Mang theo Tử Uyển trở lại Thiên Hạ Bảo, Cuồng Nguyệt vui vẻ nói cho mọi người, cha của Tử Uyển đã gả nàng cho mình! Ách, đây thật ra là do Cuồng Nguyệt không biết xấu hổ mà cho rằng sư phụ của nàng sẽ nghĩ phì thủy bất lưu ngoại nhân điền*!
*Nước phù sa không chảy ruộng ngoài: đồ tốt chỉ để cho người nhà
Diêm Lăng nhàn nhạt liếc mắt nhìn Cuồng Nguyệt, nói: “Thư Đồng bị bắt trở lại kinh thành!”
Cuồng Nguyệt đang hưng phấn, lúc này mới phát hiện tiểu ma nữ lanh lợi kia không ở đây, trong lòng nhất thời buồn bã. Nhìn cái bụng sắp sinh của Diêm Lăng, sao nàng lại nhẫn tâm vào lúc này bỏ đi tìm tiểu ma nữ được chứ? Nhìn sắc mặc sáu nữ nhân không có vui vẻ như lúc trước, nàng thầm nghĩ: Xem ra thiếu tiểu ma nữ, ai cũng không vui!
Ân Dụ Tranh trầm tư nói “Ta cùng ngươi đến kinh thành đòi nàng về!”
“Được, có Ân tỷ tỷ xuất mã, khẳng định thành công!” An Bích Vân cười nói, muốn làm dịu bầu không khí trầm thấp.
Tử Uyển bị nhốt vài ngày, lại bôn ba vài ngày, thân thể có thai không thể so với lúc trước, hiện tại nàng rất mệt mỏi, vỗ vỗ tay của Cuồng Nguyệt nói “Đi đón Thư Đồng trở về đi!”
Ngay cả Tư Nhiên, Tâm Doanh cũng dùng vẻ mặt mong đợi nhìn mình, Cuồng Nguyệt hít một hơi, nói: “Được rồi, vì các nàng, ta phải đi đoạt nữ nhân bạo lực kia về!”
Để có thể mau chóng trở về bồi Diêm Lăng sinh, Cuồng Nguyệt quyết định để Ân Dụ Tranh lại bảo vệ, bản thân một mình gấp rút chạy tới kinh thành chuẩn bị dùng thời gian nhanh nhất bắt tiểu ma nữ Diệp Thư Đồng về bên người.
Thế nhưng không nghĩ tới tể tướng khó đối phó như vậy, thấy Cuồng Nguyệt coi như cũng tuấn tú lịch sự, nhân tiện nói: “Ngươi, cái gì cái gì Nguyệt, nếu như thật sự thích nữ nhi của ta a, phải đi thi trạng nguyên trở về mới được lấy nữ nhi của ta!”
Cuồng Nguyệt nhìn tể tướng vẻ mặt thâm trầm, thầm nghĩ: Lão hồ ly làm thế nào lại sinh ra tiểu lão hổ đơn thuần đây?
Liếc Diệp Thư Đồng nhàn nhã ăn điểm tâm một cái, nàng cười hắc hắc nói: “Thế nhưng ta đây không biết chữ, trạng nguyên là cái quỷ gì a?” tể tướng nghe vậy cười lớn tại chỗ, ánh mắt của nữ nhi bảo bối của hắn làm sao đây a, tên thảo dân này làm sao xứng với thiên kim của hắn a, thấy bộ dáng nhân mô cẩu dạng* của hắn cũng tạm được, sao lại dốt đặc cán mai đây chứ! Xoay người thấy nữ nhi không có hình tượng chút nào mà ghé vào trên bàn cười, hắn nhất thời đổ mồ hôi! Nữ nhi của hắn xem ra cũng không bình thường!
*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.
Trách không được có người nói long phối long, phượng phối phượng, chim trĩ sao có thể phối phượng hoàng? Thực sự là một chút cũng không sai a!
Lại xoay người nhìn tên quê mùa kia, yêu a, còn đang cùng bảo bối nhà mình thâm tình nhìn nhau, liếc mắt đưa tình cũng không nói, thỉnh thoảng còn hôn gió làm lão già như hắn cũng không chịu nổi. Huhu, mạng già của hắn cũng sắp bị các nàng đoạt mất!
“Vô liêm sỉ, xem ra các ngươi hoàn toàn không để lão phu ở trong mắt! Diệp Thư Đồng, ngươi cút ra ngoài cho ta, đừng trở lại nữa! Lão tử coi như không sinh ra nữ nhi này!” lão tể tướng tức giận đến thở dốc, ánh mắt nhìn nữ nhi, biểu tình hy vọng nữ nhi hắn đến an ủi hắn.
Ai ngờ tiểu ma nữ cái này ngược lại rất vui vẻ, đứng dậy ôm lấy cánh tay của Cuồng Nguyệt, hôn mặt hắn một cái, cũng không quay đầu lại nói: “Phụ thân, không hẹn gặp lại!” sau đó liền lôi kéo Cuồng Nguyệt thần tốc rời đi!
Lão tể tướng thở dài đứng lên thầm nghĩ: Sao ta lại sinh ra một tiểu tể tử* lang tâm cẩu phế đây chứ? Nhìn hắn như vậy thì biết hắn càng già càng dẻo dai, vô cùng khỏe mạnh!
* tiểu tể tử: nhãi con