Chương 530
Bà ấy bước đến bên cạnh Trần Thanh Thảo, ngồi xổm xuống, âu yếm chạm vào mặt Trần Thanh Thảo: “Gạo Tẻ, cùng dì đi đón Vĩnh Kỳ về nhà nhé?”
“Dì Hân, dì nói cho cháu biết cháu đang nằm mơ đúng không? Tất cả mọi người đều đang nói dối cháu, Vĩnh Kỳ muốn gây bất ngờ cho cháu thôi đúng không? Anh ấy chỉ muốn xem cháu có quan tâm đến anh ấy không thôi đúng không?”
Nhìn thấy khuôn mặt của Vũ Khả Hân, Trần Thanh Thảo hoảng sợ nằm lấy cánh tay bà ấy và nói với vẻ mặt buồn bã.
Vũ Khả Hân nhìn bộ dạng của Trần Thanh Thảo, không chịu nổi duỗi tay ra, ôm chặt Trần Thanh Thảo vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, sững sờ nói: “Gạo Tẻ, cháu đừng như vậy, nếu cháu cứ thế này thì Vĩnh Kỳ sẽ buồn lắm. Vĩnh Kỳ luôn chờ cháu đến đón về, chúng ta đến đón Vĩnh Kỳ về được không?”
“Không… không… tất cả các người đều nói dối tôi, tất cả đều nói dối tôi, tất cả đều nói dối tôi.” Trần Thanh Thảo như phát điên, đẩy người của Vũ Khả Hận ra và đau đớn hét vào mặt mọi người. “Gạo Tẻ.” Trần Quân Phi nhìn Trần Thanh Thảo và muốn bước tới, nhưng Trần Thanh Thảo không cho phép bất cứ ai đến gần mình.
“Anh hai, anh cũng nói dối em đúng không? Anh thông đồng với bọn họ nói dối em, các người đều nói dối em.”
“Gạo Tẻ, đừng như thế, xin em.” Hoàng Song Thư khóc không thành tiếng. Cô đã khóc kể từ lần đầu tiên biết về chuyện này. Cô biết rất rõ nếu Trần Thanh Thảo biết rằng Vũ Vĩnh Kỳ đã chết thì chắc chắn cô bé sẽ trở nên điên cuồng.
“Các người đều nói dối tôi. Tôi muốn đi tìm Vĩnh Kỳ, tôi muốn đến biệt thự để tìm Vũ Vĩnh Kỳ. Anh ấy không thể chơi loại trò chơi như thế này được. Nếu tôi tìm được anh ấy, tôi nhất định sẽ mắng chửi anh ấy, làm sao anh ấy lại dám đùa như vậy chứ?”
Trần Thanh Thảo loạng choạng gầm lên với Vũ Khả Hân và những người khác, sau đó quay đầu chạy ra khỏi biệt thự.
“Gạo Tẻ.” Hoàng Song Thư kêu lên khi Trần Thanh Thảo rời đi, và cũng lập tức đuổi theo.
“Song Thư, để con bé bình tĩnh lại một chút đi.” Trần Quân Phi nắm lấy tay Hoàng Song Thư, trong đôi mắt phượng sâu thẳm ấy có một nỗi buồn không nói nên lời.
Môi của Hoàng Song Thư run lên dữ dội.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Trần Quân Phi, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Quân Phi, Gạo Tẻ phải làm sao đây? Con bé sẽ không thể chịu nổi, phải làm sao đây?”
“Đi tìm Lê Châu Sa trước đã.”
Sắc mặt của Trần Quân Phi bình tĩnh đến mức không nhìn ra biểu cảm gì, tuy tính cách của Trần Thanh Thảo thường vô tư, nhưng Trần Quân Phi biết rất rõ tính khí của Trần Thanh Thảo, cô bé rất cứng đầu.
“Dì và Hoàng Nam sẽ đi đón Vĩnh Kỳ về trước, dì muốn trực tiếp đi đón Vĩnh Kỳ. Vũ Khả Hân liếc nhìn Trần Quân Phi cười khổ.
“Dì Hân, cố gắng chăm sóc sức khỏe nhé.” Trần Quân Phi nhìn Vũ Khả Hân thật lâu và nói.
“Ừ” Con trai duy nhất của Vũ Khả Hân và Vũ Hoàng Nam đã chết như thế này, trái tim của Vũ Khả Hân đau hơn bất cứ ai khác.
“Hân, đừng khóc, có anh ở đây.” Vũ Hoàng Nam vòng tay ôm Vũ Khả Hân và nhẹ nhàng an ủi bà ấy.
Ông ấy cũng đau khổ không chịu nổi, đó là con của ông và Vũ Khả hân, làm sao ông ấy không đau buồn cho được?
Tuy nhiên, Vũ Hoàng Nam sẽ không bao giờ tỏ ra buồn bã và đau đớn trước mặt Vũ Khả Hân, bởi vì Vũ Hoàng Nam hiểu rõ hơn ai hết rằng ông ấy phải mạnh mẽ vì phải bảo vệ Vũ Khả Hân và không để Vũ Khả Hân mất đi chỗ dựa.
Phan Huỳnh Bảo ngồi trong sảnh của nhà Lâm Thanh Tùng, nhìn Lê Châu Sa cẩn thận phục vụ Lâm Thanh Tùng, ánh mắt của Phan Huỳnh Bảo đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Phan Lê Long nằm trong vòng tay của Lâm Thanh Tùng, bị bố không biết đang nói gì, nét mặt trông rất vui vẻ.
Khi đối mặt với Phan Huỳnh Bảo, Phan Lê Long chưa bao giờ vui vẻ như vậy, bây giờ thằng bé lại tỏ ra vô cùng hạnh phúc khi đối mặt với Lâm Thanh Tùng.
Điều này khiến Phan Huỳnh Bảo cảm thấy hơi khó chịu một cách khó hiểu.
Dù sao anh ấy cũng là bố ruột của Phan Lê Long, nhưng anh ấy chưa từng thấy thằng bé vui vẻ với mình như thế.
“Huỳnh Bảo. Ngay khi Phan Huỳnh Bảo đang bí mật hờn dỗi, giọng nói nghẹn ngào của Hoàng Song Thư vọng lên từ cửa biệt thự.
Giọng nói này cũng khiến Lê Châu Sa khiếp sợ, khi Lê Châu Sa ngẩng đầu nhìn lên, cô ấy thấy Hoàng Song Thư đỏ bừng hai mắt và đang được Trần Quân Phi nâng đỡ.
“Chị hai, có chuyện gì vậy?” Lê Châu Sa đặt ly cà phê trên tay xuống và đi về phía Hoàng Song Thư và Trần Quân Phi. Phan Huỳnh Bảo cũng đứng dậy tiến về phía trước và nắm lấy tay Lê Châu Sa. “Gạo Tẻ… Gạo Tẻ… Hoàng Song Thư xúc động đến mức không nói được, khóc cũng không thành tiếng.
“Chị hai, Gạo Tẻ… có chuyện gì vậy?” Trái tim Lê Châu Sa chợt dâng lên một sự lo lắng khi nghe thấy giọng nói ngắt quãng của Hoàng Song Thư.
“Chuyện của Vĩnh Kỳ, Gạo Tẻ rất buồn và đã chạy ra ngoài.”
“Chị nói sao? Gạo Tẻ biết rồi sao?” Sắc mặt của Lê Châu Sa trở nên trắng bệch, cô ấy nhìn Hoàng Song Thư với vẻ mặt không thể tin được.
Tất cả bọn họ đều biết trước về cái chết của Vũ Vĩnh Kỳ, bọn họ đều cần thận che giấu chuyện này, không ngờ cuối cùng Trần Thanh Thảo cũng đã biết.
“Bọn chị vốn dĩ muốn đợi đến sau Tết Trung Thu sẽ nói với Gạo Tẻ, nhưng Gạo Tẻ tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa chị và Quân Phi, sau đó…”
“Bây giờ con bé đang ở đâu?” Lê Châu Sa buồn bã nhìn Hoàng Song Thư.
“Chắc là đến biệt thự của Vĩnh Kỳ. Quân Phi nói để con bé bình tĩnh lại trước nhưng chị vẫn hơi lo lắng. Bình thường Gạo Tẻ hay ở cùng với em, em có thể đi tìm con bé và an ủi con bé được không?”
Hoàng Song Thư cắn môi, nhìn Lê Châu Sa và hỏi.
Lê Châu Sa thở dài một hơi rồi khàn giọng nói: “Em sẽ thử, nhưng… có thể không thành công”
“Châu Sa, anh sẽ đi với em.” Lâm Thanh Tùng nãy giờ vẫn chưa nói chuyện, đột nhiên đứng dậy nói với Lê Châu Sa.
Phan Huỳnh Bảo nheo mắt, liếc nhìn Lâm Thanh Tùng, lạnh lùng nói: “Hiện tại anh không thấy đường, cứ ở trong biệt thự đi. Chúng tôi sẽ xử lý chuyện của Gạo Tẻ.”
“Tôi muốn đi cùng. Tôi luôn coi Gạo Tẻ như em gái và yêu thương con bé.
Bây giờ con bé đang khổ sở, làm sao mà tôi không ra mặt được?”
Lâm Thanh Tùng cố chấp nói.
Cuối cùng, Phan Huỳnh Bảo đành phải đồng ý.
Trần Quân Phi bảo Hoàng Song Thư đưa Phan Lê Long về trước, những người còn lại cùng nhau đến biệt thự của Vũ Vĩnh Kỳ.
Vũ Khả Hân mua cho Vũ Vĩnh Kỳ một biệt thự nhỏ ở Hà Nội, và Trần Thanh Thảo thỉnh thoảng cũng sống trong biệt thự này với Vũ Vĩnh Kỳ.
Khi Trần Quân Phi và những người khác đi qua, cửa biệt thự đã mở, Trần Quân Phi và Phan Huỳnh Bảo nhìn nhau rồi bước vào sân.
Những khóm hoa trong sân rất lộng lẫy, đây đều là do Vũ Vĩnh Kỳ trồng. Trần Thanh Thảo lại không thích hoa và cây lắm, nhưng Vũ Vĩnh Kỳ đã đặc biệt trồng những hoa và cây này để cho cô bé khỏi buồn chán.
Khi Trần Thanh Thảo buồn chán, cô bé cũng sẽ đi tưới nước. Lúc Vũ Vĩnh Kỳ rời khỏi thủ đô, Trần Thanh Thảo sẽ đến tưới hoa khi cô bé có thời gian.
“Gạo Tẻ không có trong đây sao?” Khi bước vào đại sảnh, Lê Châu Sa nhìn phòng khách trống rỗng, đỡ Lâm Thanh Tùng ngồi trên ghế sô pha rồi quay lại nhìn hai khuôn mặt lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi..
Trần Quân Phi nhìn về vị trí cầu thang, nhẹ nói: “Chắc là ở phòng của Vĩnh Kỳ.”
“Em sẽ lên xem con bé.” Lê Châu Sa thực sự lo lắng cho tình hình của Trần Thanh Thảo lúc này.
Trần Thanh Thảo luôn là một cô gái rất lạc quan, chuyện của Vũ Vĩnh Kỳ chắc hẳn đã giáng một đòn mạnh mẽ vào Trần Thanh Thảo.
“Anh đi cùng em.” Lâm Thanh Tùng nắm lấy tay Lê Châu Sa, đôi mắt trống rỗng vô cùng kiên định.
Lê Châu Sa thấy Lâm Thanh Tùng nắm tay mình, cô ấy hơi khó xử nhìn về phía Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo chỉ nhìn tay Lâm Thanh Tùng với vẻ mặt lạnh lùng và chán ghét. Sau khi hừ một tiếng, anh ấy lãnh đạm dời ánh mắt sang chỗ khác.
Nhìn dáng vẻ của Phan Huỳnh Bảo, Lê Châu Sa biết rằng anh ấy đang ghen, nhưng may mắn thay, Phan Huỳnh Bảo vẫn rất lý trí, không phải loại người gây chuyện vô cớ.
Lê Châu Sa đỡ Lâm Thanh Tùng lên lầu đi đến phòng ngủ của Vũ Vĩnh Kỳ, và thấy rằng cửa đã mở.
Lê Châu Sa nhìn cánh cửa đang mở, trong mắt có chút lo lắng.
“Gạo Tẻ. Khi cô ấy đi theo Lâm Thanh Tùng vào phòng, thấy Trần Thanh Thảo đang ngồi trên giường và ôm chặt chăn bông với đôi mắt trống rỗng.
Nhìn vẻ mặt buồn bã và trống rỗng của Trần Thanh Thảo, trái tim của Lê Châu Sa cũng rất đau buồn.
Cô ấy thở dài một hơi, buông tay Lâm Thanh Tùng ra, đi về phía Trần Thanh Thảo. “Chị ba, mọi người đều đang nói dối em đúng không?” Trần Thanh Thảo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, những giọt nước mắt giàn giụa trên mặt trông vô cùng bị ai.
Lê Châu Sa không nói được lời nào, chỉ có thể nhìn Trần Thanh Thảo thật lâu rồi bước tới ôm lấy người của cô bé, thâm tình nói: “Gạo Tẻ, em không thể như thế này được, Vĩnh Kỳ sẽ không thoải mái đâu, biết không?”
Trần Thanh Thảo mỉm cười, đôi mắt bị thương bắt đầu chảy lệ.
“Anh ấy sẽ không buồn. Nếu Vũ Vĩnh Kỳ sẽ buồn, anh ấy sẽ không bỏ em. Anh ấy đã nói dối em, chị ba, anh ấy đã nói dối em. Khi anh ấy đi, anh ấy nói với em rằng anh ấy sẽ quay lại, nhưng anh ấy đã nói dối. Em ghét anh ấy, em ghét anh ấy.”
Cảm xúc của Trần Thanh Thảo dần trở nên đặc biệt kích động, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, gào thét chói tại với Lê Châu Sa.
Nhìn Trần Thanh Thảo đang xúc động, Lê Châu Sa ôm chặt lấy cô bé.
“Gạo Tẻ, sẽ không sao đâu.”
Mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn thôi.
Nỗi buồn chỉ là tạm thời, và nó sẽ nhanh chóng thuyên giảm thôi.
“Gạo Tẻ, ngoan, nghe anh Thanh Tùng nói, Vĩnh Kỳ rất yêu em, cho nên đừng làm cậu ấy buồn, biết không?”
Lâm Thanh Tùng chạm vào vị trí của Trần Thanh Thảo và nói với một giọng trầm ấm.
Trần Thanh Thảo nhìn Lâm Thanh Tùng với đôi mắt đỏ hoe và nói: “Anh Thanh Tùng, em sẽ khá hơn thôi, nhưng bây giờ xin hãy để em yên lặng một chút, được không?”
Lê Châu Sa nhìn Trân Thanh Thảo với vẻ mặt phức tạp, sau đó quay lại nhìn Lâm Thanh Tùng, thở dài: “Được rồi, bọn chị sẽ để em bình tĩnh một chút. Gạo tẻ, em nghe chị nói, dì Hân đã đi đón Vĩnh Kỳ rồi. Ngày mai Vĩnh Kỳ sẽ trở về, đừng sợ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!