̃ nữ cứu dâm tặc!
Cuồng Nguyệt thăm dò được hôm nay An nhị tiểu thư sẽ đi qua ngọn tiểu sơn này liền mai phục ở đó, chỉ thấy toàn thân nàng quần áo xốc xếch, vả lại còn mang theo mấy vết máu nằm trên mặt đất.
An Bích Vân cỡi tiểu bạch mã của nàng trở về sơn trang, trên đường đi qua tiểu sơn, thấy một cô nương chật vật nằm trên mặt đất, trên người mang theo vết thương, thầm nghĩ: cô nương này chẳng lẽ là bị người khi dễ? Cô nương đáng thương! Nàng nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ Cuồng Nguyệt nói “Cô nương, ngươi có sao không?”
“Ngươi xem ta như vậy có sao không?” Cuồng Nguyệt giả vờ như thống khổ, che vết thương của mình nói.
“Xem ra thương thế của ngươi không phải nhẹ, cùng ta trở về sơn trang đi, ta mời đại phu trị thương cho ngươi.” An Bích Vân dịu dàng nói, vừa nói vừa cẩn thận đở Cuồng Nguyệt dậy, sau đó để cho nàng lên ngựa ngồi trước mặt của mình hướng sơn trang chạy đi.
Cuồng Nguyệt dựa vào ngực mềm mại của An Bích Vân, dưới đáy lòng đắc ý cười, Há! Cắn câu!