Editor: Chubyy141Nghĩ đến số dư trong thẻ còn ba chữ số, đừng nói cứu trợ trẻ em có khi người tiếp theo được cứu trợ lại chính là cô.
"Rút tiền thì rút tiền, anh ta đang nói chó má gì thế!"
Đồng Đồng cũng lo lắng nói: "Chị, vật tư vận chuyển lên vùng núi tuần sau sẽ đến. Xây Trường Tiểu học, sản phẩm điện tử, quần áo,... Lúc thanh toán chúng ta cũng không thể lấy ra nhiều tiền như vậy được."
Bùi Sở im lặng vài giây.
Cô hít một hơi thật sâu: "Không phải còn ba ngày nữa sao? Chị sẽ tìm cách. Việc của bọn trẻ không thể trì hoãn, cứ để cuộc họp diễn ra bình thường."
Sau khi cúp máy, Bùi Sở dựa vào vách tường ở hành lang trầm tư suy nghĩ.
Xuân Phong là một ngôi làng nghèo, đa số là trẻ mồ côi và người trông giữ. Nền giáo dục và kinh tế lạc hậu. Năm nay xây Trường Tiểu học Hy Vọng, rất nhiều thiết bị đang chờ bổ sung. Tiền vốn xây dựng bãi tập, thiết bị đa phương tiện, bàn ghế của lớp học, gia tăng quần áo trẻ em, học bổng, v.v.
Áp lực nhất thời khiến Bùi Sở cảm thấy có chút uể oải.
Bùi Sở mở điện thoại tìm gì đó rồi bấm gọi điện.
"Xin chào, bây giờ tôi có thể rút số tiền mà tôi đã đầu tư lúc trước không?"
"Khi đó người được cha mẹ tôi ủy nhiệm là anh trai tôi?"
"Khoản thu nhập cổ phiếu bồi thường mấy trăm ngàn...?"
Từng cuộc điện thoại gọi xong, khiến Bùi Sở ban đầu đã thất vọng càng mất hết hy vọng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô bấm số gọi cho anh trai.
"Alo, Bùi Diễn Sâm."
Một giọng nam dễ nghe vang lên từ bên kia: "Gọi anh là gì?"
Bùi Sở: "... Anh trai."
Thanh âm gõ chữ từ bên kia của Bùi Diễn Sâm vang lên: "Sao vậy?"
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Bùi Diễn Sâm cười nói: "Mượn tiền?"
"Sao anh biết? Xem ra người cảnh sát này không vô ích." Bùi Sở ngượng ngùng nói.
"Ngoài chuyện này, anh thực sự không nghĩ ra chuyện gì lại khiến em có thể nhớ tới anh."
Kể ra thì, Bùi Diễn Sâm hơn Bùi Sở hai tuổi, hai người từ nhỏ đã không hợp nhau. Nhưng từ khi cha mẹ qua đời, số lần hai người gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Một ở Hoa Kỳ, làm ở Hình Cảnh Quốc Tế.
"Mượn bao nhiêu?"
Bùi Sở: "50 vạn."
Sợ đối phương không đồng ý, Bùi Sở nói tiếp: "Em biết tiền bảo hiểm của ba mẹ ủy nhiệm là anh, cho nên đừng giả nghèo với em."
Bùi Diễn Sâm than nhẹ 1 tiếng: "Em thấy anh trai em lương 1 người mỗi tháng nhiều như vậy sao, có lương tâm hay không. Bảo bối, anh thật sự không bỏ ra nổi đâu, hơn nữa cái kia của cha mẹ cũng có thời hạn, hình như là bao nhiêu năm sau mới năng động*?"
* ý là bắt đầu tính lãi.
"Vậy anh biến đi."
Nếu không có tiền, Bùi Sở cũng không cần lãng phí từng giây phút cảm tình của mình. Đam Mỹ Hài
Đột nhiên, trong đầu cô bỗng hiện ra 1 người, là Chúc Tu Duẫn.
Cô lắc đầu muốn quên đi, nhưng ý nghĩ đó ngày càng mãnh liệt.
Tìm Chúc Tu Duẫn mượn tiền?
E rằng không dễ.
Mặc dù số tiền này đối với Chúc Tu Duẫn giống như tiền tiêu vặt để tiêu khiển, nhưng làm sao cô có thể nói được?
Bùi Sở đứng ở bên ngoài cho đến khi tiệc rượu kết thúc.
Chúc Tu Duẫn bỗng nhiên gọi điện thoại tới, đơn giản nói: "Cửa sau phòng ăn, đi 1 chuyến đến chỗ bố mẹ."
- ------------------------
Trên xe.
"Làm sao vậy, tâm sự nặng nề?" Chúc Tu Duẫn quay lại nhìn cô.
Bùi liếc nhìn anh 1 cái: "Quản nhiều như vậy, mau mau chỉnh xe lăn của anh đi!"
Chúc Tu Duẫn không quan tâm, ngược lại hỏi: "Em cảm thấy Thịnh Xán vận hành thế nào?"
"Đây không phải là công ty riêng của anh sao? Sao lại hỏi em?"
"Công ty của anh ở khắp nơi trên thế giới, anh không thể tự mình quản lý từng cái một. Em đúng lúc là cấp dưới của anh, nghe chút ý kiến của em."
Em là cấp dưới của anh!
Mỗi lần Bùi Sở nghe anh nói như thể muốn ăn đòn, cũng không nhịn được dùng móng vuốt đập lên mặt anh!
Cô tức giận nói: "Ý kiến của em là tổng giám đốc phải cho em tương xứng!"
Chúc Tu Duẫn: "Em có thể làm phu nhân tổng giám đốc."
- ------------------------------
Lời tác giả: Cảm ơn các tiểu khả ái đã ủng hộ ~
- ------------------------------
Chương mới đến rùi đây. Do máy tính mình bị hỏng nên không thể cập nhập truyện được. Sau khi sửa xong tui liền làm luôn chương mới đăng cho mọi người đọc nè, để mọi người chờ lâu rùi.