-“Các người xem bản thân mình là gì mà cho mình cái quyền định đoạt hôn nhân của tôi?” Cô căm phẫn nhìn bọn họ nhưng vẫn cố gắng để giữ bình tĩnh
-“Quyền? Quyền làm bà nội của cô, quyền làm bác cô.
Được rồi chứ?”
Huyết Huệ Đình ngổ ngáo cất giọng, thấy vậy Huyết Lợi Phàm cũng tiếp lời:
-“Hiểu Quân à.
Em thân là cháu của Huyết gia mà từ trước đến giờ đã làm gì được cho nhà ta đâu.”
-“Đối tượng mà các người định sẵn là ai?” Cô nhàn nhạt
-“Con trai của công ty giải trí hàng đầu nước ta - Liễu Phi.”
-“À…ra là vậy.”
Hahaha
Cô đột nhiên cười lớn khiến cho tất cả mọi người đều hoang mang:
-“Liễu Phi.
Liễu Phi.”
-“Thái độ của cô là sao đây?” Huệ Đình nhìn cô có phần sợ sệt
-“Liễu Phi.
Tôi buồn cười chết mất.
Các người đừng có vụng về nói với tôi là các người hoàn toàn không biết anh ta mắc chứng rối loạn thần kinh nha.
Với cả bệnh tim bẩm sinh của anh ta nữa.”
-“Vậy thì đã sao chứ? Quan trọng Liễu gia rất giàu có và quyền lực.
Nói không chừng kết hôn không bao lâu thì anh ta đã đi rồi.
Lúc đó không phải cả gia sản kết xù đó sẽ vào tay em sao?” Huyết Lợi Phàm điềm nhiên xem chuyện này rất nhỏ nhặt bình thường
Cũng không còn vươn càng ra oai như lúc nãy nữa, bây giờ đây cô ta như con mèo nhỏ ngoan ngoãn cần lắm cái gật đầu của cô vậy.
-“Với cả đó là công ty giải trí lớn nhất cả nước còn có cả chi nhánh bên nước ngoài nữa.
Chị hoàn thành khóa học cũng lâu rồi mà chưa có một vai diễn nào thật sự để lại ấn tượng cả.
Em biết mà Hiểu Quân.
Đây là cơ hội tốt đó.
Hiểu Quân em suy nghĩ kĩ lại đi.”
-“Haizzz.
Đáng tiếc thật.
Lúc trước chị không nên đi làm diễn viên, anh cũng chẳng cần kinh doanh làm gì mà phải làm luật sư mới đúng.
Nói rất hay.
Tôi sắp bị thuyết phục rồi đây này.”
Cô vỗ tay tán thưởng
-“Vậy em quyết định thế nào đây? Anh nói cho em biết khi đã hòa hôn mới Liễu gia rồi thì không những Huệ Đình đâu mà cả Huyết gia ta được nhờ đấy.
Tập đoàn Thiên Định của em và Huyết Lợi của ba anh sẽ như hổ mọc thêm cánh cho mà xem.”
-“Đâu phải chuyện gì xấu đâu chẳng qua là…”
Huệ Đình nhanh nhảu nói tiếp nhưng chưa dứt câu hết ý đã bị cô cắt ngang.
Thành thật mà nói cô không thể chịu được những con người ham danh hám lợi, mặt dày mày dạng này nữa rồi:
-“Chẳng qua là anh ta không phải người bình thường dễ yêu dễ chiều nên mới đùng đẩy qua cho tôi.
Thử hỏi nếu anh ta là người bình thường, đẹp trai, tài giỏi thì có trở thành con mồi ngon để các người săn đón không hả? Có đến lượt tôi không?”
Nghe cô nói cả 4 người bọn họ đều câm nín.
Đúng thật là như vậy.
Nếu Liễu Phi là một người đàn ông lịch lãm, oai phong, tài trí thì không phải người kết hôn với anh ta sẽ là Huyết Huệ Đình hay sao? Chỉ không muốn bản thân mình chịu thiệt nên mới ‘ban phước’ này cho cô, hy vọng sau này được hưởng lợi lộc.
Nhưng làm sao qua được mắt của Hiểu Quân.
Những con người tim đen máu lạnh này cô nhìn thấu tận tâm can.
Huống hồ gì cô cũng đã bên cạnh họ gần 20 năm trời.
-“Sao? Không nói được gì nữa hay sao? Nếu không nói được thì tôi sẽ nói.
Tôi Huyết Hiểu Quân mãi mãi là con cháu của Huyết gia nhưng không vì thế mà các người có tư cách quyết cuộc đời của tôi.
Nếu muốn lấy thì các người tự đi mà lấy.
Không liên quan đến tôi.
Xin phép!”
Cô nói một tràng dài rồi quay lưng bỏ đi, vừa bước ra tới cửa thì một giọng nói truyền đến như đang dọa ép cô vậy:
-“Nếu cô không đồng ý thì đừng trách bà già này độc ác.”
Cô không nói không rằng chỉ nhếch một bên miệng rồi đi thẳng ra xe mặc cho bọn họ tức đến điên người.
Liễu thị so với cô có thể nói là ngang tầm nhưng với Khang Thịnh của anh thì có 3 Liễu thị đi nữa cũng chẳng là gì cả.
-“Con chào phu nhân.
Người có khỏe không?”
-“Hạo Hiên.
Lâu lắm mới gặp con nha!”
Hạo Hiên từ cửa chính bước vào thấy bà ngồi trên sô pha đã cúi đầu chào.
Hạo Hiên và anh đã chơi với nhau từ nhỏ, cực kỳ thân thiết nên gia đình anh xem Hạo Hiên không khác gì con trai của mình.
-“Dạo này con bận quá nên không đến thăm hai bác được ạ!”
Anh cười tươi đáp nhưng rồi lại nhanh chóng vụt tắt
-“Cậu không đến thì ba mẹ tôi vẫn khỏe thôi.”
-“Cậu…” Hạo Hiên đúng là tức chết được với con người này mà.
-“Được rồi.
Hai đứa ngồi nói chuyện đi ha.
Mẹ vào trong có chút việc.”
-“Dạ được ạ!”
Hạo Hiên lễ phép đứng lên chào bà.
Anh lại bình thản đi đến ngồi xuống ghế, ung dung hớp một ngụm trà:
-“Tới đây có chuyện gì?”
-“Hệ thống bảo mật của Vũ bang chúng ta bị một phần tử lạ đột nhập.”
-“Đã tra ra chưa?” Anh nhàn nhã xoay tách trà trên tay hỏi lại
-“Dù đã thuê người giỏi máy vi tính nhất nhưng…vẫn chưa phát hiện ra.
Xem ra lần này chúng ta gặp cao thủ rồi.”
-“Đúng là bọn vô dụng.
Chờ tôi 5 phút.”
Anh buông lại một câu rồi cất bước lên lầu
Con người nguyên tắc của anh nói gì là làm đó, không lệch một giây nào, đúng 5 phút sau anh đã vứt bỏ hình ảnh Âu thiếu ở nhà thay vào đó là người đàn ông băng lãnh thân trong âu phục đen cao cao tại thượng bước xuống, sánh bước bên cạnh anh là Quan Tử Yên nhan sắc cùng thần thái cũng không phải thuộc dạng tầm thường.
Vừa thấy Tử Yên Hạo Hiên đã đứng bật dậy gọi:
-“Quan Tử Yên.
Em về khi nào vậy?”
-“Anh Hạo Hiên.
Em mới về được mấy hôm thôi.”
-“Thế em đã hoàn thành chương trình cao học ở Anh Quốc rồi à? Về đây luôn sao?”
-“Dạ phải.”
-“Vậy thì tốt rồi.” Nghe thấy những gì Tử Yên nói mà Hạo Hiên hớn hở ra mặt khiến cô có chút thẹn thùng
-“Em đừng để ý lời hắn ta nói.
Hắn không phải là người tốt đâu.”
Anh thừa biết ý đồ của Hạo Hiên nên vội lên tiếng trêu chọc
-“Vũ Hàn cậu…”
-“Đi thôi!” Không để Hạo Hiên mắng hết câu anh đã ra lệnh..