Chương 177
Lúc đưa tôi lên xe, cuối cùng tôi cũng thấy rõ được người đàn ông nào đã đưa mình lên. “Không sai, vẫn còn nhớ tôi à. Tôi còn tưởng em đã quên tôi là ai rồi chứ?” Phan Huỳnh Đức đưa khuôn mặt tới gần tôi, khuôn mặt giả dối lạnh như băng, kích thích thần kinh tôi.
Tôi sợ hãi trước hơi thở đen tối mị hoặc của Phan Huỳnh Đức, cả người nhịn không được hơi run rẩy. “Này… Anh có chuyện gì thì nói đi, làm gì… lại gần tôi như vậy.” Tên đàn ông biến thái này, mỗi làm muốn nói gì đều phải dựa gần người khác vậy sao? “Gần một năm không thấy em, không ngờ em càng ngày càng trở nên hấp dẫn.” Phan Huỳnh Đức cứ như không nghe thấy lời tôi nói, ngược lại còn vươn hai ngón tay ra, kéo cắm tôi đến gần mặt của anh ta.
Tôi khó chịu trước động tác phóng túng của anh ta, lỗ tai cũng bắt đầu nóng lên.
Tôi yếu ớt đưa tay lên muốn tát vào mặt Phan Huỳnh Đức, nhưng mà động tác của anh ta nhanh hơn, bắt lấy cổ tay của tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ mà em vẫn còn sức để đánh tôi? Hử?” “Lưu manh… buông ra.”
Nếu không phải hiện tại tôi đang khó chịu muốn chết, tôi tuyệt đối sẽ xử đẹp Phan Huỳnh Đức. “Xuy, có phải là em đã quên mất chuyện gì rồi hay không?” Đôi mắt thờ ơ như muốn đâm xuyên qua người kia gắt gao nhìn tôi. Chỉ bằng một cái nhìn, tôi có thể cảm nhận được khí thế sắc bén quay cuồng trong đáy mắt của anh ta.
Không giận không vui, cái khí thế này có lẽ là dùng để nói dạng người như Phan Huỳnh Đức đúng không? “Nhưng mà em đã từng đồng ý với tôi, chỉ cần tôi cửu Trần Thanh Vũ thì em sẽ ngủ với tôi một đêm. Lúc đó bởi vì em mang thai nên tôi không có động tay động chân. Bây giờ đứa nhỏ của em không còn nữa, đương nhiên có thể thực hiện lời hứa rồi
Đôi môi phóng túng của Phan Huỳnh Đức nhấc lên, ngón tay hững hờ lướt qua gò má của tôi.
Tôi bị ngón tay của Phan Huỳnh Đức kích thích, mặt lập tức đỏ lên: “Bây giờ tôi là người bệnh, ngài Phan Huỳnh Đức cứ bụng đói ăn quàng như vậy sao?”
Phan Huỳnh Đức sẽ giống như người thiếu phụ nữ ư?
Tôi còn tưởng Phan Huỳnh Đức lâu như vậy không xuất hiện, sớm đã quên chuyện này rồi. Ai mà có ngờ trí nhớ của anh ta lại tốt đến như vậy chứ?
Tên khốn kiếp này… “Yên tâm đi, bây giờ tôi sẽ không chạm vào cô. Nhiều nhất chỉ hôn cô tính lãi thôi.” Phan Huỳnh Đức đen tối nhìn tôi, cúi đầu chặn môi tôi lại.
Tên biến thái này…
Tôi giãy dụa muốn đẩy Phan Huỳnh Đức ra nhưng lại phát hiện đại não đang choáng váng của tôi bây giờ lại càng choáng hơn nữa.
Khốn kiếp, quả nhiên gặp phải Phan Huỳnh Đức thì sẽ không có chuyện gì tốt mà.
Khốn kiếp..
Tôi không thoát khỏi sự quấy rầy của Phan Huỳnh Đức, kết quả tự mình ngất đi.
Chờ đến khi tôi tỉnh lại thì đã ở trong biệt thự của Phan Huỳnh
Đức.
Trên mu bàn tay còn cắm kim châm, tôi chớp mắt một chút. Nhìn y tá đang đổi thuốc cho mình, khàn giọng hỏi: “Ở đây… là?” “Biệt thự ở thủ đô của anh Phan Huỳnh Đức.” Y tá nhìn tôi, lạnh nhạt giải thích.
Tôi cắn môi, có chút bất mãn với thái độ lạnh lùng của y tá này. Lúc y tá giúp tôi thay thuốc xong, ưỡn ngực nói: “Tình trạng vết thương hơi nghiêm trọng, sốt cao đã bớt, sắp tới không nên xuống giường đi lại.” “Cảm ơn” Mặc dù thái độ của y tá đối với tôi không tốt lắm, nhưng vì phép lịch sự tôi vẫn phải nói lời cảm ơn.
Không ngờ y tá nghe lời cảm ơn của tôi xong, chỉ liếc mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói: “Không cần cảm ơn, tôi làm như vậy là vì mệnh lệnh của anh Đức. Cô chỉ cần yên tâm dưỡng thương, không nên cố gắng quyến rũ anh Huỳnh Đức.”
Cái này là ai?
Tôi quyến rũ Phan Huỳnh Đức khi nào? “Tôi là loại phụ nữ không có mắt như vậy sao?” Tôi liếc nhìn bộ ngực khủng bố của y tá, không mấy vui vẻ nói.
Cảm tình của y tá vừa rồi đối với tôi là bất mãn, bây giờ lại xem tôi trở thành tình địch à?
Cái con ngựa đực Phan Huỳnh Đức này, tại sao phụ nữ ở đâu cũng chơi được như thế chứ.
Tiếng vỗ tay vang lên.
Tôi vừa mới nói xong thì phát hiện hình như y tá bị lời của tôi chọc tức. Gương mặt xinh đẹp lộ ra chút vặn vẹo, lúc định mở miệng ra nói gì đó thì ở cửa truyền đến một tràng vỗ tay. Tôi và y tá đồng loạt quay đầu lại lập tức thấy Phan Huỳnh Đức đang dựa vào khung cửa. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi đen hở ngực.
Không thể không nói, tuy rằng Phan Huỳnh Đức mang một cái mặt nạ kỳ lại. Nhưng mà tỉ lệ vàng trên cơ thể người đàn ông này khiến cho phụ nữ mê muội.
Lúc y tá nhìn thấy Phan Huỳnh Đức, lập tức lắc mông rúc vào trong lòng anh ta. Ngón tay được sơn đỏ mập mờ di chuyển xung quanh ngực của Phan Huỳnh Đức, giọng ỏng ẹo có hơi giận dỗi: “Anh Đức, em đã xử lý tốt vết thương của cô ta rồi.” “Em yêu, có phải lại muốn nữa rồi không? Lúc nãy tôi chưa cho em ăn no sao?” Phan Huỳnh Đức nheo mắt, trong mắt xẹt qua chút phóng túng.
Tay của anh ta đặt trên mông của y tá, mờ ám xoa nắn. Tôi nhìn động tác của Phan Huỳnh Đức, thiếu chút nữa đã hộc máu.
Tên biến thái đáng chết này, anh ta đã quên tôi vẫn còn ở đây sao? Bộ dạng động dục này, cứ vậy mà vui vẻ chơi. “Anh Đức thật lợi hại, làm hại Mỹ Chi mỗi ngày đều muốn thân thể của anh” Tay của Mỹ Chi dần dần di chuyển xuống dưới người của Phan Huỳnh Đức.
Đầu tôi đầy vạch đen, nếu tình huống này tiếp tục, liệu có phải nó sẽ biến thành một Chương trình 18+ phát sóng trực tiếp không? Tôi không khỏi nghĩ đến lần đầu gặp Phan Huỳnh Đức, lúc đó anh ta cũng đang trực tiếp với một cô gái nước ngoài, quy mô lớn khiến người ta muốn nôn ra máu.
Quả nhiên, nếu bàn về độ không biết xấu hổ, Phan Huỳnh Đức chắc chắn sẽ đi đầu.
Để trách kim dài đâm mù mắt, tôi chỉ đành lên tiếng. “Khụ khụ” Tôi dùng sức ho, cố ý gây ra tiếng động rất lớn. Chính là đang muốn nhắc nhở Phan Huỳnh Đức không nên quá đáng, tốt xấu gì tôi còn đang là một người bệnh. Để cho tôi xem cái hình ảnh bẩn thỉu này, không sợ làm bẩn mắt tôi à? “Ghen rồi sao?” Quả nhiên Phan Huỳnh Đức ngưng động tác lại khi nghe âm thanh của tôi. Nhưng anh ta vẫn ôm y tá vào lòng, nâng chiếc cằm thanh tú lên, cười xấu xa nói với tôi. “Này này này, anh đừng có quá đáng, tốt xấu gì tôi cũng là người bệnh. Nếu anh gấp gáp như thế thì trở về phòng của mình đi, anh thích bị người ta nhìn lắm à?” Tôi ghét bỏ nhìn Phan Huỳnh Đức, nhịn không được ọe một cái. Phan Huỳnh Đức nghe thế, anh ta không hề tức giận mà còn cười. Khi đôi mắt thâm trầm và kỳ quái của anh ta nhìn tôi, khiến tôi sởn cả gai ốc.
Tôi cố chịu đựng cảm giác nổi da gà sau lưng, cảnh giác nhìn Phan Huỳnh Đức, lắp ba lắp bắp nói: “Anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Tại sao tôi luôn cảm thấy Phan Huỳnh Đức này lúc nào cũng có bộ dạng kỳ quái nhỉ? “Đi vào phòng chờ tôi trước.” Phan Huỳnh Đức thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói với y tá đã động tình ở trong ngực. Y tá quay đầu lại, liếc mắt nhìn tôi, hình như còn hơi tức giận giống như tôi đã cắt đứt chuyện tốt của cô ta.
Tôi bị dáng vẻ trừng mắt nhìn của cô ta, thiếu chút nữa đã phun ra một ngụm máu.
Chết tiệt, cái quái quỷ gì đây? Tại sao lại xảy ra cái loại chuyện này? Tôi đã trêu chọc đến ai à? “Hết sốt rồi, tinh thần rất tốt, có phải không thể đợi được nữa nên muốn thưởng thức kỹ thuật của tôi một chút không, hửm?” Lúc tôi đang nôn ọe ghê tởm, không ngờ tên khốn Phan Huỳnh Đức này lại đi đến gần tôi, phà hơi vào trong tai của tôi.
Tôi bị động tác càn rỡ của Phan Huỳnh Đức kích thích, không nhịn được che tai lại, hơi tức giận trừng mắt nhìn anh ta. “Này này, anh đừng có quá đáng. Tôi tuyệt đối không có bất kỳ suy nghĩ không đàng hoàng nào với anh cả.” “Huỳnh Bảo Nhi, thật ra em cũng cô đơn rất lâu rồi mà.” Không ngờ khi nghe xong lời tôi nói, đột nhiên Phan Huỳnh Đức nhìn chằm chằm vào ngực của tôi, còn lộ ra nụ cười đen tối không đứng đắn.
Tôi bị lời nói của Phan Huỳnh Đức kích thích đến nỗi máu đều dồn hết lên não. “Anh nói bậy cái gì vậy? Phan Huỳnh Đức, anh cứu tôi, tôi rất biết ơn anh. Mời anh đi ra ngoài trước, đầu tôi hơi đau.” Nếu như cứ tiếp tục nói chuyện với Phan Huỳnh Đức nữa, tôi cảm thấy huyết áp mình sẽ tăng vọt mất. “Thật sự không muốn xem thử cơ thể của tôi à? Tôi nhìn vậy nhưng rất dũng mãnh đó, phụ nữ lên giường của tôi đều sẽ lưu luyến không quên, Huỳnh Bảo Nhi em cũng không ngoại lệ đâu.” “Phan Huỳnh Đức, anh thật sự quá đáng thương” Nghe Phan
Huỳnh Đức nói rằng bản thân mình có bao nhiêu tài năng thiên phú để chinh phục phụ nữ, còn nói mình như một hoàng đế, tôi nhịn không được lắc đầu thở dài, dùng ánh mắt cực kỳ thương hại nhìn Phan Huỳnh Đức. “Huỳnh Bảo Nhi, em nói cái gì? Tôi đáng thương sao?” Có lẽ
Phan Huỳnh Đức chưa bao giờ nghe có người nói anh ta đáng thương, anh ta chỉ vào mũi của mình, ánh mắt chợt lạnh xuống.
Tôi nghiêm túc nhìn Phan Huỳnh Đức, gật đầu nói với anh ta: “Không sai, anh không cảm thấy mình rất đáng thương sao? Bị một đống phụ nữ giày vò như vậy, anh nhìn anh thử xem, bị nhiều phụ nữ động chạm như vậy. Anh cho rằng hoàng đế tốt như vậy sao? Tôi luôn cảm thấy những tên đàn ông làm hoàng đế đều rất đáng thương, nhất là đàn ông thời cổ đại. Bọn họ bị mấy người phụ nữ hành hạ thành cái bộ dạng gì? Hết lần này tới lần khác còn không biết mình bị phụ nữ ép khô, anh nói coi có đáng thương hay không?”
Tôi trưng ra vẻ mặt thông cảm lắc đầu với Phan Huỳnh Đức, tiện thể nhìn xuống đũng quần anh ta. “Bộ dạng này là chưa có bệnh, coi như anh may mắn.” Tôi nhịn không được bỏ thêm câu nữa.
Phan Huỳnh Đức đen mặt, bây giờ càng đen đến khó coi. Mặc dù anh ta có đeo mặt nạ, nhưng tôi biết rõ, sợ rằng bây giờ Phan Huỳnh Đức đang tức giận muốn bóp cổ luôn rồi.
Huỳnh Bảo Nhi.” Phan Huỳnh Đức cắn răng nghiến lợi quay sang gầm vào mặt tôi. “Tôi đâu có nói sai, chẳng lẽ không đúng sao?” Tôi vô tội chớp mắt, khoanh tay nói với Phan Huỳnh Đức.
Phan Huỳnh Đức đứng dậy, thân thể to lớn đứng trước mặt tôi như bóng ma. Trong nháy mắt tôi còn tưởng anh ta sẽ tiến lên đánh mình.