Ở biển càng lâu, Nguyễn Nhuyễn càng thấy kì.
Nếu như là cô của lúc mới biến thành người, thì cùng lắm là cô chỉ thấy khó hiểu một chút, nhưng cũng sẽ vứt ra sau đầu nhanh thôi.
Dù sao cũng chỉ là nóng trong người chút chút, muốn làm tí chuyện xấu, chứ không ảnh hưởng nhiều đến hoạt động của cô.
Nhưng bây giờ Nguyễn Nhuyễn đã thông hiểu cơ thể của mình hơn, cô biết cái cảm xúc này vốn không thể nào xuất hiện được.
Ánh mắt Nguyễn Nhuyễn vừa lúc va phải phòng cách ly chuyên dụng của Omega.
…… Cô biết rồi.
Là phát tình.
Nguyễn Nhuyễn nuốt khan, lấy tay gãi nhẹ phần cổ.
Giang Ngôn Trạm nghiêng đầu nhìn cô: “Sao thế?”
“…… Không có gì đâu.” Nguyễn Nhuyễn cụp mắt, không nhận ra mặt mình đã đỏ ửng, “Chỉ là muốn uống gì đó lành lạnh.”
Giang Ngôn Trạm chỉ nhìn lướt qua liền nhanh chóng dời đi tầm mắt, nhìn về phía cách đó không xa bãi biển: “Bên kia có bán.”
Nguyễn Nhuyễn gật đầu.
Cô bị Giang Ngôn Trạm kéo tay dẫn tới chỗ cửa hàng, trong lòng càng khó hiểu.
Theo lý thì Alpha không có kỳ phát tình, còn nếu có thì phải đánh dấu vĩnh viễn một Omega nào đó.
Omega đến kỳ phát tình sẽ sản sinh ra tin tức tố hấp dẫn Alpha để tìm bạn tình phù hợp.
Nói cách khác, trạng thái bây giờ của Nguyễn Nhuyễn chỉ có thể là do bị ảnh hưởng bởi Omega đang trong kỳ phát tình.
Nhưng mà…… cô nào có tiếp xúc với Omega nào khác đâu?
Nguyễn Nhuyễn nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Giang Ngôn Trạm.
“…… Sao thế?” Giang Ngôn Trạm hỏi, “Em uống Coca hay loại nào?”
Nguyễn Nhuyễn cụp mắt, vẫn chậm rì trả lời: “Muốn cái kia cơ.”
Cô chỉ vào lon Fanta cam.
Giang Ngôn Trạm mở tủ lấy ra, cầm lon nước mát lạnh chạm nhẹ vào má Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn lập tức hít hà.
Tỉnh táo hơn được chút, thì thấy Giang Ngôn Trạm cầm lon nước, trông có vẻ không được vui lắm nhìn cô.
Nếu là đang ở công ty hay phòng họp, thì vẻ mặt này của anh cũng dọa được nhiều người một phen khiếp vía.
Giang Ngôn Trạm thu tay lại, dịu giọng hỏi cô: “Sao thế, thấy em cứ thất thần mãi?”
“Chắc là tại.” Nguyễn Nhuyễn lau nước dính trên mặt, “nóng quá.”
Giang Ngôn Trạm: “Hả?”
Anh cầm lon nước chạm lại vào má Nguyễn Nhuyễn thêm lần nữa, dịu giọng hơn: “Đỡ nóng chút nào chưa?”
Cửa hàng này đã mở điều hòa ở mức hết công suất rồi.
Không mặc áo khoác đứng đây lâu có khi còn bị cảm không biết chừng.
Nguyễn Nhuyễn lấy tay chùi nước trên má đi, hành động này của cô lại càng làm bật lên cặp má phúng phính, rất chi là đáng yêu.
“Cũng đỡ rồi.” Nguyễn Nhuyễn cướp lấy lon nước từ tay anh, “Chừng nào thì mình về đây?”
Giang Ngôn Trạm: “Lát nữa có bắn pháo hoa đó.”
“Cát vào giày em hết rồi, đi khó chịu quá.” Nguyễn Nhuyễn cắt cớ một cách chẳng chuyên nghiệp chút nào, “Muốn về trước đi tắm.”
Cô đó giờ nói bộc trực, có sao nói vậy, nên chỉ cần nhìn dáng vẻ ngượng nghịu của cô là Giang Ngôn Trạm biết liền.
Anh gật đầu, xoa mặt Nguyễn Nhuyễn: “Được.”
Đầu ngón tay Giang Ngôn Trạm còn mang theo hơi lạnh, làm Nguyễn Nhuyễn cảm thấy thoải má mà cọ mặt vào, ánh mắt dần mơ màng.
Giang Ngôn Trạm thu tay lại thì bị Nguyễn Nhuyễn nắm lấy.
Cô hỏi Giang Ngôn Trạm có muốn ăn hay uống gì không, thấy anh lắc đầu liền kéo anh đi tính tiền.
Vừa ra khỏi cửa hàng, Nguyễn Nhuyễn lập tức mở lon nước nốc một hơi hết nửa.
Giang Ngôn Trạm có chút buồn cười, nhắc nhở cô: “Uống chầm chậm thôi, lạnh lắm đó.”
Nguyễn Nhuyễn đã uống xong liếm môi, hơi ga xộc lên làm phải đánh ợ một tiếng.
Nguyễn Nhuyễn giật mình, mím chặt môi, mắt mở lớn vì không ngờ bản thân mới ợ ra tiếng trước mặt người yêu.
Nhưng chưa kịp để cô phân bua thì lại ợ thêm phát nữa.
Chẳng qua lần này cô đã có kinh nghiệm, bụm miệng kịp.
Giang Ngôn Trạm cười cười nhìn cô, vẻ mặt tràn ngập “Thấy chưa người ta đã nói rồi mà không nghe”.
Rất ư là ấu trĩ.
Là một cục kẹo dẻo vị cam, lần đầu tiên Nguyễn Nhuyễn cảm nhận được hương vị của bản thân nồng đến thế trong miệng.
Mà cũng là lần đầu tiên cô ợ hơi luôn.
Thú vị quá nha.
Cô lắc lắc lon Fanta trong tay, chậm rãi uống thêm vài ngụm.
Chắc vì được Giang Ngôn Trạm nắm tay dắt đi, nên Nguyễn Nhuyễn vô cùng yên tâm, cứ thế vừa đi vừa uống cho đến khi về tới khách sạn.
Lên tới phòng thì Nguyễn Nhuyễn cũng uống hết.
Cô muốn đi tắm trước.
Trong lòng chộn rộn không ngừng, làm Nguyễn Nhuyễn cũng lo cơ thể sẽ nổi lên phản ứng theo, nên dứt khoát tìm cớ đi về.
Mặc dù theo lý thì Alpha sẽ không có bất kì phản ứng mất khống chế nào của kỳ phát tình cả.
Nguyễn Nhuyễn vừa điều chỉnh nhiệt độ nước, vừa nghĩ lơ mơ.
Chân và giày cô dính cát hết cả, nên trước khi tắm phải giặt giày sạch đã.
Có điều khó giặt hơn Nguyễn Nhuyễn nghĩ, cô mở điện thoại lên tính lên google search.
Nhưng vừa mở lên, thông báo mới không ngừng nhảy ra.
Nguyễn Nhuyễn: “……”
Cái này hơi quen quen.
Lúc mới xác định quan hệ với Giang Ngôn Trạm, gần như ngày nào cũng xuất hiện tình trạng này.
Là thông báo của cái app mà hệ thống cài cho cô.
Bởi vì số tin tức tố phải thu thập quá nhiều, mỗi một mục nhỏ đều được liệt kê chi tiết, sau khi tăng tiến độ là sẽ gửi thông báo dưới dạng “X đã gửi tin nhắn cho bạn”. Cứ mỗi chút mỗi gửi, mà app này lại có thể tắt chạy trong nền, nên Nguyễn Nhuyễn dứt khoát tắt luôn.
Rồi qua một đoạn thời gian nữa, tiến độ dần chậm đi vì Giang Ngôn Trạm đi công tác, lúc đó Nguyễn Nhuyễn mới mở app lên lại.
Trước đây cô có xem sơ qua, những phần tin tức tố chưa thu thập là trong kỳ phát tình và………… trong thai kỳ.
Nguyễn Nhuyễn nhớ tới, mặt liền đỏ.
Cô đóng vòi nước, đặt giày qua một bên, mở app lên xem.
Nhìn thanh tiến độ của tin tức tố trong kỳ phát tình đã đầy lên được một chút…… xem ngày giờ thì chính là thu được trong hôm nay.
Nguyễn Nhuyễn nhìn mà khờ, phản ứng đầu tiên của cô là —— chẳng lẽ cái app này tính sai rồi?
Nhưng nghĩ lại thì thấy không thể nào.
Theo lý thì cô đâu có kỳ phát tình.
Suy nghĩ mãi mà chẳng ra, Nguyễn Nhuyễn tắt app luôn, thay vào đó lên hỏi google.
……
Trong lúc Nguyễn Nhuyễn đang ngồi đực mặt ra trong nhà tắm thì Giang Ngôn Trạm lấy một cái vòng ức chế mới ra thay cho cái cũ.
Đeo vòng tay lên, anh suy nghĩ thêm chút rồi quyết định lấy ra thêm một ống xilanh
Ống xilanhbằng nhựa trong, bên trong đựng một chất lỏng màu xanh lá dương, nhìn có vẻ hơi đáng sợ.
Ở trên có dán nhãn ghi chữ “Ức”.
Giang Ngôn Trạm cầm ống xilanh suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ngồi thẳng người dậy, lấy điện thoại ra.
Anh mở lịch lên xem…… chắc cũng không có gây ảnh hưởng lớn lắm đâu.
Tự tiêm thuốc ức chế cho bản thân là việc anh làm thuần thục nhất.
Tuy bây giờ đã có Nguyễn Nhuyễn, nhưng cũng vẫn nên dùng…… Không, anh rất chờ mong Nguyễn Nhuyễn đánh dấu anh.
Nhưng Nguyễn Nhuyễn vẫn còn nhỏ, đánh dấu tạm thời khác đánh dấu vĩnh viễn rất nhiều, chưa kể còn biết bao trách nhiệm phải gánh vác.
Anh là một Omega trưởng thành, anh nên hiểu chuyện chút, không được tạo áp lực cho Nguyễn Nhuyễn.
Giang Ngôn Trạm lại tính ngày. Mặc dù bây giờ vẫn còn trong ngày an toàn, nhưng Nguyễn Nhuyễn đã từng đánh dấu anh tạm thời—— mà anh thì hoàn toàn không biết nếu kỳ phát tình đến thì mức độ ảnh hưởng tin tức tố của anh với Alpha đã đánh dấu anh sẽ kinh khủng đến đâu.
Chưa kể chu kỳ của anh không đều, có thể bốn năm ngày nữa mới có, mà cũng có thể là có liền trong nay mai.
Vẫn là nên tiêm thuốc đi, cho dù có ảnh hưởng đến cơ thể thì Giang Ngôn Trạm cũng đã quen rồi. Nếu sợ thì giảm liều lượng là được.
Giang Ngôn Trạm cuối cùng hạ quyết tâm.
Anh cất điện thoại đi, dùng ngón cái tay phải bật nắp ống xilanh ra.
“Póc” một tiếng, nắp ống bật văng ra.
Giang Ngôn Trạm dùng khăn giấy tóm cái nắp ném vào thùng rác, tay còn lại cầm chắc ống xilanh chuẩn bị tiêm vào.
Nhưng không ngờ anh vừa ném rác đi, cửa phòng tắm bật mở——
Nguyễn Nhuyễn vọt ra, trên người vẫn mặc y nguyên bộ đồ lúc bước vào.