Đương nhiên, đánh cược một nửa có tỷ lệ tìm ra ngọc tương đối lớn cho nên giá cả cũng sẽ cao hơn rất nhiều. Đánh cược một khối đá thô cỡ vừa cũng phải mất tới hơn một vạn lượng bạc. Dĩ nhiên, nếu trong khối đá thô này có ngọc chiếm tới một nửa thì giá cả có thể tăng lên gấp đôi thậm chí là nhiều hơn. Phất lên sau một đêm cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì trong giới cược đá.
Đổng Minh thấy Long Thiên Bá có chút do dự, bèn đề nghị: “Chúng ta không hiểu nhiều lắm, hay là ra bên ngoài xem một chút trước?”
Lần này tới đây, Long Thiên Bá đã được sự đồng ý của cha, bởi vậy trên người chỉ mang vỏn vẹn năm vạn lượng. Nhưng trong số những khối đá đã cắt mở, có ngọc nhiều hay không thì còn chưa biết, cơ hội lựa chọn quả thật không có nhiều. Nhưng mà số ngọc nhiều hay ít đó, có khi động một chút là có thể mò ra được ngọc có giá từ mấy chục vạn tới mấy trăm vạn cũng không phải số ít.
Long Thiên Bá cũng coi như hiểu giá trị của ngọc. Khối trang sức ngọc bích kết hợp pha lê hắn ta tặng cho Đổng thiếu gia kia chỉ lớn chưa bằng nửa bàn tay đã tiêu tốn của hắn hơn ba vạn lượng bạc. Khối đá thô kia nghe nói là Đế vương của Lục minh liêu* nó lớn như vậy ước chừng tạo ra mấy chục món đồ trang sức còn có thể thừa. Nếu làm thành vòng tay ngọc, có thể bán ra với giá cao hơn trăm vạn một chiếc.
(*) Minh liêu: nguyên liệu thô của ngọc.
Cứ tính như vậy thì bỏ ra một trăm năm mươi vạn cũng không tính quá đen! Không thấy khối minh liêu kia vừa được mở ra đã có người mua ngay rồi ư? Mà người xưng là ông chủ Lưu kia còn được mọi người chúc mừng: “Khối ngọc bích đế vương này có thể làm ra tám chín chiếc vòng tay, cộng thêm cả một ít đồ trang sức, mặt nhẫn. Nếu bán đi, ít nhất cũng có thể thu được lợi nhuận gấp mười lần. Lưu chưởng quỹ ông xuống tay cũng quá nhanh rồi!”
“Đa tạ, đa tạ!” Ông chủ Lưu vui rạo rực ôm ngọc thô, cười vui vẻ đến mức không khép miệng được. Muốn cướp được minh liêu tự nhiên phải tay mắt lanh lẹ, bằng không nguyên liệu tốt đều sẽ bị người khác cướp mất không phải sao?
Lợi nhuận gấp mười lần, vậy chẳng phải lập tức có thể kiếm hơn mười ngàn vạn lượng bạc sao? Sự do dự của Long Thiên Bá lại bắt đầu dao động hơn.
Nhưng hắn vẫn cẩn thận nghe theo kiến nghị của Đổng thiếu gia, đi vào nơi đặt minh liêu đánh cược toàn bộ, xem người ta chọn minh liêu như thế nào. Trong giới Đổng thiếu gia cũng có chút danh tiếng, nếu không những người nhìn qua rất hiểu biết kia cũng sẽ cho hắn ta mấy phần mặt mũi, giải thích những điểm còn nghi hoặc cho hắn ta.
Cái gì mà đánh cược đá thô quan trọng ở “Sắc, loại, nước”, cái gì mà minh liêu phải xem bề ngoài, hoa thông, đai ngọc... Long Thiên Bá nghe như lọt vào trong sương mù, cái đầu như muốn nổ ra.
Đống thiếu gia tựa như cũng giống hắn ta, nghe được cái hiểu cái không. Cuối cùng, hắn đề nghị: “Long huynh, nếu không... chúng ta cứ chọn đại một hai khối minh liêu ở đây trước, dù sao cũng không đắt, lỡ thua cũng không tổn thất bao nhiêu bạc...”
“Đang lên! Đang lên rồi! Là ngọc ba màu Phúc Lộc Thọ!” Ở góc cắt đá phía Tây Bắc đột nhiên truyền đến một trận xôn xao, cắt ngang lời Đổng thiếu gia. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng hướng tầm mắt về phía người đang xôn xao kia.
Một người trẻ trên dưới hai mươi tuổi, ôm một khối ngọc lớn bằng quả bóng, đang cười như kẻ ngốc. Khối ngọc kia bất ngờ có ba loại màu sắc xanh, tím, đỏ. Cho dù chưa trải qua mài giũa những vẫn phát ra ánh sáng mê người.
“Vị tiểu ca này, ngọc trong tay ngươi có bán hay không?” Một nam nhân trung niên mang dáng vẻ thương nhân, tiến lên hỏi một câu.
“Bán! Đương nhiên bán!!” Người trẻ tuổi kia có gia cảnh bình thường, từ cách ăn mặc chỉ có thể coi như thuộc tầng lớp trung lưu. Người quen biết gã sẽ biết nhà gã mở hai cửa hàng tạp hóa ở Bắc thành mà thôi, chỉ có thể nói gia cảnh cũng coi như sung túc. Tiền gã mang theo không nhiều lắm, chỉ vô tình chọn được một khối từ việc đoán số cân, cũng chỉ tốn có ba trăm lượng bạc. Ai biết được gã lại gặp may, mở ra được ngọc ba màu Phúc Lộc Thọ còn là loại vân nước.
Thương nhân trung niên nhận lấy ngọc nhìn ngắm một chút, rồi nói: “Khối nguyên liệu ngọc này, ta ra giá ba vạn lượng bạc, ngươi thấy thế nào?”
Ba vạn lượng bạc? Chỉ một lát đã có thể kiếm lời gấp trăm lần? Long Thiên Bá cả kinh, cằm cũng sắp rớt xuống đất. Vị người trẻ tuổi kia cũng kích động đến mức mặt đỏ lên.
“Ông chủ Hướng, ông ra giá này thật không phải rồi. Chỉ bỏ ra ba vạn lượng bạc đã muốn mua ngọc Phúc Lộc Thọ chất lượng như vậy ư?” Một ông lão bụng phệ vừa trắng vừa mập khác vuốt chòm râu hoa râm, nói với vị người trẻ tuổi kia, “Lão phu buôn bán từ trước đến nay không lừa già dối trẻ. Người trẻ tuổi, ta ra giá năm vạn lượng.”
Người trung niên được gọi là ông chủ Hướng không ngờ tới nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Ông ta ra năm vạn, ta ra sáu vạn!”
“Tám vạn!” Lão giả vừa trắng vừa mập tiếp tục hét giá. Long Thiên Bá biết người này, ông ta là thương nhân buôn châu báu trang sức nổi danh ở Giang Nam, không nghĩ tới ông ta cũng sẽ tự mình tới Kinh thành mua ngọc thô.
“Ta ra mười vạn!!” Khối nguyên liệu làm thành vòng tay, một cái bán ra với giá hai ba mươi vạn khẳng định không thành vấn đề. Mười vạn mà so cùng cũng chỉ là một khoản nhỏ.
Cuối cùng, nguyên liệu phúc lộc thọ bị ông già vừa trắng vừa mập kia dùng mười lăm vạn giành được. Ở Giang Nam, đồ trang sức bằng ngọc vừa mới nổi thành trào lưu, giá cả cũng cao hơn Kinh thành một chút. Nguyên liệu giá mười lăm vạn, sau khi trải qua gia công, mua một chiếc với ba bốn mươi vạn cũng không đủ. Sở dĩ ông chủ Hướng không tiếp tục tranh giành với ông ta là bởi vì thua ở vị trí địa lý. Cách Kinh thành quá gần cho nên giá cả cũng bị Trí Ngọc Trai đè nặng không thể tăng lên.
“Bỏ ra ba trăm lượng mua nguyên liệu, vậy mà bán ra mười lăm vạn... Lãi năm tận trăm lần nha!” Long Thiên Bá lẩm bẩm tự nói, trong lòng nhất thời nóng như lửa đốt.
Đổng thiếu gia thở dài, nói: “Nếu ta cũng có thể có được may mắn như vậy, dù cho trở về có bị cha đánh một trận cũng đáng giá!”
“Hay là... chúng đi thử vận may một chút?” Long Thiên Bá nghĩ đừng nói ba trăm lượng, dù bắt hắn ta mua bằng giá ba ngàn lượng, ba vạn lượng mà có thể đổi lấy mười lăm vạn lượng trở về hắn ta cũng nguyện ý. Mua một khối không trúng, mua mười khối, một trăm khối đá thô, chẳng lẽ còn có thể không trúng một khối? Vậy thì vận may cũng quá tệ rồi?
Long Thiên Bá và Đổng thiếu gia mỗi người chọn đoán hai khối, tổng cộng là một nghìn sáu trăm lượng bạc. Dưới sự khăng khăng của Long Thiên Bá, tất cả đều do hắn ta trả bạc. Ngoài ra, hắn ta còn tiện tay chọn một khối minh liêu trong đống nguyên liệu đánh cược toàn bộ có giá năm nghìn lượng cầm đi cùng cắt đá.
Hai khối Đổng thiếu gia chọn tốn hơn sáu trăm lượng bạc; sau khi cắt đá, phát hiện một khối chỉ có nguyên đá, còn một khối mặc dù có ngọc nhưng lại chỉ to bằng nắm tay trẻ con, cùng lắm xem như loại sáp, có thể làm hai cái khấu bình an. Giá trị khoảng chừng năm trăm lượng đã coi như không tồi.
“Haizz... Vận khí không tốt, thua rồi!” Đổng thiếu gia thở dài.
Một người chơi lâu năm đứng bên cạnh khuyên hắn: “Đã coi như không tồi rồi! Có người mua mấy vạn lượng bạc, đến cả cái rắm cũng không ra nổi! Thất vọng tới kêu cha gọi mẹ kìa!”
Lúc đến lượt Long Thiên Bá cắt đá, hắn ta cực kỳ căng thẳng, hai mắt nhìn chằm chằm dụng cụ cắt đá, nắm chặt hai quyền, miệng mím chặt lại thành một đường.
“Ra xanh lục!” Sau khi sư phụ cắt đá xuống một đao, dùng nước trong bát tạt mặt cắt, kinh ngạc vui mừng kêu thành tiếng, “Là hồng ngọc! Nước ngọc không tệ, được đấy!”
Khối ngọc minh liêu này là hắn chọn trúng, tiêu mất tám trăm lượng bạc. Chờ đến khi ngọc được lấy ra toàn bộ, ước chừng lớn bằng hai nắm tay, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng màu đỏ lóa mắt.
“Khối hồng ngọc này màu sắc thật thuần khiết, loại băng phát sáng. Không tồi, tiểu tử, ta ra giá hai vạn ngươi bán hay không?” Người trung niên bán đá ngọc họ Hướng lại chen đến đây, vội vàng hỏi.
Ông già vừa trắng vừa mập hiển nhiên nhận ra Long Thiên Bá, cười tủm tỉm đi tới, nói: “Long Tứ thiếu, lão phu ra hai vạn sáu nghìn lượng, ngươi xem...”
“Triệu lão đầu, hôm nay ông thật sự muốn tranh giành với ta bằng được có phải hay không?” Ông chủ Hướng thấy ông già vừa trắng vừa mập lại đây cướp mối làm ăn, gấp đến độ thiếu chút nữa nhảy dựng lên cào ông ta.
“Không bán, không bán!! Tiểu gia ta lại thiếu mấy vạn lượng bạc kia của các người?” Long Thiên Bá lại bắt đầu lên mặt, “Ta chuẩn bị mang khối ngọc này về làm cho mẹ và muội muội ta mỗi người một bộ vòng tay.”
“Long Tứ thiếu thật là một thanh niên hiếu thuận với mẫu thân, yêu thương đệ muội. Khi nào trở lại Giang Nam, nếu muốn làm vòng tay cứ đến tìm lão phu, phí gia công lão phu cho ngươi tính nửa giá!” Ông già vừa trắng vừa mập lại cười nói.
Lúc cắt khối minh liêu thứ hai, quả thật đã thua không ngoài dự tính, hơn nữa còn thua đến nỗi không có chút ngọc nào. Nhưng nhờ có khối hồng ngọc này, dù cho có thua một chút thì hôm nay hắn ta vẫn coi như kiếm lời.
Khối cuối cùng chính là khối minh liêu hắn ta đã tiêu năm ngàn lượng để chọn. Một người hiểu công việc nhìn ngắm một chút, gật đầu nói: “Bề ngoài có dạng hạt cát trắng, kích thước như xác muối trắng, mở ra nước ngọc khá lâu nắm, dễ mà ra ngọc bích cực phẩm lắm...”
Long Thiên Bá cười toét miệng, nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của sư phụ cắt đá.
“Ra xanh lục, lại ra xanh lục! Đây là ngọc hoàng dương thuần khiết, nước ngọc ít nhất cũng là loại băng trở lên!” Ngay lúc cửa sổ bị cắt ra, có một người đứng bên cạnh hổ lên.
“Long Tứ thiếu, vận may không tồi nha! Khối ngọc này tuyệt đối giá trị liên thành!” Ông già họ Triệu bày ra vẻ mặt cực kỳ hâm mộ. Ông ta cũng thử mua mấy khối nhưng đều hỏng bét. Vậy mà tên tiểu tử này tiện tay mua trúng liền hai khối, vận may đúng là nghịch thiên mà.
“Ha ha! Đổng thiếu gia, tiểu đệ nói mình hiểu sơ sơ, kỳ thật chỉ là khiêm tốn mà thôi. Việc nghiên cứu ngọc minh liêu, tiểu đệ cũng dày công một phen!” Long Thiên Bá tự đắc đến nỗi ngay cả bản thân họ gì cũng không biết.
“Long huynh quả nhiên lợi hại! Hôm nay chỉ đến đây thôi, ta còn có chút chuyện, huynh đệ chúng ta ngày khác lại tụ họp.” Đổng thiếu gia cự tuyệt ý tốt muốn tặng ngọc Hoàng dương cho mình của đối phương, từ biệt hắn ta ngay tại cửa phường Đấu Thạch.
Nhìn bóng dáng Đổng thiếu gia rời đi, Long Thiên Bá bắt đầu một cuộc chiến nội tâm rối rắm dữ dội. Cuối cùng hắn ta vẫn nhớ lời cha nói, trở về khách điểm gặp mặt cha báo cáo việc hôm nay.
Đợi sau khi hắn ta rời đi, Đổng thiếu gia lại một lần nữa xuất hiện ở phường Đấu Thạch, báo cáo với chủ tử nhà mình: “Thế tử, mồi câu đã thả xong, chỉ chờ cá nhỏ cắn câu!” Chu Vân Hiên gật gật đầu, khóe môi cong lên, lạnh lùng cười nói: “Mồi câu lần này mê người như thế, không sợ tên ngu xuẩn kia không cắn câu!”
Long Thiên Bá sau khi nếm được ngon ngọt, lập tức vứt hết lời khuyên bảo của phụ thân ra sau đầu. Hắn ta xuất hiện phường Đấu Thạch càng ngày càng nhiều, số tiền dùng để mua minh liêu cũng càng ngày càng lớn. Đầu tiên, hắn ta mua minh liêu có sự lên xuống, rồi nó tăng lên thường xuyên và số lần thua cũng ít hơn. Giá trị ngọc tích lũy cao nhất cũng vượt qua ngàn vạn.
Sau đó, hắn ta nhìn trúng một khối minh liêu đánh cược một nửa, mở một cửa sổ có thể nhìn thấy là pha lê xanh loại đế vương, đề giá hai nghìn sáu trăm vạn. Đó là một khối nguyên liệu hơn một trăm năm mười cân, cho dù ngọc bên trong chỉ chiếm một phần mười, giá trị cũng có thể tăng lên gấp nhiều lần.