Dư Tiểu Thảo nhìn hắn, mỉm cười ngọt ngọt, lời nói ra cũng ngọt tận tim hắn: “Không phiền! Nấu cho huynh ăn, dù là bước nhỏ nhất ta cũng muốn tự tay làm!”
Nàng nói xong thì mặc kệ Chu Tuấn Dương ở một bên tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu. Làm nóng nồi, chờ mỡ nóng, thịt cá và thịt ức gà thái sợi bỏ vào hai nồi khác nhau luộc chín, vớt mỡ ở phía trên. Để lại phần mỡ ở đáy nồi, bỏ thịt cá đã luộc chín vào, thêm rượu gia vị, muối ăn, canh suông, bột mì, sau đó rót vào một cái đĩa hình tròn đã được chia hai nửa.
Sau đó cũng xào thịt gà đã luộc chín như vậy, thêm bột vào canh, rót vào nửa phần đĩa còn lại. Cuối cùng xào rau mầm, bỏ gia vị đảo đều tay, đổ vào giữa thịt gà và thịt cá, món ăn này coi như hoàn thành!
Chu Tuấn Dương nhìn thấy món ăn đẹp cả về hình thức lẫn chất lượng này thì lập tức di tình biệt luyến, nhét con tôm to trong tay cho Hầu Hiểu Lượng. Hắn nhanh chóng lấy đũa gắp một miếng thịt cá, hương vị tươi ngon lập tức chinh phục khẩu vị của hắn. Món ăn này thật sự rất ngon, vừa ngon vừa mềm. Hai nguyên liệu nấu ăn khác nhau lại hỗ trợ cho nhau khiến người khác không dừng đũa được.
Mấy món ăn sau đó càng khiến Chu Tuấn Dương không thể dừng đũa, hắn ăn đến khi no căng bụng mới quyến luyến đặt đũa xuống. Cơm tiểu nha đầu nấu thật sự quá ngon, nếu như ngày nào cũng được ăn ngon như vậy là chuyện hạnh phúc biết bao. Nhưng mà nấu ăn quá vất vả, quy trình phức tạp, hơn nữa phòng bếp đầy khói và dầu mở, đặc biệt là mùa hè sẽ chẳng khác nào cái lồng hấp, rất nóng! Hắn không nỡ để nàng phải chịu khổ như vậy. Thôi bỏ đi, sau này nên khống chế ham muốn ăn uống, để cho nàng đỡ phải mệt nhọc.
Hôm nay Hầu Hiểu Lượng đi theo chủ tử đúng là có lộc ăn! Tay nghề nấu ăn của chủ mẫu tương lai đúng là quá đỉnh! Đầu bếp trong cung cũng chưa chắc có thể nấu đến trình độ này, gã ta thật hâm mộ chủ tử sau này có thể ngày ngày ăn ngon! Không được, gã ta quyết định phải được phục vụ bên cạnh chủ nhân bằng mọi cách, có khi sẽ còn có hôm nào đó giống như hôm nay, chủ tử vui vẻ thưởng cho gã ta ít đồ ăn, hạnh phúc muốn chết!
Đúng rồi! Ngô Đồng cũng không còn nhỏ, có phải gã ta nên xin chủ mẫu tương lai ban ơn, gả Ngô Đồng cho gã ta. Chủ mẫu tương lai nấu ăn ngon như vậy, nha hoàn của nàng hẳn là sẽ học được không ít kỹ năng nấu nướng nhỉ? Vậy... có phải sau này gã ta có lộc ăn rồi không?
Hầu Hiểu Lượng suy nghĩ viển vông. Gã ta nào biết nha hoàn của Tiểu Thảo ngoài Dương Liễu có thiên phú nấu ăn trời sinh và có khả năng lĩnh hội cao ra, vào những lúc Tiểu Thảo bận rộn trong bếp, nàng chỉ ngại mấy nha hoàn còn lại vướng tay vướng chân mình, chứ đừng nói đến có biết nấu ăn hay không. Nha đầu Ngô Đồng này nấu cơm trắng cũng chưa chắc đã chín! Hầu Hiểu Lượng tính toán như vậy hoàn toàn sai lầm!
Thấy Chu Tuấn Dương ăn vội như vậy Dư Tiểu Thảo ở bên cạnh nhìn mà đau lòng. Thỉnh thoảng nàng lại gắp thức ăn cho hắn, nói: “Ăn từ từ thôi! Mấy bữa ăn không tử tế, ăn nhiều một lúc sẽ bị đau dạ dày!”
“Không sao, trong túi của ta còn có thuốc nàng đưa!” Chu Tuấn Dương ăn no nê rồi, cuối cùng cũng thỏa mãn sờ cái bụng no căng của mình, tiếc nuối nhìn thật nhiều thức ăn còn dư lại. Nếu biết trước thế này lúc nãy hắn đã không ăn mấy cái bánh quy, như vậy có thể ăn được nhiều đồ ăn ngon hơn.
Dư Tiểu Thảo liếc xéo hắn nói: “Đưa thuốc cho huynh là để đề phòng ngộ nhỡ huynh xảy ra chuyện gì, không phải để huynh không sợ hãi không chăm sóc tốt bản thân! Nếu sau này huynh còn như vậy thì đừng hòng ta nấu cơm cho huynh ăn!”
Chu Tuấn Dương kéo bàn tay nhỏ bé trắng như tuyết của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve nói: “Không nấu thì không nấu! Gia cũng không nỡ nhìn vương phi của mình ngày nào cũng quanh quẩn trong bếp. Sau này nàng chỉ cần ở nhà hưởng phúc, trồng cây cảnh... Không phải nàng thích động vật nhỏ sao? Nghe nói hải ngoại có một loại chó sư tử, ngoan ngoãn đáng yêu còn nghe lời, ta mua hai con về. Nếu nàng cảm thấy chán thì chơi với chúng nó! Chuyện gì cũng đã có gia lo, nàng không cần nhọc lòng…”
Hầu Hiểu Lượng ở bên cạnh nghe mà ê răng, chủ tử, khả năng sủng vợ của ngài đúng là con giỏi hơn cha, vượt qua cả cha ngài rồi!
Dư Tiểu Thảo thì không cảm thấy cảm động mà còn trừng mắt nói: “Huynh muốn nuôi ta thành kẻ vô dụng à!! Huynh cũng biết trước nay ta là người không chịu ngồi yên. Nếu huynh muốn ta ở nhà không làm gì, vậy chẳng khác nào lấy mạng ta! Không được, huynh đã hứa với ta, sau khi thành thân ta muốn làm gì cũng được, huynh sẽ không can thiệp vào chuyện của ta. Bằng không... bằng không ta sẽ từ hôn!”
“Từ hôn? Gia hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, nàng không gả cho gia còn muốn gả cho ai?” Chu Tuấn Dương nghe thấy hai từ này lập tức xù lông, mặt đen như đáy nồi. Đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm tiểu nha đầu đã thành công chọc giận hắn. Khí thế khiếp người tỏa ra từ trên người hắn, nếu là người khác thì đã sớm sợ đến nhũn chân rồi.
Nhưng Tiểu Thảo lại dùng sức rút bàn tay nhỏ bé của mình ra, hai tay chống nạnh giống như sư tử Hà Đông nói hắn: “Nếu huynh coi ta như chim hoàng yến nhốt ở trong lồng, ta thà độc thân cả đời cũng sẽ không gả cho con heo sô- vanh* nhà huynh!!” Dáng vẻ này của nàng ở trong mắt Chu Tuấn Dương chẳng khác nào con mèo nhỏ khi bị dẫm vào đuôi, xù lông vươn móng chuẩn bị cào người.
(*) Chủ nghĩa sô-vanh: niềm tin vô lý và hung hăng cho rằng đất nước mình là hơn các nước khác.
Hầu Hiểu Lượng cố gắng di chuyển ra ngoài cửa, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết lây, gã ta phải nhanh chóng chuồn khỏi chiến trường này. Chủ mẫu tương lai thật uy vũ, không hề sợ hãi chủ tử tức giận. Nhưng mà, càng nhìn lại càng thấy hai người này giống như mèo nhỏ xù lông ra oai với chó sói lớn, có chút buồn cười khó hiểu, là sao nhỉ?
“Nàng... gia đi đường không quản ngày đêm chỉ vì muốn về gặp nàng sớm hơn, không phải để cãi nhau với nàng. Nàng bình tĩnh lại đi!” Tuy rằng trong lòng Chu Tuấn Dương cũng bực mình nhưng hắn không nỡ nói nặng lời với nàng, hắn còn có thể làm gì đây?
“Không lẽ huynh nghĩ ta muốn cãi nhau với huynh? Là do huynh quá độc đoán, muốn khống chế cuộc đời ta! Huynh cũng biết ta là người có chính kiến, thích tự do, không thích người khác can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của ta. Những điều này lẽ ra huynh nên hiểu từ trước khi cầu hôn ta. Ta cho rằng huynh thích ta sẽ thích tất cả thuộc về ta, mà không phải là muốn ta thay đổi vì huynh! Nếu như phải làm theo lời huynh nói vậy thì huynh cứ cưới bừa một đại tiểu thư nào đó trong Kinh thành không ra khỏi cổng nhỏ không bước ra cổng lớn đi, đó mới là cuộc sống mà mấy người đó muốn!”
Dư Tiểu Thảo vừa nghĩ đến một năm này lòng nàng luôn nghĩ đến hắn, cực khổ nấu cho hắn một bàn đồ ăn ngon đổi lại là thái độ lạnh lùng của hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.
Chu Tuấn Dương thấy nước mắt lại trào lên ở khóe mắt nàng thì đau lòng: “Nàng hiểu lầm ta rồi, không phải gia muốn trói buộc tự do của nàng! Gia thương nàng vừa phải lo chuyện của triều đình lại còn phải quản lý việc làm ăn, sợ nàng mệt nhọc nên mới muốn tạo ra một hoàn cảnh sống thoải mái cho nàng. Nếu nàng không thích thì gia cũng không bắt nàng làm vương phi không ra khỏi cửa. Sau này nàng muốn làm gì thì cứ làm, chỉ cần bảo đảm an toàn của bản thân là được, không cần quá lao tâm, có được không?”
“Là do huynh không nói rõ ràng nên ta mới hiểu lầm! Đều là lỗi của huynh!! Còn nữa, vừa nãy huynh hung dữ với ta, còn mặt sưng mày xỉa với ta, huynh phải xin lỗi ta!!” Hóa ra là vì hắn thương nàng, nói sớm có phải hay hơn không? Dư Tiểu Thảo chớp mắt, nước mắt rơi xuống má, nàng chu môi, vẫn giữ cái bản tính trẻ con này.
Chu Tuấn Dương vội lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, thở dài nói: “Được được được! Đều là lỗi của gia! Sau này gia không sưng mặt với nàng nữa được không? Nhưng mà sau này nàng cũng không được nhắc đến việc từ hôn với gia nữa, gia nghe giống như có người đâm dao vào tim gia vậy, bây giờ vẫn còn đau!”
Giữa con trai và con gái, nhường nhịn là chuyện cần thiết. Dương Quận vương bề ngoài anh hùng cái thể, không hề cảm thấy cúi đầu nhận lỗi với tiểu nha đầu nhà mình có gì mất mặt. Chỉ cần nàng không đau lòng mỉm cười vui vẻ, hắn cảm thấy tất cả đều đáng giá.
“Ta xoa xoa cho huynh sẽ không đau nữa!” Thấy thái độ nhận lỗi chân thành của hắn, hơn nữa bản thân nàng cũng sai, nàng xấu hổ vươn tay xoa ngực cho hắn. Nhìn thì không giống đang xoa đau cho hắn mà giống như đang ăn đậu hũ của hắn vậy.
Bàn tay nhỏ bé mấy lần chạm đến nơi mẫn cảm trước ngực, Chu Tuấn Dương vừa hưởng thụ vừa thấy bị giày vò. Cuối cùng hắn cũng tóm lấy cái tay đang làm loạn của nàng lại, nàng còn tiếp tục hắn không biết bản thân có không nhịn được làm gì nàng không. Phải tiếp tục nhìn, chỉ còn gần nửa năm nữa thôi! Bên cạnh tiểu nha đầu không có trưởng bối là nữ nhắc nhở, hắn không thể không tôn trọng nàng. Khoảng thời gian đáng quý nhất hắn muốn giữ lại đến đêm động phòng hoa chúc, biến nó thành một đêm khó quên.
“Huynh không trở về cùng đại quân, có gấp lắm không?” Dư Tiểu Thảo im lặng dựa vào người hắn, nghe tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực hắn, lòng nàng bình yên, cũng rất hài lòng.
“Không sao, việc gia về trước chỉ có giám quân Tô Nhiên biết, lúc vào thành gia có cải trang nên không ai biết gia trở về. Tối nay gia sẽ lặng lẽ trở về tụ họp với đại quân. Đừng lo lắng, gia không phải loại người lỗ mãng!” Chu Tuấn Dương đã sớm sắp xếp ổn thỏa mọi việc, để có thể sớm gặp nàng hắn đã tốn không ít công sức.
Dư Tiểu Thảo gật đầu, lo lắng nói: “Tô tiên sinh biết, vậy không phải là Hoàng thượng cũng biết sao? Hoàng thượng có thể lấy đây làm cớ gây phiền phức cho huynh không?”
“Đừng nghĩ nhiều! Cùng lắm thì gia bỏ hết việc công trên người làm một Quận vương nhàn tản như trước đây thôi! Nhưng mà đến lúc đó bổng lộc của gia sẽ rất ít, nàng phải nuôi gia đấy!” Chu Tuấn Dương chẳng hề tiếc nuối quyền thế địa vị, hắn cố gắng chứng minh bản thân, tăng thực lực chỉ vì muốn cho tiểu nha đầu một hậu đài vững chắc, không để nàng phải chịu tổn thương mà thôi.
Hơn nữa, với hiểu biết của hắn về Hoàng thượng, huynh ấy sẽ không làm ra chuyện như nàng nói. Nàng cũng vì lo lắng hắn nên mới buồn lo vô cớ như vậy.
Dư Tiểu Thảo gật mạnh đầu nói: “Được! Ta nuôi huynh!! Huynh chỉ cần dưỡng mặt xinh đẹp là được, ta sẽ lo việc kiếm tiền nuôi gia đình! Hì hì... đột nhiên có cảm giác như bao dưỡng tiểu bạch kiểm vậy!”
“Nói linh tinh gì đấy? Gia chỉ đùa nàng chút thôi, tài sản của gia cũng chẳng kém nàng bao nhiêu đâu? Nàng cho rằng gia phải ăn bám nàng thật à?” Chu Tuấn Dương rất bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nhéo mà nàng coi như trừng phạt.