà cô lại phải học thuộc lời thoại, trên kịch bản đánh dấu kín mít lời phân tích và cảm nghĩ nhân vật của cô.
Hình tượng của Sở Tích cũng khiến người trong đoàn phim kinh ngạc.
Trong dàn diễn viên chính thì cô là người không có kinh nghiệm nhất trong đoàn, danh tiếng cũng kém nhất. Nhân viên trong đoàn đa số là người của điện ảnh Thâm Hải, bọn họ đã từng quay biết bao nhiêu bộ phim của Thâm Hải, họ nghĩ rằng khi quay cảnh diễn của cô hẳn là một trận chiến sống còn, nhưng không ngờ trong mấy cảnh diễn đôi với nam chính Lý Tranh Húc, cô không những không luống cuống mà ngược lại còn ngang sức ngang tài bổ sung cho nhau.
Đóng phim là một chuyện có liên quan mật thiết đối với người hợp tác. Hai diễn viên có diễn xuất ngang nhau cùng hợp tác với nhau, lúc lên phim sẽ là một sự hưởng thụ đối với khán giả và cả diễn viên. Nếu một người diễn tốt cùng diễn với một người diễn xuất kém hơn, và nếu diễn xuất người kia vượt trội thì cảm xúc người diễn kém có thể được kéo theo, diễn xuất sẽ ổn hơn. Nhưng hiện nay có rất nhiều diễn viên "lưu lượng" là tay ngang, rất nhiều trường hợp diễn viên giỏi gặp người diễn kém thì dù họ có giỏi cách mấy cũng sẽ bị bạn diễn kéo xuống theo, có chết thì hai người cùng chết, hiệu quả sau khi thành phim vô cùng thê thảm, diễn viên gạo cội phái thực lực cũng suýt nữa mà thất bại.
Nhưng nhân viên đoàn phim Vực sâu sương mù dự đoán rằng lần này chắc chắn là do họ gặp may, Lý Tranh Húc với diễn xuất bức phá đã giúp "cứt chuột" Sở Tích nhập vai khá tốt, còn được đạo diễn khen mấy lần. Bọn họ chứng kiến Sở Tích vì độ chân thật của cảnh hành động mà chấp nhận quay cảnh đánh nhau thật với nam diễn viên nặng gấp hai lần mình, thầm nghĩ, hy vọng lần này Sở Tích sẽ lấy lại danh tiếng.
Vai văn có Lý Tranh Húc đảm nhiệm, còn cô thì liều mình đảm đương vai võ, lên phim chắc hẳn sẽ không kém cạnh, nhưng những cảnh phim không có Lý Tranh Húc hoặc các diễn viên kỳ cựu khác thì... mọi người vội vã lau mồ hôi.
Sở Tích và Cẩu Mỹ Như có một cảnh diễn tay đôi đầu tiên của hai người kể từ sau khi bấm máy đến nay.
Cẩu Mỹ Như debut đã nhiều năm, từ lúc debut đến bây giờ, cô ta đa phần chỉ đóng phim thần tượng, mấy năm nay cũng nhận được giải thưởng, nhưng chẳng phải là giải quan trọng gì. Cẩu Mỹ Như lăn lộn đã nhiều năm nên diễn xuất chắc chắn không đến nổi kém cỏi, nếu không cô ta sẽ không được nhận vai trong phim của Thâm Hải. Nhưng nếu nói cô ta diễn tốt thì lại không chắc, bằng không đã không nhận nổi một giải thưởng quan trọng nào, đến tuổi này rồi mới muốn thay đổi hình tượng.
Mấy lần trước Sở Tích diễn tốt như thế chắc chắn đều do được thơm lây từ các diễn viên khác, bây giờ lại gặp phải người có diễn xuất bình thường nhất trong đoàn là Cẩu Mỹ Như, chẳng phải cô ấy sẽ lộ nguyên hình hay sao.
Nhưng thật không may, lúc quay cảnh này lại trúng vào thời điểm truyền thông đến thăm đoàn phim lần đầu kể từ khi khai máy đến nay.
Mọi người trong đoàn đều tiếc nuối không thôi, lúc trước Sở Tích diễn tốt thì không có ai đến thăm đoàn, sao đến lượt diễn tay đôi với Cẩu Mỹ Như lại có truyền thông thăm đoàn thế này.
Ban đầu danh tiếng cô ấy đã không tốt đẹp mấy, giờ lại bị biết bao nhiêu người trong giới nhìn chằm chằm, nếu mà diễn không tốt thì mất mặt biết bao.
Cuối cùng cũng đến ngày truyền thông thăm đoàn.
Đoàn phim hôm nay ngoại trừ máy quay của thợ quay phim ra thì còn có rất nhiều ống kính của các ký giả truyền thông đến thăm đoàn.
Hôm nay Cẩu Mỹ Như đến sớm hơn mọi ngày, lúc nhìn thấy mấy ký giả cô ta còn chạy đến phỏng vấn, phỏng vấn xong mới chịu vào phòng hóa trang để chuyên viên trang điểm trang điểm cho cô ta. Hôm nay cô ta nhất định phải trang điểm thật tinh tế, không thể để lộ bất kỳ một nếp nhăn nào trong ống kính.
Cô ta ngắm nhìn bản thân hoàn hảo sau khi trang điểm trong gương, khóe môi cong lên nở nụ cười.
Cô ta không những phải đè bẹp diễn xuất, mà còn phải đè bẹp nhan sắc nữa.
Hôm nay truyền thông được phép thăm đoàn, nếu như diễn cùng với bất kỳ một diễn viên trong đoàn phim thì cô ta không nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng từ lúc biết hôm nay mình diễn cùng với Sở Tích thì cái không chắc kia đã biến thành nắm chắc được chín phần mười.
Cô ta sắp phải nghiền ép một em gái mới hai mươi không những ở trước mặt tất cả nhân viên đoàn phim mà còn ở trước mặt truyền thông, ngẫm lại thì thấy có chút không nỡ ấy chứ, ha ha.
Ở bên kia, Sở Tích cầm kịch bản đọc lại một lần nữa.
Cô đã sớm thuộc lòng cảnh diễn cùng với Cẩu Mỹ Như hôm nay, cô ta diễn vai người nhà của người bị hại, em trai của mình bị hung thủ dùng phương pháp cực đoan và tàn nhẫn hãm hại, thủ đoạn gây án của tội phạm vô cùng xảo huyệt, manh mối để lại ít ỏi khiến vụ án không thể phá án nhanh chóng, sắp sửa trở thành án treo. Nhân vật do Cẩu Mỹ Như thủ vai và nạn nhân là hai chị em sống nương tựa lẫn nhau, vì bản án của em trai mà cô ta bôn ba suốt một năm trời. Sau đó, bên phía cảnh sát mới cho cô ta biết rằng vụ án của em trai mình rất khó để giải quyết và có khả năng sẽ trở thành án treo thì cô ta hoàn toàn sụp đổ. Trong tổ chuyên án chỉ có Hàn Nghi do Sở Tích thủ vai là nữ, thế nên Hàn Nghi nhận nhiệm vụ an ủi người nhà nạn nhân.
Cảnh phim này khá căng thẳng, đồng thời lại có tính khiêu chiến, là cảnh diễn quan trọng trong phim đối với hai người. Cảm xúc sụp đổ của Cẩu Mỹ Như phải tự nhiên không thể kìm chế, còn Sở Tích phải diễn vai người mang theo lòng áy náy mà an ủi, sau đó lại bị cảm động bởi tình cảm của người nhà nạn nhân, cuối cùng cô đưa ra quyết định quan trọng chính là phải phá án, độ khó của phân cảnh này rất cao.
Hôm nay còn có cánh truyền thông đến đây thăm đoàn nữa chứ. Sở Tích nghĩ đến đây thì hít một hơi thật sâu.
Không được căng thẳng, không được căng thẳng, chờ lát nữa diễn thì cô phải tập trung nhập vai, làm gì còn tâm trạng để ý có ký giả nào nhìn mình không chứ.
Chị gái trang điểm đi đến dậm lại trang điểm cho Sở Tích, lớp phấn phủ trong suốt xoa lên làn da trắng nõn của cô, chị gái ấy hâm mộ khen cô có làn da thật đẹp, sau đó lại nhìn Sở Tích ngoan ngoãn đưa mặt ra cho chị dậm phấn.
Cảnh diễn tay đôi đầu tiên với Cẩu Mỹ Như lại gặp phải dịp truyền thông đến thăm đoàn.
Chị gái trang điểm vừa trang điểm lại cho cô vừa cổ vũ, "Lát nữa em phải cố lên nha." So với cái người lúc nào cũng cảm thấy trang điểm không đẹp, mi giả không dài, màu son không đỏ như Cẩu Mỹ Như thì Sở Tích lại đáng yêu hơn nhiều. Bọn họ đâu phải đang quay phim thần tượng, kiểu trang điểm của tất cả diễn viên đều phải dựa vào nhân vật, hòa nhập cuộc sống nên phải trang điểm tự nhiên, làm gì có người nhà nạn nhân nào đang tiều tụy, không có sức lại đánh môi đỏ thế này.
Sở Tích nở nụ cười, "Em cám ơn chị."
Cuối cùng, Sở Tích và Cẩu Mỹ Như trông có vẻ khá vui cùng nhau tập kịch bản xong, đạo diễn đã giải thích sơ cảnh diễn với hai người, đạo cụ và ánh sáng đã chuẩn bị đầy đủ, diễn viên vào vị trí, phân cảnh đầu tiên trong ngày thăm đoàn chính thức bắt đầu.
Ngoại trừ phóng viên thăm đoàn ra thì nhân viên trong đoàn hôm nay đến xem cũng nhiều hơn.
Bọn họ nhìn Sở Tích trong đồng phục cảnh sát uy nghiêm rực rỡ, rồi lại thở dài thay cô.
Phân cảnh được diễn ra trong phòng tiếp khách của cục cảnh sát, đạo diễn vừa hô bắt đầu, Cẩu Mỹ Như ngồi trên sofa lập tức rơi nước mắt.
Trong nháy mắt đã rơi lệ thì quả thực Cẩu Mỹ Như có chút thực lực.
Thế là mọi người lại càng thấy tội nghiệp Sở Tích hơn.
Xung quanh trở nên vô cùng yên tĩnh. Sở Tích cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, cô đóng cửa phòng lại, cẩn thận đi đến ngồi xuống bên cạnh Cẩu Mỹ Như, nhẹ nhàng gọi cô ta, "Chị Trần."
Cẩu Mỹ Như rơi nước mắt run rẩy nói, "Cái gì gọi là... đã cố gắng, cái gì gọi là... có thể sẽ trở thành án treo."
Sở Tích ngồi bên cạnh cô ta, vẻ mặt tràn đầy áy náy, "Chị Trần, trong suốt một năm nay, chúng tôi đã cố gắng hết sức." Giọng cô khẽ run, "Nhưng thủ đoạn của kẻ khả nghi thật sự quá xảo quyệt."
"Em trai tôi chỉ mới mười sáu tuổi thôi, cô có biết bởi vì muốn kiếm tiền nuôi gia đình mà nó đậu cấp ba cũng không chịu đi học tiếp mà lại ra ngoài làm công cho người ta. Nó còn nhỏ như thế nhưng lại bị kẻ ác tàn nhẫn sát hại, mấy người rốt cuộc có lòng cảm thông không hả, có không hả?"
Nói đến đây, Cẩu Mỹ Như luôn khóc lóc bỗng nhiên đứng bật dậy nắm lấy cổ áo của Sở Tích, điên cuồng gào thét, "Cái gì gọi đã cố hết sức! Thế thì mấy người có tác dụng gì! Có mấy người thì làm được gì hà!!"
Mọi người giật mình vì cơn quát lớn bất thình lình này.
Đạo diễn ngồi sau màn hình nhíu chặt mày.
Sở Tích bị cô ta níu chặt cổ áo, vì áy náy nên không dám đối mặt với người nhà nạn nhân, đôi mắt chỉ dám nhìn xuống đất, cô hít mũi, vành mắt dần dần ửng đỏ, giọng nói vừa nãy còn run rẩy giờ đây đã trở nên nghẹn ngào, "Chị Trần, thật sự xin lỗi chị." Cô nhắm chặt đôi mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, "Thật sự xin lỗi."
Cẩu Mỹ Như nắm chặt cổ áo cô điền cuồng mà lay, tiếp tục gào thét, "Xin lỗi thì làm được gì hả, tôi muốn mấy người phá án, tôi muốn báo thù cho em trai tôi!"
...
Trong phim trường, ngoại trừ âm thanh của diễn viên ra thì xung quanh im lặng như tờ.
Phóng viên thăm đoàn, nhân viên công tác trong đoàn phim, tất cả mọi người đều im lặng xem hai người diễn.
Dáng vẻ bất lực của Sở Tích, vành mắt đỏ ửng, giọng nói thút thít và dáng vẻ âm thầm hạ quyết định lúc cuối của cô, mọi người đứng xem đến mê mẩn, thậm chí còn có người khi xem đến cảnh cô rơi lệ mà mắt cũng đỏ theo.
Rõ là hai người đang diễn nhưng ánh mắt mọi người chỉ tập trung lên một người.
Đến khi đạo diễn hô "cut", hai người bắt đầu thoát vai rồi thì mọi người đang đứng xem mới giật mình nhận ra một điều.
Sở Tích... đã đè bẹp Cẩu Mỹ Như mất rồi!
***
Cố tổng đi công tác rồi nha nha =)) Lêu lêu mấy người đang hóng thịt =)))