Chương 341
Chắc chắn là được, chắc chắn Bảo Nhi sẽ khỏe lại.
Trong mấy ngày tiếp theo, Trần Thanh Vũ đều cho Huỳnh Bảo Nhi uống thuốc vào lúc nửa đêm. Tinh thần của Huỳnh Bảo Nhi dần khá hơn nhiều.
Bé Gạo Tẻ thấy cơ thể của Huỳnh Bảo Nhi khó chịu nên không dám làm phiền bà, ngày nào cũng ngoan ngoãn đi học. Hôm nay vừa hay là cuối tuần, bé Gạo Tẻ đặc biệt đến chơi với Huỳnh Bảo Nhi, thấy bà đã có thể xuống giường đi lại.
Bé Gạo Tẻ vui vẻ nói: “Mẹ ơi, mẹ thấy đỡ hơn chưa? Ừm, mẹ thấy đỡ nhiều rồi.”
Mấy ngày rồi Huỳnh Bảo Nhi chưa gặp bé Gạo Tẻ, bà ngồi xổm xuống, xoa đầu cô bé. Bé Gạo Tẻ dụi mạnh vào lòng bà, ngây thơ nói: “Mẹ vẫn xinh đẹp như trước đây Miệng ngọt quá nhỉ”
Huỳnh Bảo Nhi nở nụ cười, định bể bé Gạo Tẻ lên, nhưng lại phát hiện người mình không có chút sức lực nào cả. Bà nhìn hai bàn tay với vẻ hơi buồn bã. Đúng lúc Huỳnh Bảo Nhi không biết nên làm gì, Trần Thanh Vũ bưng một chén thuốc bắc đến. “Vợ ơi, uống thuốc thôi.”
Trần Thanh Vũ thối thuốc, kề chén vào miệng Huỳnh Bảo Nhi.
Thuốc bắc rất đăng nên khiến Huỳnh Bảo Nhi nhăn mặt sau khi uống xong. “Em ăn cái này đi.” Thấy Huỳnh Bảo Nhi tỏ ra khó chịu, Trần Thanh Vũ lập tức đút một quả mơ vào miệng bà. Sau khi ăn vài quả, Huỳnh Bảo Nhi cảm thấy tinh thần tốt hơn một chút.
“Bố ơi, Gạo Tẻ cũng muốn ăn.”
Thấy Huỳnh Bảo Nhi ăn mơ ngon miệng như vậy, bẻ Gạo Tẻ không khỏi liếm môi. “Bé Gạo Tẻ ngoan, những thứ này là của mẹ, nếu con muốn ăn, bổ sẽ cho con món khác nhé. Chẳng phải chỉ là mấy quả mơ sao?” Huỳnh Bảo Nhi nhìn Trần Thanh Vũ với vẻ hơi bất đắc dĩ.
“Những quả mơ này không giống bình thường” Trần Thanh Vũ lắc đầu, bảo quản gia dẫn bé Gạo Tẻ đi ăn món khác. “Bẻ Gạo Tẻ không thể ăn những quả mơ này à?”
Huỳnh Bảo Nhi dựa vào lòng Trần Thanh Vũ, nói khẽ. “Ừ, chúng được chế biến riêng cho em, anh làm đấy, có ngon không? Ừm, cũng ngon, chỉ là hình như hơi tanh thì phải? Như thể có vị máu.”
Huỳnh Bảo Nhi nhíu mày, nhìn Trần Thanh Vũ với vẻ khó hiểu. “Nói linh tinh gì thế, anh ngâm chúng trong thuốc, đó đều là dược liệu quý giá, tốt cho cơ thể của em. Hôm nay em muốn ra ngoài đi dạo không? Chắc chắn là em thấy bí bách lắm rồi nhỉ?”
Trần Thanh Vũ chạm vào vết chân chim ở khóe mắt Huỳnh Bảo Nhi với vẻ yêu thương. “Được, có dẫn bé Gạo Tẻ đi không?”
Huỳnh Bảo Nhi cũng cảm thấy mình đã không đi dạo mây ngày rồi, hôm nay thời tiết không tồi, nên bà cũng muốn ra ngoài để thư giãn.
Dù sao bà cũng đã ở trong phòng mấy ngày vì cơ thể không khỏe rồi. “Không, chỉ hai người chúng ta thôi, anh không muốn bọn nhỏ làm phiên mình.”
Trần Thanh Vũ quay người, ôm lấy Huỳnh Bảo Nhi. “Trần Thanh Vũ, hình như tóc anh bạc thêm rồi.” Huỳnh Bảo Nhi dựa vào lòng Trần Thanh Vũ. Sau khi nhìn thấy những sợi tóc bạc của ông, bà không khỏi giật mình. “Có phải rất xấu không?” Trần Thanh Vũ nhìn Huỳnh Bảo Nhi bằng ánh mắt sâu thẳm. “Không đâu, Thanh Vũ của em vẫn như thời còn trẻ, vẫn luôn khiến em say đảm.”
Huỳnh Bảo Nhi lắc đầu, ôm chặt cổ Trần Thanh Vũ. “Em cũng vậy, vẫn xinh đẹp và quyến rũ như hồi trẻ” Trần Thanh Vũ hôn lên cổ Huỳnh Bảo Nhi với vẻ thương yêu, thấp giọng thì thầm.
Huỳnh Bảo Nhi cảm nhận được hơi thở ấm áp của người đàn ông, một vài giọt lệ dần chảy xuống theo khóe mắt. Nhưng chúng cũng nhanh chóng biến mất.
Bà không muốn Trần Thanh Vũ đau lòng, cũng không muốn ông thấy mình rơi lệ. “Anh ơi, bố mẹ ra ngoài chơi, bé Gạo Tẻ bị bỏ rơi rồi.” Bé Gạo Tẻ ôm cổ Trần Quân Phi, ấm ức nói. “Bé Gạo Tẻ ngoan, em muốn đi đầu, anh dẫn em đi nhé.” Trần Quân Phi nhìn khuôn mặt non nớt của bé Gạo Tẻ, không nhịn được mim cười. “Bé Gao Tẻ muốn mẹ khỏe lại” Bé Gạo Tẻ nhìn Trần Quân Phi, nghiêm túc nói.
Nghe thấy thế, Trần Quân Phi không nói nên lời.
Thấy Trần Quân Phi như vậy, bé Gạo Tẻ không nhịn được mà hỏi: “Anh hai, có phải… bệnh của mẹ rất nghiêm trọng không? Không đâu, rồi mẹ sẽ khỏe lại thôi.”
Trần Quân Phi kiên định nhìn khuôn mặt non nớt và xinh xắn của bé Gạo Tẻ, trầm giọng nói.
Bé Gạo Tẻ ngơ ngác nhìn mặt Trần Quân Phi, chớp chớp mắt. ” Gạo Tẻ, mẹ sẽ khỏe hơn thôi. Vâng, em tin mẹ sẽ khỏe lại” Bé Gạo Tẻ ôm cổ Trần Quân Phi, dụi mặt vào cổ anh.
Trần Quân Phi xoa đầu cô bé trong lòng. Khi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, một sự bị thương buồn khổ bỗng xuất hiện trong đáy mắt của anh.
Mẹ, chắc chắn mẹ sẽ ổn thôi. “Nơi này không thay đổi gì cả, vẫn giống như trước.
Trần Thanh Vũ dẫn Huỳnh Bảo Nhi về trường đại học cũ. Huỳnh Bảo Nhi nhìn ngôi trường vô cùng quen thuộc, không khỏi bật cười. “Đúng vậy, vẫn giống trước đây, chỉ là chúng ta đã khác.” Trần Thanh Vũ nằm tay Huỳnh Bảo Nhi, đi trên tuyến đường chính của trường.
Thỉnh thoảng sẽ có sinh viên đi ngang qua, khi thấy Trần Thanh Vũ và Huỳnh Bảo Nhi, bọn họ đều không nhịn được mà liếc nhìn.
Do gần đây cơ thể Huỳnh Báo Nhi không tốt nên làn da trở nên xám ngoét, không đẹp như trước kia, còn Trần Thanh Vũ, mặc dù trên đầu có tóc bạc nhưng khuôn mặt vẫn tuần tú như thế. Không lạ gì khi những cô gái kia lấm lét nhìn ông.
Dường như Huỳnh Bảo Nhi hơi ghen: “Trần Thanh Vũ, gương mặt này của anh vẫn thu hút phụ nữ quá nhỉ. “Anh có thể đâu.” Trần Thanh Vũ nhíu mày, lạnh lùng nhìn mấy sinh viên nữ đang chụp ảnh mình ở gần đó. Hình như bọn họ cũng không ngờ Trần Thanh Vũ lại đột nhiên nhìn sang bằng ánh mắt đó, bèn rụt tay lại, ngượng ngùng cười rồi rời đi.
Hơi thở lạnh lẽo và âm u trên người Trần Thanh Vũ khiến ông như quay về dáng vẻ thời trẻ.
Huỳnh Bảo Nhi ngẩn người nhìn khuôn mặt của Trần Thanh Vũ, khế cụp mắt xuống “Sao vậy?” Trần Thanh Vũ nhận ra sự thay đổi trong tâm trạng của Huỳnh Bảo Nhi, bèn ôm lấy bà với vẻ hơi lo lắng, bởi vì ông nghĩ cơ thể Huỳnh Bảo Nhi đang khó chịu. “Không sao, chỉ là em đột nhiên phát hiện, anh vẫn có sức hấp dẫn như trước Anh xin lỗi.”
Sau khi Huỳnh Bảo Nhi nhún vai chế giễu xong, Trần Thanh Vũ bất ngờ ôm lấy bà rồi nói.
Cơ thể Huỳnh Bảo Nhi khẽ run rẩy, bà vươn đôi tay gây còm, vỗ lưng Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, đang yên đang lành, anh xin lỗi em làm gì? Bảo Nhi, anh chán ghét anh, anh hận bản thân mình. Mắt Trần Thanh Vũ đỏ hoe, ông ôm vai Huỳnh Bảo Nhi thật chặt, khàn giọng hét lên với vẻ đau khổ.
Nghe thấy Trần Thanh Vũ nói thế, Huỳnh Bảo Nhi cười khổ, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt Trần Thanh Vũ, thản nhiên nói: “Đồ ngốc, tự dưng lại nói hận mình. Đây không phải là lỗi của anh, em có thể sống lâu như vậy đã là tốt lắm rồi. Hơn nữa, chẳng lẽ anh muốn em sống đến một trăm tuổi, trở nên già nua và gàn dở hay sao? Em không muốn thế đâu”
Huỳnh Bảo Nhi chun mũi. “Anh sẽ ở bên em, cho dù đến nơi nào đi chăng nữa” Trần Thanh Vũ vùi mặt vào cổ Huỳnh Bảo Nhi, thấp giọng “Được.” nói. Hắn Không biết Huỳnh Bảo Nhi đang an ủi Trần Thanh Vũ hay thế nào, bà cũng mim cười gật đầu.
Hoàng hôn dần buông xuống, hai người ngồi trên ghế trong khuôn viên trường học, lặng lẽ ngắm bầu trời chiều. Ảnh hoàng hôn nhuộm đỏ khuôn mặt của Huỳnh Bảo Nhi, khiến trái tim người khác không khỏi rung động. “Trần Thanh Vũ, em mệt quá, anh công em về đi.”
Tinh thần Huỳnh Bảo Nhi dần trở nên mơ màng, bà có thể đi cả ngày hôm nay đã là khá làm rồi.
Trần Thanh Vũ im lặng ngồi xổm xuống, cong Huỳnh Bảo Nhi.
Hai bóng người chồng lên nhau đi trên con đường yên tĩnh, khiến người ta cảm thấy chua xót. “Trần Thanh Vũ, đừng buồn, phải kiên cường khi còn sống, hiểu không?”
Huỳnh Bảo Nhi nhìn sườn mặt của Trần Thanh Vũ, thấp giọng nói. “Ừm, không buồn, dù sao chúng ta cũng sẽ ở bên nhau cả đời, anh không buồn đâu Về chuyện yêu anh… Em chưa bao giờ hối hận, mặc dù chúng ta gặp rất nhiều khó khăn, nhưng khi trải qua những chuyện đó, chúng ta cũng đã chậm rãi trưởng thành. Em biết on những trở ngại đó, Trần Thanh Vũ, ông trời đã rất ưu ái em rồi, đừng oán hận, hiểu không? Được, anh không oán hận. Trần Thanh Vũ, mấy đứa nhỏ cũng sẽ hạnh phúc nhỉ? Phan Huỳnh Đức cũng thế, chắc chắn anh ấy sẽ rất hạnh phúc khi sang kiếp sau.” Huỳnh Bảo Nhi tựa vào lưng Trần Thanh Vũ, nhắm mắt lại, hai tay chậm rãi rũ xuống.
Trần Thanh Vũ nhìn tay bà, lẩm bẩm: “Đúng vậy, cậu ấy sẽ hạnh phúc, chúng ta đều hạnh phúc. Huỳnh Bảo Nhi, anh sẽ ở bên em, cho dù đến nơi nào, anh cũng sẽ đi cùng em. Song Thư, cô sao vậy? Sao lại ngẩn người ở đây thế?” Thấy Hoàng Song Thư cầm một tờ báo rồi đờ người ra, Võ Tuyết Nhung không nhịn được mà đầy cô một cái. “Đây là báo ở thủ đô à? Đúng vậy, chỗ chúng ta cũng có báo ở đó, sao thế? Có vấn đề gì à?” Võ Tuyết Nhung nhìn Hoàng Song Thư với vẻ khó hiểu. Hoàng Song Thư chỉ mất nửa năm để trở thành giám đốc marketing của tập đoàn Thành Công ở Cần Thơ.
Hoàng Song Thư đạt được thành tựu này nhờ vào sự cố găng của bản thân.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!