"Ai biết được Tô gia các ngươi lại định dùng thủ đoạn nham hiểm gì, ta cầm đao phòng thân! Nếu ngươi không muốn nói thì đừng qua đây!" Tạ Vân Sơ nói xong liền trả đao cho hộ vệ.
"Đợi đã!" Tô Minh Hàng chỉ vào bao kiếm trên thắt lưng hộ vệ Tạ gia, "Ngươi cho kiếm vào bao đi!"
Như thế thì cho dù Tạ Vân Sơ muốn làm gì, trong lúc rút đao thì hắn vẫn có thời gian phản ứng.
Tạ Vân Sơ cho đao vào bao, cùng Tô Minh Hàng cách xa đám đông hai mươi bước rồi dừng lại: "Nói đi!"
Tô Minh Hàng nhìn tên nhóc vừa bé vừa lùn trước mặt, lại nhìn đám người đang vươn cổ hóng hớt kia...
"Tạ Lục Lang, chỉ cần không gây chuyện nữa thì ta sẽ hai tay dâng thư hòa ly lên, đồ cưới của a tỷ ngươi, Bác Tước phủ chúng ta sẽ lấy đồ cưới của mẫu thân ta đền gấp đôi!"
Hắn hạ giọng nói: "Nhưng... nếu ngươi vẫn tiếp tục làm loạn! Vậy... là do ngươi ép Bác Tước phủ, mẫu thân ta sẽ liều mạng với Tạ phủ các ngươi! Ngươi nghĩ mà xem... đến lúc đó nếu mẫu thân ta chết trước cửa Tạ phủ các ngươi, các ngươi sẽ có kết cục gì?"
Tạ Vân Sơ ngước mắt nhìn Tô Minh Hàng mặt đầy toan tính, muốn xem thử Tô Minh Hàng còn muốn nói gì.
Nhìn tên nhóc trắng trẻo thuần khiết im lặng trước mặt, Tô Minh Hàng nghĩ hắn đã dọa được Tạ Vân Sơ, nhướng lông mày thầm đắc ý.
"Ngươi nghĩ đi, nếu mẫu thân ta chết trước cửa Tạ phủ các ngươi... để lại một bức di thư chứng minh trong sạch, xác nhận Tạ Văn Man trước kia từng mưu hại mẹ chồng, mặc dù mẹ ta còn sống nhưng thân thể đã tổn hại không được còn như trước!"
"Ta ấy à.... là đứa con hiếu thảo, tất nhiên là ghi hận Tạ Văn Man nhiều năm, mới xảy ra chuyện uống say không kiểm soát được tâm trạng nên đánh độc phụ muốn mưu sát mẹ chồng!"
Hắn liếc nhìn thanh đao trong tay Tạ Vân Sơ, thấy hắn nói Tạ Văn Man là độc phụ cũng không có ý định vung đao mới tiếp tục nói...
"Còn về chuyện tỷ tỷ ngươi vụng trộm, mẫu thân ăn chay niệm phật nhiều năm, nghĩ đến việc mình còn sống nên muốn giữ lại một mạng cho Tạ Văn Man, nói nàng ta vụng trộm coi như cho Tạ Văn Man một bài học! Không ngờ Tạ gia ức hiếp người quá đáng! Bám lấy Bác Tước phủ không buông, không ngừng bịa đặt sinh sự, mẫu thân ta không còn cách nào chỉ đành lấy cái chết để đổi sự trong sạch cho Bác Tước phủ!"
Tô Minh Hàng càng nói càng thuận miệng: "Tạ Lục Lang... ngươi thử nghĩ xem, đến lúc mẫu thân ta dùng mạng để đòi công đạo, liệu còn có ai tin Tạ gia các ngươi? Ngươi vẫn còn nhỏ nên chắc không biết, theo như luật pháp Đại Nghiệp, mưu hại mẹ chồng... là tội chết*!"
*Bản raw là chịu tội 腰斩 có nghĩa là chém ngang lưng, một hình phạt tàn khốc thời xưa, chém ngang lưng thành hai đoạn, nói đơn giản là chém đôi người.Nói rồi Tô Minh Hàng đưa thư hòa ly cho Tạ Vân Sơ: "Lục Lang... một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, ta không muốn phải làm đến mức này, càng không muốn mẫu thân ta phải dùng mạng để đổi lấy trong sạch! Ta chỉ có một mẫu thân, ngươi cũng chỉ có một tỷ tỷ là Tạ Văn Man, hai nhà chúng ta từ biệt từ đây, ta đưa thư hòa ly cho ngươi, quay về sẽ cho người đưa đồ bồi thường đến Tạ phủ, chúng ta đấu đến đây thôi, nếu không sẽ là lưỡng bại câu thương, cả mẫu thân ta và tỷ tỷ ngươi đều không sống nổi! Ngươi nói xem ta nói có đúng không?"
Tạ Vân không biết Tô Minh Hàng và Bác Tước phu nhân Trần thị ngu hay bọn họ cho rằng nàng ngu, lúc này lại gấp gáp muốn dùng cách này để uy hiếp nàng.
Cũng đúng...
Có lẽ trong mắt Bác Tước phủ, nàng chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, hôm nay đến Bác Tước phủ làm loạn, đến các nhà quyền quý ở Biện Kinh đòi đồ cưới là vì có Tạ thị xúi giục.
Bác Tước phủ muốn lấy tính mạng và đồ cưới của trưởng tỷ ra vừa đấm vừa xoa, lại dùng mấy lời này để uy hiếp nàng, mấy đứa trẻ mười ba tuổi bình thường chắc chắn đã bị dọa sợ rồi!
Lại còn lấy cả thư hòa ly ra, muốn âm thầm chấm dứt chuyện này.
Bác Tước phu nhân muốn thách thức nàng?
Ồ...
Nếu Bác Tước phu nhân thật sự có thể vứt bỏ Bác Tước phủ, thì nên im hơi lặng tiếng, sáng mai đến cửa Tạ phủ treo cổ tự vẫn, rồi để lại thư tuyệt mệnh mới thật sự là vứt bỏ!
Thấy chuyện này không kiểm soát được nữa, lại không dám chết, bất đắc dĩ phải để Tô Minh Hàng dùng mấy lời này để dọa một "đứa trẻ" mười ba tuổi, Bác Tước phủ đúng là biết cách chọn quả hồng mềm để nắn bóp.
Nhưng thật xin lỗi, Tạ Vân Sơ nàng không phải quả hồng mềm mặc Bác Tước phu nhân nắn bóp.
Nếu Bác Tước phủ không muốn thu tay, vẫn muốn giãy giụa vùng vẫy, dám dùng cách cá chết lưới rách này để uy hiếp nàng.
Vậy nàng đành phải cắt đứt ý niệm này của Bác Tước phủ!
Tô Minh Hàng lén uy hiếp, vậy nàng nhất định phải để lời uy hiếp này được công khai, liên lụy đến Đại hoàng tử... để thành Biện Kinh này náo nhiệt hơn!
Đáy mắt Tạ Vân Sơ mang theo ý cười nhìn Tô Minh Hàng, nhướng mày, khóe môi nhếch lên cười châm chọc.
Tô Minh Hàng còn chưa hiểu Tạ Vân Sơ cười cái gì đã thấy một tia sáng lóe lên, Tạ Vân Sơ dùng đao chém Tô Minh Hàng, cao giọng.
"Tô Minh Hàng, thứ súc sinh này!"
Tô Minh Hàng vốn đã sợ hãi vội lùi về sau hai bước, tự mình vấp ngã, tay chân loạn xạ vội lùi lại tránh thanh đao trong tay Tạ Vân Sơ.
Hắn hoảng loạn hô cứu: "Người đâu! Mau ngăn hắn lại!"
Hộ vệ Tạ phủ thấy vậy vội xông lên.
Mấy công tử và bách tính vốn đang bị hộ vệ hai phủ ngăn lại, vừa thấy Tạ Vân Sơ thật sự động đao, ai ai cũng phấn khích không kìm được, vội theo sau hộ vệ, sợ bỏ sót kịch hay!
"Trời ạ! Lại động đao rồi! Nhanh nhanh nhanh! Chúng ta đi xem, đây đúng là chuyện trước giờ chưa từng có ở Biện Kinh!"
"Đợi với! Cùng đi cùng đi! Mau lên!"
Nguyên Bảo vội chạy đến, quỳ trước mặt Tạ Vân Sơ như trước, sống chết ôm lấy eo Tạ Vân Sơ: "Lục Lang, không được! Giết người là phạm pháp! Không đáng!"
"Ngươi tránh ra! Cho dù phải đền mạng, ta cũng muốn giết thứ súc sinh không bằng chó này!" Tạ Vân Sơ muốn dùng chân đá Nguyên Bảo lại bị ôm chặt hơn.
Thấy Tô Minh Hàng đã được hộ vệ Tô phủ đỡ dậy, nàng càng gấp hơn, chỉ vào Tô Minh Hàng như lúc nãy ở trước cửa Bác Tước phủ...
"Dám dùng mạng a tỷ để uy hiếp ta, thứ cầm thú đột lốt người này! Bác Gia và Bác Tước phu nhân là cha mẹ đẻ của ngươi... là người sinh ngươi nuôi ngươi! Ngươi lại độc ác đến mức dùng mạng của cha mẹ mình đồng quy vu tận với Tạ gia!"
"Tô Minh Hàng... ngươi đúng là thứ súc sinh trước giờ chưa từng có! Lòng lang dạ sói... vô liêm sỉ, mặt người dạ thú, mất hết tính người, ngươi nhất định phải chết!"
Sắc mặt Tô Minh Hàng tái nhợt, ý thức được Tạ Vân Sơ sẽ nói hết mấy lời hắn vừa đe dọa ra.
Hắn hoảng loạn quát mắng: "Tạ Vân Sơ, ngươi muốn làm gì! Câm mồm!"