C ó lẽ là vì hắn ta nhìn mẫu phi và cháu trai nhỏ lâu lắm nên mẫu phi đột nhiên trấn an hắn ta: “Lúc Địch Nhi chào đời sức khỏe của ta không tốt không thể chăm cháu giúp con. Con đừng cảm thấy ta bất công, chờ vợ con sinh, Hiên Nhi bên này cũng lớn hơn rồi, ta rảnh rỗi sẽ về chăm cháu giúp con! Đến lúc đó ta có kinh nghiệm rồi, nhất định sẽ chăm cháu rất thành thạo!
Mẫu phi, người nhất định đừng nói như vậy. Nhỡ đâu em trai và em dâu nghe thấy còn tưởng người lấy con trai bọn họ làm chuột bạch nữa!
Chu Vân Hiến là tên Tĩnh vương đặt cho cháu trai, mấy cách gọi yêu Bánh Bao, Bánh Bao Thịt Heo gì đó đều do các bà đặt. Đường đường là Húc vương Thế tử mà có tên gọi yêu bình dân như vậy cũng cạn lời. Sau này lớn lớn Húc vương Thế tử bị không ít trẻ con nhà khác cười nhạo. Kết quả là bị cậu bé đánh thảm một trận, từ đó về sau không ai dám cười nhạo tên cậu bé nữa.
Tiểu Bao Tử không giống phụ vương cậu bé lấy võ phục chúng, cậu bé biết dùng kế khiến người khác không ngóc đầu lên được. Lớn lên vẻ ngoài tuấn tú lịch sự vô hại, thật ra bên trong vô cùng đen tối. Con em quyền quý cùng tuổi trong Kinh thành gần như đều ngã ngũ trước chân cậu bé một lần. Sau này trong Kinh lưu truyền một câu nói: “Thà đắc tội Húc vương cũng không thể đắc tội Húc vương thế tử.”
Mà lúc này Húc vương Thế tử vẫn chỉ là một cái bánh bao nhỏ mềm mềm. Sau khi bà vú kia ở cữ xong, Húc vương thương vợ mỗi tối phải dậy mấy lần cho con bú sữa thì dứt khoát đưa con cho bà vú trông nom. Nhưng mà Tiểu Bao Tử uống quen sữa mẹ, sống chết không chịu bú sữa người khác.
Chu Tuấn Dương nhẫn tâm cho nó nhịn hai bữa khiến Tiểu Bao Tử trước nay chưa từng kêu khóc khóc đến khản cả giọng, không chịu ăn, dù nhét đầu vú vào miệng cậu bé cậu bé cũng dùng lưỡi đẩy ra. Nếu như không đẩy ra được thì ngậm không uống. Miệng bị chặn khóc không ra tiếng, chỉ có thể im lặng rơi nước mắt.
Chuyện này khiến Tĩnh vương phi rất đau lòng. Bà ấy nhanh chóng đoạt lấy cháu trai từ trong tay bà vú, ôm đến trước mặt Tiểu Thảo, hốc mắt hồng hồng nghẹn ngào nói: “Có cha mẹ nào nhẫn tâm như hai con không? Con khóc cả ngày không ăn chút sữa nào, hai con muốn cho nó đói chết phải không? Tiểu Bao Tử đáng thương của bà, cha mẹ không thương con bà nội thương. Cha mẹ con không muốn nuôi con bà nội đưa con về phủ Tĩnh vương!”
Dư Tiểu Thảo nghe thấy tiếng khóc khản giọng đứt hơi của con thì trong lòng như bị người khác xẻo thịt. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Chu Tuấn Dương, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Không phải chàng nói Tiểu Bao Tử được bà vú chăm rất tốt, ăn ngon ngủ ngon? Tiểu Bao Tử không chịu bú sữa người khác sao chàng không nói cho ta biết? Tiểu Bao Tử khóc khản giọng, sao chàng không ôm nó đến chỗ ta? Chàng đang ngược đãi con trai ta chàng biết không? Chàng chết chắc rồi!!”
Lúc này Tĩnh vương phi mới hiểu ra, hóa ra là lỗi của con trai bà ấy, bà ấy vội đưa cháu trai cho con dâu bế, vươn tay đánh con trai út mấy cái đến mức đỏ cả tay: “Có người cha nào như con không? Lòng con làm từ đá sao? Tiểu Bao Tử mới sinh ra mười mấy ngày, không thể ăn thiếu một bữa nào cả, thế mà con nỡ để nó đói bụng một ngày, sao con lại nhẫn tâm như vậy hả?"
Tiểu Bao Tử nằm trong lồng ngực mềm mại của mẹ, ngửi thấy mùi hương quen thuộc thì ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn nhăn lại vì tủi thân, thỉnh thoảng còn sụt sịt một chút, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
Tiểu Thảo đau lòng hôn trán cậu bé một cái, cởi vạt áo ra. Tiểu Bao Tử bị đói cả ngày, ngửi thấy mùi sữa thơm mê người lập tức ngậm lấy “Túi lương thực” của mình, ra sức hút.
Cũng khó tránh Tiểu Bao Tử không chịu bú sữa người khác. Từ nhỏ cơ thể của Tiểu Thảo đã được nước linh thành cải tạo và bồi bổ, trong sữa chứa linh khí nhàn nhạt, dù là hương vị hay giá trị dinh dưỡng đều cao hơn sữa của người bình thường. Việc này giống như quý tộc đã quen ăn mãn hán toàn tịch, nay đột nhiên bắt hắn ăn bánh bột bắp khô cứng, hắn bằng lòng ăn mới là lạ!
Dù sao cũng là con ruột, sao Chu Tuấn Dương có thể không đau lòng. Hắn cảm thấy con trai phải học cách tự lập, đặc biệt là con cả, tương lai phải tự lập nghiệp, không thể quá nuông chiều khiến con dựa dẫm vào cha mẹ được.
Hắn cảm thấy con không chịu bú sữa của bà vú là do không quen từ đầu. Thói quen được hình thành dần dần. Hơn nữa, con nhỏ như vậy, bú sữa là bản năng, đói sẽ tự ăn. Ai biết được đứa con này cố tình chống đối hắn, sống chết không chịu ăn.
Bị mẫu phi quở trách, bị vợ ngó lơ, Chu Tuấn Dương lập tức bỏ suy nghĩ đưa con cho bà vú nuôi, không ngừng xin lỗi trấn an mẫu phi và vợ. Bây giờ Dư Tiểu Thảo không giống trước đây nữa, dễ dàng tha thứ cho hắn. Nàng không đánh không mắng không tỏ cảm xúc gì với hắn mà chỉ mặc kệ không để ý đến hắn, hơn nữa còn làm rất triệt để.
Chu Tuấn Dương nói chuyện với nàng, nàng coi như không nghe thấy. Chu Tuấn Dương lượn lờ trước mắt nàng, nàng coi hắn như không khí nhìn xuyên qua hắn. Chu Tuấn Dương kéo tay nàng, nàng chỉ im lặng nhìn chằm chằm cánh tay bị kéo cho đến khi nó bị buông ra mới thôi..
Hình phạt này áp dụng với Chu Tuấn Dương còn khó chịu hơn cả đánh hắn mắng hắn. Mà đứa con trai “Đầu sở” kia cũng giống mẹ nó, chống đối cha nó. Chỉ cần Chu Tuấn Dương xuất hiện trong tầm mắt của Tiểu Bao Tử là cậu bé lập tức nhăn mặt, khóc oa oa như mưa rền sấm dữ. Mà ngay khi Chu Tuấn Dương rụt đầu lại, cậu bé không nhìn thấy thì sẽ lập tức lật mặt, mỉm cười vui vẻ với mẫu phi và bà nội. Nếu cha cậu bé muốn ôm cậu bé lấy lòng, vậy chẳng khác nào chọc tổ ong vò vẽ, cậu bé sẽ khóc điếc cả tai người khác.
Chỉ cần đặt cậu bé xuống, dù đặt trên giường cậu bé cũng sẽ ngừng khóc ngay, giống như công tắc bật tắt rất dứt khoát.
Được! Hai mẹ con đều không thích hắn, Húc vương cảm thấy rất tủi thân. Tĩnh vương phi còn cố tình ở bên cạnh thọc thêm một dao: “Đáng đời con! Xem sau này con còn dám làm chuyện ngu xuẩn thế không?! Cháu trai ngoan của bà, phụ vương con xấu tính, chúng ta không tha thứ cho cha, phải dạy cho cha một bài học!”
Ôi! Cả mẫu phi cũng nghiêng hẳn sang bên đó, Chu Tuấn Dương khóc không ra nước mắt!
Tình trạng này vẫn luôn kéo dài khoảng mười ngày cho đến khi tổ chức tiệc đầy tháng cho Tiểu Bao Tử, Tiểu Thảo mới hòa hoãn với hắn một ít. Vì Tiểu Bao Tử sinh non nên không tổ chức tắm ba ngày, chỉ mời một vài bạn bè họ hàng thân thích đến thăm cậu bé.
Tiệc đầy tháng của Tiểu Bao Tử, vợ chồng Húc vương vốn không có ý định tổ chức lớn. Chu Tuấn Dương thương vợ vừa hết thời gian ở cữ sợ nàng mệt nên tổ chức tiệc ở ngay Trân Tu lâu. Cho dù bọn họ không phát nhiều thiệp mời nhưng vẫn có nhiều người không mời mà đến.
Húc vương ở trong triều thế như mặt trời ban trưa, ở dân gian danh vọng càng ngày càng cao, có thể tạo quan hệ với bọn họ chỉ có lợi không có hại! Nhân dịp tiểu thế tử đầy tháng, không đến tìm độ tồn tại đúng là có lỗi với bản thân! Dù không có tư cách ngồi trên bàn tiệc, chỉ cần tặng quà chúc mừng, khi hai vợ chồng Húc vương xem tờ đơn quà tặng tên của bọn họ cũng sẽ lọt vào mắt hai vợ chồng.
Có không ít người nghĩ như vậy, ngoại viện của phủ Húc vương to như vậy mà gần như bị lễ vật đặt kín chỗ. Tiệc đầy tháng cũng rất náo nhiệt, bạn bè họ hàng đều tụ tập đầy đủ, Tiểu Bao Tử được Tiểu Thảo ôm đến chỗ các nữ quyến, nhận được không ít quà, hơn nữa còn rất quý giá. Sau lại được cha cậu bé ôm khoe một vòng bên nhóm đàn ông, nhận quà đến mỏi tay.
Tiểu Bao Tử rất nể mặt cha cậu bé, tiệc đầy tháng bị ôm đi tới đi lui cũng không khóc tiếng nào. Chu Tuấn Dương đoán: Tiểu tử này thay đổi thái độ với hắn, vậy có phải quyết định bởi thái độ của hắn với vợ hắn? Không thể nào, đứa bé còn nhỏ như thế này, biết cái gì đâu?
Buổi tối, chờ khi con ngủ rồi Chu Tuấn Dương sáp đến bên cạnh vợ nói suy nghĩ của mình cho nàng nghe. Dư Tiểu Thảo nghiêm túc suy nghĩ rồi gật đầu nói: “Có khả năng lắm! Dù trẻ con không hiểu gì cả nhưng bọn nó có thể cảm nhận được cảm xúc của cha mẹ. Có lẽ Tiểu Bao Tử cảm nhận được ta lạnh nhạt với chàng nên mới không định tiếp xúc gần với chàng đấy.”
Chu Tuấn Dương vô cùng tủi thân, vẻ mặt không khác nào đứa con mới đầy tháng của mình: “Vợ à, mấy ngày nay nàng lạnh nhạt với gia, sau này gia không dám nữa.”
“Ai bảo chàng làm ra chuyện hỏng bét như vậy? Đứa nhỏ mười mấy ngày tuổi mà chàng dám để nó đói nguyên ngày. Nếu như đói lả, xem ta có tha cho chàng không?” Nói đến chuyện này Tiểu Thảo vẫn còn giận. Nếu không phải nàng chăm con tốt có khi con đã bị Chu Tuấn Dương cho đói chết rồi!
Chu Tuấn Dương nhận sai rất chân thành: “Chuyện này đúng là lỗi của gia! Không ngờ rằng nó lại cứng đầu như vậy, thà bị đói cũng không chịu khuất phục. Không hổ là con của gia, ngoan cường bất khuất.”
“Chàng còn dám nói! Chàng có nghĩ đến nếu chàng để con đói chết thì chàng lấy đâu ra đứa con thứ hai đền bù cho ta?” Dư Tiểu Thảo cố sức kéo tai hắn.
Không ngờ rằng hắn nghe thấy lời này, mắt phượng lập tức sáng lên, hắn ôm lấy nàng đặt lên giường, mỉm cười đầy ý tứ: “Con trai không sao, cũng không chậm trễ việc gia đền bù lại một đứa khác cho nàng. Thảo Nhi, bảo bối của gia, nghẹn chết gia rồi!”
“Cút đi! Ngữ điệu ghẹo gái nhà lành này của chàng học từ ai hả?” Miệng Dư Tiểu Thảo nhanh chóng bị chặn lại, quần áo trên người nhanh chóng bị cởi bỏ rơi xuống mặt đất, ngay sau đó tiếng thở dốc khiến người khác đỏ mặt nhanh chóng truyền ra...
Húc vương nhịn đói mấy tháng rốt cuộc cũng được ăn một bữa no, hơn nữa còn là mãn hán toàn tịch phong phú, toàn “Sữa”, hương vị không phải ngon bình thường!
Đêm đó tiểu thế tử ăn thêm bữa khuya phải cố gắng bú sữa mẹ. Chỉ là túi lương thực hôm nay không nhiều như mọi ngày, hút quá tốn sức! Tiểu Bao Tử tốn rất nhiều sức lực mới ăn lửng dạ, tủi thân nhắm mắt ngủ.
Dư Tiểu Thảo giận hết vặn lại véo chồng mình, người này da mặt dày, ngay cả phần ăn của con trai cũng cướp, kiểu cha này đúng là hiếm gặp! Bảo sao Tiểu Bao Tử không thích hắn, làm cha không ra cha!
Chu Tuấn Dương thỏa mãn cho vợ mình véo, cảm giác không khác mát xa là mấy. Dư Tiểu Thảo không cẩn thận kích thích hắn, lại giống như con cá muối bị lăn đi lăn lại đến hơn nửa đêm, mệt đến nỗi không nhấc nổi nửa ngón tay. Con trai đói tỉnh dậy vẫn là Chu Tuấn Dương ôm đến đặt trước ngực nàng cho bú. Mà Dư Tiểu Thảo mệt muốn chết lại không biết gì cả, ngủ một giấc đến tận khi mặt trời lên cao.