Thấy Tạ Nhị gia đã rời khỏi viện, nàng mới xách vạt áo, không nhanh không chậm đi xuống bậc thềm.
Lướt qua vai Tạ Vân Tiêu, Tạ Vân Tiêu đột nhiên đứng thẳng người nói: "Lục Lang, cho dù đệ có tin hay không, chuyện của trưởng tỷ, không phải ta cố ý."
Tạ Vân Sơ cười lạnh, không quay đầu, nhấc chân bước qua cửa viện.
Tạ Vân Tiêu vẫn còn muốn nói gì đó, nhìn Ngụy quản gia lễ độ cung kính nói chuyện với Tạ Vân Sơ, lời ra đến miệng lại nuốt vào, quay người đi cầu kiến tổ phụ.
Ngụy quản gia thấp giọng nói với Tạ Vân Sơ: "Vừa đến bến tàu, lão nô liền phái người đi điều tra xem ai mua lại hồng ngọc hạt lựu mà Tô Minh Hàng bán ra, đoán chừng đến mai là có thể điều tra được! Cũng đã phái người đến Minh Nguyệt quán tìm Cam Lăng cô nương, cứ mua một viên hồng ngọc hạt lựu về trước rồi tính, Lục Lang yên tâm."
Tạ Vân Sơ thi lễ với Ngụy quản gia: "Ngụy quản gia vất vả rồi! Bất luận Cam Lăng cô nương đưa ra giá nào, Ngụy quản gia chỉ cần đến tìm ta lấy."
Ngụy quản gia vội né tránh: "Lão nô không dám nhận! Đây là chuyện nên làm!"
Đêm nay, ngoài Tạ Vân Tiêu, còn có Bác Tước phủ cũng mơ hồ.
Lúc này, Bác Tước phủ cũng đèn đóm sáng trưng.
Bác Tước phu nhân ngồi trên ghế mềm, nhìn Tô Minh Hàng đi đi lại trước mặt mình, sốt ruột nói: "Được rồi! Đừng đi đi lại lại nữa, nhìn đến đau cả đầu!"
"Mẹ..." Tô Minh Hàng ngồi xuống bên cạnh Bác Tước phu nhân, "Hiện giờ phụ thân còn chưa quay về, Tạ lão đột nhiên vào kinh, còn nói với người muốn con hòa ly, sợ là không có ý tốt!"
Hắn gõ vào chân mình: "Hôm nay con đứng ngoài cửa Tạ phủ, chân của con sắp đứng đến phế luôn! Đồng liêu và văn nhân ra ra vào vào đều nhìn con, không khác gì đang nhìn khỉ! Quả thực... chỉ muốn độn thổ cho xong!"
Bác Gia phu nhân trừng mắt nhìn Tô Minh Hàng: "Con cũng thật là! Lúc đầu ra tay nặng như thế! Tốt xấu gì Tạ thị đó cũng đang mang thai con của con!"
"Con... không phải là do con uống say sao!" Ánh mắt Tô Minh Hàng mập mờ, đứng dậy, "Hơn nữa, trước mắt chúng ta phải làm sao đây? Mẹ cứ bám vào lỗi sai của con không buông có tác dụng gì!"
Tô Minh Hàng ngồi xuống ghế: "Danh vọng của Tạ lão trong lòng văn nhân học sinh cao như thế, lại ngã bệnh ở Bác Tước phủ chúng ta, nếu thật sự xảy ra chuyện, Bác Tước phủ có thể bị nước bọt ngập chết!"
Hiện giờ Tô Bác Gia vẫn chưa quay về, Bác Tước phu nhân Trần thị trong lòng cũng có chút hoảng sợ.
Trần thị nhịn không được mà chửi rửa Tạ Văn Man: "Một phu nhân gả vào Tô gia chúng ta, không được Tô gia cho phép đã tự ý về Vĩnh Gia, dạy ra được một đứa con gái không biết nặng nhẹ, không có giáo dưỡng như thế, làm còn dám đến nhà đòi hòa ly! Lại còn sĩ tộc! Không có chút liêm sỉ nào!"
Nói rồi, Trần thị lại trừng mắt nhìn con trai: "Nếu không phải con đánh người không nên hồn, cho dù bị Tạ gia nắm được điểm yếu, Tạ gia dám liều lĩnh như vậy sao!"
"Lúc đầu không phải mẫu thân bảo con đánh Tạ Văn Man sao? Sao lúc đó người không nói thế?"
Tô Minh Hàng thấy chân mày Trần thị nhướn cao muốn tranh luận với hắn, vội nói: "Được rồi được rồi! Mẹ... bây giờ không phải lúc trốn tránh trách nhiệm, hiện giờ Tạ lão đang ở Biện Kinh, chúng ta nên làm thế nào?"
Trần thị nghe vậy mới nuốt cơn tức giận, trầm mặc cả nửa ngày mới nói "Ngày mai, con tiếp tục xin nghỉ đến Tạ phủ! Vẫn là câu nói đó... chúng ta không thể bị nắm điểm yếu, không thể bị mất mặt!"
"Hơn nữa, muội muội con ở phủ Đại hoàng tử được sủng ái! Cho dù là Tạ lão gia tử muốn ra mặt thay tôn nữ, nhưng Tạ thị lang đang đỏ mắt mong chờ vị trí Lễ bộ thượng thư, trông chờ chúng ta nói vài câu tốt đẹp cho Tạ thị lang trước mặt Đại hoàng tử!"
Nghĩ đến con gái, Trần thị tràn đầy sức lực: "Đêm nay Tạ thị lang nhất định sẽ khuyên Tạ lão thái gia đừng tùy tiện đắc tội Đại hoàng tử, ngày mai họ nhất định sẽ kính cẩn lễ phép mời con vào phủ!"