Sáng sớm ngày hôm sau, khi trời vẫn còn chưa sáng, các chiến sĩ tham gia tập huấn ngày hôm nay đã chuẩn bị hành trang tập hợp.
Lúc đầu, mỗi lần tập hợp, sáu khách mời đều lề mề, bây giờ tốc độ rời giường tập hợp lại cực nhanh, thậm chí bọn họ có mặt tại vị trí tập hợp trước cả thời gian quy định. Ống kính lướt qua, chắc hẳn sáu người rất chờ mong với buổi thực chiến ngày hôm nay, đặc biệt là Sở Tích, gương mặt mộc dưới ống kính HD như kính chiếu yêu, làn da trắng nổi bật trong đám người, so với khi trang điểm chỉ có một điều khác biệt, chính là xinh đẹp và vô cùng xinh đẹp.
Thời gian vẫn còn sớm, khán giả xem trực tiếp không nhiều. Rõ ràng mấy lần quay hình trước, Sở Tích cũng để mặt mộc, nhưng bây giờ cô xuất hiện trước ống kính, mọi người vẫn không nhịn được mà ghen tỵ.
[Mặt mộc đỉnh thật đấy.] [Sở Tích thế này trông trẻ ghê, bảo vị thành niên tôi cũng tin ấy. Cười chảy nước mắt.jpg] [Cầu Sở Tích ra sách bí quyết dưỡng da hu hu hu.] [Mỹ phẩm dưỡng da của cô ấy bị tịch thu vào ngày đầu tiên rồi con đâu, nhìn da cô ấy là biết đẹp bẩm sinh rồi.] ...
Hiện trường, đại đội trưởng Vương nói rõ nhiệm vụ và quy tắc của buổi huấn luyện ngày hôm nay.
Nhiệm vụ hôm nay chính là giải cứu con tin, sẽ có người đảm nhận vai trò đặc biệt đóng vai phần tử khủng bố giam giữ con tin. Nơi giam giữ con tin đã xác định, là một nhà xưởng bị bỏ hoang trên núi, sáu khách mời và các chiến sĩ tham gia buổi huấn luyện hôm nay sẽ cùng nhau chấp hành nhiệm vụ chống khủng bố, giải cứu con tin. Trong lúc chiến đấu, ai bị phần tử khủng bố giết sẽ bị loại, những người trụ đến cuối cùng sẽ dựa vào điểm số thực hiện nhiệm vụ, chọn ra những chiến sĩ ưu tú nhất.
Phần tử khủng bố sẽ được trang bị súng ống, ẩn nấp trong các lùm cây trong rừng, các trạm canh gác của quân địch dọc đường lên núi có khá nhiều khu vực được chôn mìn. Cuộc dã chiến khảo nghiệm năng lực tác chiến và khả năng phối hợp của các chiến sĩ.
Trong sáu vị khách mời sẽ tìm ra một người đóng vai con tin.
Con tin, đúng với nghĩa đen, chính là bị trói lại ở một chỗ, chờ phe mình tìm cách cứu viện.
Nhưng không phải con tin không có không gian để phát huy, trong lúc bị giam giữ có thể chiến đấu với kẻ địch, nghĩ cách trốn thoát.
Mặc dù đại đội trưởng Vương luôn nhấn mạnh rằng con tin cũng là một nhiệm vụ diễn tập rất tốt, nhưng chẳng ai muốn đóng vai một người bị trói từ đầu đến cuối. Tổ chương trình cũng biết sẽ không có khách mời nào xung phong đóng vai con tin, thế là bọn họ dùng cách công bằng nhất, công khai nhất, chính là rút thăm.
Đến phần rút thăm, màn hình lại bắt đầu hiện lên bình luận.
[Hôm nay Sở Tích lại bị chọn hả?] [Kẻ được chọn Sở Tích sắp sửa lên sàn rồi.] [Đừng nói rút trúng Sở Tích nha, xem chương trình này bao lâu nay, mỗi lần gặp xui đều là cô ấy.] Sở Tích rút thăm, kề cà không dám mở ra nhìn.
Cô không muốn làm con tin đâu! Cô muốn được cùng mọi người chiến đấu đánh kẻ xấu cơ!
Cô không dám mở thăm, mấy khách mời nam đã bắt đầu xem lá thăm của mình.
"Tôi là quân cứu viện." Vu Nhất Nguyên là người đầu tiên vui vẻ.
"Tôi cũng là quân cứu viện." Triệu Mẫn Thông mở thăm của mình ra.
Mấy khách mời nam còn lại cũng đọc lá thăm của mình, không ai làm con tin cả. Cuối cùng chỉ còn lại Sở Tích và Nghiêm Chuẩn vẫn chưa công bố lá thăm của mình, con tin xui xẻo trong trận thực chiến lần này sẽ nằm trong tay một trong hai người kia.
Trái tim Sở Tích như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, căng thẳng nhìn Nghiêm Chuẩn bên cạnh.
Nghiêm Chuẩn thoải mái mở lá thăm của mình ra, nhìn dòng chữ bên trên, bình tĩnh nói, "Tôi là quân cứu viện."
Nghiêm Chuẩn cũng là quân cứu viện, nếu vậy thì con tin nhọ nồi kia...
Cả người Sở Tích run lên, bờ môi trắng bệch, cô vẫn chưa từ bỏ ý định, chậm rãi mở lá thăm luôn bị mình nắm chặt kia.
Hai chữ "con tin" to đùng xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Sở Tích, "..."
Bình luận trên màn hình,
[Ha ha ha ha ha lại là Sở Tích.] [Thảm quá đi, sao lúc nào cũng là cô ấy thế ha ha ha ha ha ha.] [Dù thảm nhưng sao tôi cứ thấy mắc cười quá!] Ngay cả mấy khách mời nam tại hiện trường cũng nhịn không được mà nở nụ cười.
Sở Tích cũng cười, cười còn khó coi hơn cả khóc.
Năm người còn lại vui vẻ khoác vai nhau bắt đầu cuộc chiến hôm nay.
Chỉ có Sở Tích bị trói gô lại, bị mang đến nhà xưởng bỏ hoang trên núi.
Con tin vào chỗ, diễn tập chính thức bắt đầu.
Sở Tích bị đưa đến một căn phòng nhỏ trong nhà xưởng, bên cạnh có một kẻ khủng bố cầm súng trông chừng cô.
Sở Tích ngồi trên ghế, tay chân đều bị trói, nhìn thoáng qua phần tử khủng bố bên cạnh, có lẽ nhiệm vụ trông giữ cô khá nhàn, anh ta còn lôi ra hai lon Coca, mở một lon ra rồi uống.
"Nhìn cái gì!" Phần tử khủng bố thấy cô đang nhìn mình, nghiêm mặt quát lên.
Sở Tích bị quát mà hết cả hồn, cô mím môi nói, "Anh cho tôi uống miếng coca được không, tôi cũng thèm."
Có lẽ đây là lần đầu tiên phần tử khủng bố gặp phải con tin có yêu cầu như thế, anh ta sửng sốt một hồi.
Sở Tích nhìm chằm chằm lon coca trong tay anh ta, dáng vẻ như rất thèm thuồng.
Anh ta lập tức ngửa đầu uống hết lon coca, sau đó bóp cái lon không đi, cuối cùng ợ một cái, "Muốn uống hả? Mơ đi! Ngoan ngoãn cho ông!"
Sở Tích bị quát đến nổi phải hoài nghi cuộc đời
Cô buồn quá đi, thê thảm quá đi, vì sao mỗi lần bị bốc trúng đều là cô thế.
Cô chẳng qua chỉ muốn uống coca thôi mà, cô đã làm sai điều gì chứ.
Cô cũng muốn đi ra ngoài chiến đấu với phần tử khủng bố, chứ không phải bị trói lại như cua, đã vậy còn bị người xấu ăn hiếp nữa.
Màn hình trực tiếp ở giữa là các chiến sĩ đang chấp hành nhiệm vụ, dưới góc phải màn hình có một khung hình nhỏ quay Sở Tích đang bị trói chặt.
Màn ảnh chính đang quay mấy khách mời nam vừa gỡ được một khối mìn, đánh lén lính gác, màn nào cũng đầy căng thẳng lại kích thích và mạo hiểm. Ở dưới góc phải màn hình, Sở Tích nằm ngửa trên ghế, vẻ mặt chết không còn gì lưu luyến.
Màn hình bình luận,
[Ha ha ha ha ha ha ha trừng trị công khai.] [Nếu tôi mà là Sở Tích chắc tôi ngủ mất rồi.] [Mới vừa bị kẻ canh giữ ăn hiếp, tủi thân lắm rồi ha ha ha ha.] [Lại còn muốn uống coca, sao Sở Tích lại đáng yêu thế!] Sau khi khán giả xem trực tiếp cười đã đời, mọi người lại bắt đầu tập trung vào màn hình lớn, rất ít người chú ý Sở Tích ở góc phải màn hình.
Cô len lén nhìn tên khủng bố kia, sau đó thử bắt chuyện mấy lần với anh ta, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị anh ta quát.
Sở Tích dựa vào ánh nắng hắt vào phòng mà cảm nhận thời gian dần trôi qua.
Không biết bao lâu, xa xa phía bên ngoài bỗng truyền đến tiếng súng, còn có tiếng nổ.
Sở Tích đang chán, nghe thấy tiếng động thì giật mình, "Bọn họ tấn công tới đây rồi hả?"
"Ngoan ngoãn ngồi đó!" Phần tử khủng bố quát lên.
Sở Tích bĩu môi.
Sau đó, bên ngoài lại yên tĩnh trở lại.
Trong căn phòng nhỏ chỉ có cô và tên khủng bố, Sở Tích chờ rồi lại chờ, không biết chờ bao lâu, rốt cuộc tên khủng bố xảy ra chuyện: quá mót.
Sở Tích liếc cái tên đang lo lắng kia.
Ai bảo anh uống hết hai lon coca mà không cho tôi uống.
Nội tâm Sở Tích chỉ muốn chửi thề, nhưng bên ngoài thì cười hì hì, "Anh muốn đi vệ sinh hả?"
Anh ta bị nói trúng tim đen, trừng cô một cái.
Bây giờ anh ta rất bối rối, nếu anh ta đi vệ sinh, vậy ai canh chừng con tin.
Sở Tích bình tĩnh nói, "Tôi biết anh sợ tôi bỏ trốn, nhưng mấy anh trói chặt thế này, tôi chạy thế nào?"
Tên khủng bố hừ một tiếng.
Sở Tích, "Cùng lắm thì anh đi đại chỗ này đi, cứ tè đại đi, tôi nhìn anh tè, tôi chả ngại đâu, anh là đàn ông chắc không để ý đâu ha, hì hì." Cô nói xong còn cố ý huýt sáo vài tiếng.
"Cô!" Tên khủng bố tức tối, nghe tiếng huýt sáo thì bàng quang lại càng căng thêm, chỉ muốn tè ngay tại phòng này. Anh ta đi đến một góc khuất, đang định kéo quần, xoay người lại phát hiện Sở Tích cứ trừng mắt nhìn anh, không hề ngại ngùng.
Phần tử khủng bố, "..."
Anh ta không tè được.
Sáu khách mời sao lại chọn con gái đến làm con tin thế!
Sở Tích ra vẻ vô tội, "Sao anh không tè đi."
Bên ngoài lại truyền đến tiếng súng, có vẻ gần hơn tiếng súng vừa nãy nhiều.
Trên màn hình lớn, các chiến sĩ đã dần tiếp cận đến đỉnh núi, bên phía khủng bố cũng đã sẵn sàng đón quân địch, cố thủ đỉnh núi. Mỗi lần chiến sĩ tấn công, phần tử khủng bố lại nổ súng, dùng hỏa lực bức các chiến sĩ phải lui về.
Trong lúc nhất thời, tình hình chiến đấu rơi vào trạng thái giằng co.
Khán giả như bước vào hiện trường, căng thẳng không thôi.
[A a a a a a mau xông lên đi!] [Hôm nay Nghiêm Chuẩn triple kill luôn, ngầu quá đi.] [Có thể vòng qua từ phía sau không?] [Má ơi, mấy tên khủng bố liên tục trúng mấy người, làm sao đây!] [May là hôm nay Sở Tích làm con tin đấy, xem mấy anh chiến đấu mà ghiền luôn!] [Đúng đó, đúng đó. Nếu có Sở Tích đi theo lại phải bảo vệ cô ta nữa.] Rất ít người chú ý đến góc phải màn hình, Sở Tích tuyệt vọng và phần tử khủng bố canh giữ đã có tiến triển mới.
Tên khủng bố đã thử rất nhiều lần, nhưng không dám cởi quần trước mặt Sở Tích, vừa mắng cô con gái con đứa không biết xấu hổ, vừa định đi ra ngoài để giải quyết.
Tên khủng bố vừa rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại một mình Sở Tích.
Sở Tích thầm đếm.
Qủa nhiên, lúc cô đếm tới hai mươi, tên khủng bố trông coi cô bỗng nhiên xông vào, chỉa súng vào cô, nhìn là biết anh ta không hề rời đi mà chỉ đứng ở cửa, quay lại bất ngờ xem cô có ý định chạy trốn hay không.
Anh ta thấy Sở Tích ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không hề có ý định chạy trốn.
Sở Tích nghi ngờ, "Anh, anh đi tè nhanh thế?"
"Hừ, ngoan ngoãn chút đi!" Tên khủng bố để súng xuống rồi lại đi ra ngoài.
Lần này, chờ anh ta đi ra ngoài, Sở Tích mới hành động.
Hóa ra, cả buổi trời không phải cô chỉ đấu võ mồm với tên khủng bố mà không làm gì, tay cô bị buộc ở sau lưng, Sở Tích yên lặng cọ dây trói lên cây đinh lồi trên ghế từ nãy đến giờ, nước chảy đá mòn, dây thừng đã bị cô mài sắp đứt.
Qủa nhiên, chờ tên khủng bố đi ra ngoài lần thứ hai, Sở Tích dùng lực mạnh một chút, sợi dây thừng trên tay đã bị đứt.
Tay cô được tự do, vội vàng tranh thủ cúi người cởi dây trói trên chân.
Sở Tích cởi trói xong liền đứng dậy.
Khán giả tập trung sự chú ý lên màn hình lớn đến khi Sở Tích đứng dậy, mọi người mới phát hiện sự khác thường ở góc phải màn hình.
[Trời má, sao Sở Tích đứng lên được vậy?] [Sao cô ấy mở trói được thế?!] [Chuyện gì thế? A a a a tôi đã bỏ lỡ chuyện gì rồi!] Không ít người dời sự chú ý qua góc phải màn hình.
Sở Tích đứng dậy, nhìn thoáng qua cửa.
Nếu cô chạy ra cửa, không chừng sẽ đụng mặt tên khủng bố, hơn nữa nhà xưởng này có lẽ còn có mai phục, thật sự rất nguy hiểm.
Sở Tích đưa mắt nhìn cửa sổ.
Cô chạy lại nhìn xuống dưới, vẫn tốt, chỉ là lầu hai.
Nhưng lầu hai thì lầu hai, dù nhảy xuống không mất mạng nhưng có thể sẽ ngã bị thương.
Làm sao đây, làm sao đây?
Sở Tích gấp gáp không thôi, tên khủng bố sắp quay về rồi.
Sở Tích đi một vòng quanh căn phòng, bỗng nhiên nhìn đến sợi dây thừng vừa trói mình kia.
Dây thừng!
Sở Tích như bắt được cọng cỏ cứu mạng, cô cầm dây thừng lên, cột một đầu dây thừng lên kệ đặt máy điều hòa bên cạnh cửa sổ, một đầu thả xuống.
Sở Tích bò lên cửa sổ, rồi lại nhìn độ cao.
Sau đó cô nuốt nước miếng.
Lúc trước từng huấn luyện đu dây thừng và đu dây thoát hiểm. Cô thực hiện hai lần dưới sự giám sát của tiểu đội trưởng, hoàn thành khá tốt. Nhưng bây giờ tiểu đội trưởng không có ở đây để chỉ dẫn cô, bên dưới cũng không có đệm phòng ngã.
Tiếng súng lại vang lên không ngừng, có thể nhận ra tình hình chiến đấu kịch liệt giữa phe ta và phe địch.
Sở Tích nghe thấy tiếng súng kịch liệt, cô nắm dây thừng, quyết tâm, chân đạp lên bờ tường bên ngoài, thuận theo dây thừng mà từ từ tuột xuống, cuối cùng đáp đất an toàn.
Sở Tích đáp đất, nhìn xung quanh một hồi, sau đó chạy ngược hướng với tiếng súng.
Khán giả thấy Sở Tích cởi dây thừng đứng dậy, sau đó thấy cô dùng dây thừng đáp đất an toàn, nhanh chóng chạy thoát.
Mọi người há hốc mồm kinh ngạc.
Sở Tích trốn thoát thuận lợi một cách bất ngờ.
Các chiến sĩ phe ta tấn công từ phía nam, phe địch tập trung về phía nam để chống đỡ sự tấn công từ phe ta. Những nơi còn lại không có người canh gác, Sở Tích đánh lén từ phía sau, xử lý tên khủng bố đứng gác ở cửa sau, cướp súng của anh ta, sau đó bỏ trốn.
Ở một bên khác, các chiến sĩ còn lại của phe ta và phe khủng bố đang trong trạng thái giằng co.
Mọi người đã bàn bạc đối sách cứu viện, thề phải cứu được con tin từ tay khủng bố.
Sau khi bọn họ thảo luận phương án xong, quyết định lần này nếu không thành công sẽ không rút lui, quyết chiến với phần tử khủng bố. Lần này có khả năng một đi không trở lại, cho nên trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ hiên ngang lẫm liệt.
Tiểu đội trưởng Lưu động viên lần cuối với các chiến sĩ, "Các anh em, tiêu diệt khủng bố, giải cứu con tin, chuẩn bị sẵn sàng!"
"Sẵn sàng!" Đám người đồng thanh đáp.
Mọi người tuyên thệ xong, đang định làm một trận tấn công cuối cùng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động ở sau lưng.
Sở Tích cướp được súng trên đường, vừa chạy vừa thở hồng hộc, cuối cùng cũng chạy đến vào thời khắc quyết định, ngay lúc đám người vừa chuẩn bị tấn công để giải cứu cho cô:
"Chuyện là, ờm, tôi về rồi nè!"
***
Chị Tích phá game quá =)))