Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Đương nhiên là cà phê không chỉ chuẩn bị cho một mình Thái thượng hoàng, vì vậy Tiểu Thảo còn rất tri kỷ chuẩn bị ít đường và sữa ở trong đĩa, nếu ai cảm thấy đắng thì có thể tự pha theo khẩu vị mình thích.

Thái thượng hoàng uống cà phê thơm nồng, lại ăn thêm mấy miếng điểm tâm phương tây ngọt mà không ngấy, thỏa mãn gật đầu liên tục, ngay cả sự mệt mỏi trong mấy tháng qua đều bị đồ ăn ngon xua tan trong nháy mắt. Ngoài Hoàng thượng cho thêm sữa và đường uống rất nhiệt tình ra những người khác đều không có thói quen uống thứ đồ uống đẳng như vậy.

Viện trưởng Viên lại có thể phẩm ra chỗ tốt của cà phê. Còn có nửa năm nữa là đến kỳ thi mùa thu, đám học sinh học quên ăn quên ngủ, khó trách có lúc tinh thần mệt mỏi. Nếu như có thứ có thể nâng cao tinh thần, đây sẽ là sự trợ giúp rất lớn với bọn họ. Ông ấy thầm nhớ kĩ việc này, chuẩn bị trước khi đi hỏi tiểu nha đầu để “Học hỏi kinh nghiệm”.

“Khụ! Việc hôm nay cũng chỉ có vậy thôi, không còn sớm nữa...” Thái thượng hoàng còn chưa thấy thỏa mãn cầm ly cà phê trong tay một hơi cạn sạch.

Phía Dư gia còn có người làm mai là viện trưởng Viên, cho rằng câu sau Thái thượng hoàng muốn ra về nên vội nói: “Cơm chưa đã chuẩn bị xong, ngài ở lại ăn cơm đã!”

Thái thượng hoàng gật đầu như lẽ đương nhiên: “Ý của ta là vậy đấy, thời gian không còn sớm, đến lúc dọn cơm rồi. Nghe nói, lúc nhà lão Nhị mời khách tiểu nha đầu đã nấu rất nhiều món ăn mới. Không biết bữa trưa hôm nay có hợp khẩu vị ta không nữa.”

Tĩnh Vương rất phiền lòng, sao lúc trước lại đồng ý để cha ông ấy làm người mai mối chứ? Nào có chuyện lần đầu đến nhà gái đưa đồ cưới hỏi đã mặt dày đòi ăn cơm trưa ở nhà người ta rồi?

“Không biết hôm nay có món ‘Phật nhảy tường không? Ngự thiện phòng nấu món đó ta luôn cảm thấy thiếu chút gì, hương vị không ngon như nha đầu Tiểu Thảo nấu.” Hoàng thượng cũng gật đầu đồng ý, không hề có ý định nhấc mông khỏi ghế.

Tĩnh vương thở dài trong lòng: Xem ra hôm nay phải vứt bỏ mặt mũi rồi, nhiều rận sẽ không cắn, thôi thì cứ vậy đi! Ông ấy cũng không tiện chào tạm biệt rời khỏi.

“Có, có, có! Thảo Nhi nghe nói hôm nay Thái thượng hoàng đích thân đến nên đã sớm chuẩn bị đủ nguyên liệu nấu ăn, từ sáng sớm đã bắt đầu nấu. Không chỉ có ‘Phật nhảy tường mà còn có đầu heo kho, tai heo kho, mũi heo kho... mà ngài thích ăn, tất cả đều do khuê nữ Tiểu Thảo tự nấu!” Dư Hải thấy Thái thượng hoàng và Hoàng thượng gần gũi bình dị nên cũng bình tĩnh hơn, nói chuyện tự tin hơn.

Thái thượng hoàng cười ha ha nói: “Không uổng công ta thương nha đầu này mà, còn nhớ món lão tử thích ăn. Nhưng mà hai năm này răng ta hơi yếu, nếu là tai heo thì có lẽ là hời cho mấy tên tiểu tử thối các ngươi rồi.”

Được coi là một trong những “Tiểu tử thối”, Tĩnh vương sờ mũi mình: Bản thân ông ấy cũng gần năm mươi mà còn bị gọi là tiểu tử thối, giống như trở về thời niên thiếu vậy, bị cha cầm chổi đuổi chạy khắp nơi.

Viện trưởng Viên lại cười ha ha nói: “Ngài cũng đã hơn bảy mươi rồi răng mới chỉ hơi yếu, phải biết hài lòng chứ. Nhưng mà Tiểu Thảo nói muốn mở dược thiện phường, ngài hỏi con bé xem có loại thuốc nào củng cố răng không. Nếu như không có răng thì ăn cái gì cũng không ngon, cũng khó mà phẩm ra mùi vị của rất nhiều đồ ăn ngon nữa.”



“Lão Viên ông nói đúng, không có răng ăn cái gì cũng không ngon! Nha đầu Tiểu Thảo kia có lắm ý tưởng hay ho, nhất định sẽ có cách. Đáng tiếc y thuật thời nay quá lạc hậu, nếu có thể trồng răng lão tử cũng chẳng cần phải lo lắng.” Thái thượng hoàng mong nhớ bác sĩ nha khoa ở kiếp trước.

“Trồng răng? Trước nay chỉ nghe nói trồng hoa cỏ trồng hoa màu, chưa nghe trồng răng bao giờ. Ngài suy nghĩ hão huyền quá đó?” Viện trưởng Viên kém Thái thượng hoàng không mấy tuổi, lúc còn trẻ vua tôi ở cùng nhau thành ra quá hiểu tính nhau, ngày thường nói chuyện cũng không quá câu nệ.

“Ta không có chung tiếng nói với người thời cổ đại như ông, giữa đôi ta có khoảng cách thời đại vô cùng lớn. Nha đầu Tiểu Thảo đâu ra đây tâm sự một lát!” Thái thượng hoàng đã sớm đoán ra thân phận chuyển kiếp của Dư Tiểu Thảo, nhưng lại không biết kiếp trước nàng làm nghề gì. Biết nhiều cách nấu dược thiện như vậy không lẽ xuất thân nhà y, hoặc là chuyên gia dinh dưỡng?

Biết nấu nhiều món ăn như vậy, không lẽ là đầu bếp? Nhưng mà tiểu nha đầu này rất thạo việc làm ruộng... đúng là khiến người khác nghĩ không ra rốt cuộc nàng làm nghề gì. Nhưng mà ông cũng chẳng xoắn xuýt vấn đề này làm gì, chỉ cần có thể ăn được đồ ăn ngon của kiếp trước là ông đã hài lòng rồi.

Bữa cơm trưa này của Dư gia cả khách lẫn chủ đều ăn rất vui vẻ. Thái thượng hoàng uống không ít rượu mạnh tửu phường Dư Ký sản xuất, còn kéo cả đứa cháu Hoàng thượng chơi túy quyền, hoàn toàn quên mất mục đích đến đây ngày hôm nay. Tĩnh vương ở bên cạnh nhìn mà lo... không biết bây giờ đổi người mai mối có còn kịp không?

Sau lễ nạp thải không bao lâu, người mai mối lại đến nhà gái hỏi tên và ngày sinh để nhà trai bói toán. Đây là lễ thứ hai trong “Lục lễ” - Hỏi tên. Hỏi tên cũng phải mang lễ vật đến, vẫn dùng một đôi nhạn như trước. Tĩnh vương không yên tâm nên cũng đi theo, cầu nguyện cha và Hoàng thượng không giống lần trước, ném bỏ mặt mũi nhà trai.

Cũng may viện trưởng Viên khá hơn hai người này, vẫn còn nhớ chức trách làm mai của mình. Ông ấy sắp xếp việc trao đổi ngày sinh của đôi bên. Có nhà còn mang ngày sinh của cô dâu về để dưới lư hương trong Phật đường trong nhà, sau ba ngày nếu trong nhà không xảy ra việc gì thì chứng tỏ hai nhà có thể kết thân, nếu như có điềm báo không tốt thì ngày sinh của nhà gái rất có thể sẽ bị trả về.

Nhưng mà Chu Tuấn Dương đã sớm nhớ cả ngày sinh của Tiểu Thảo hơn bản thân hắn, Tĩnh vương phủ đã sớm mời trụ trì Hộ quốc tự đến giúp hai người xem bát tự. Quẻ tượng nói tiểu nha đầu ngũ phúc đầy đủ, là người vượng phu vượng gia. Hôm nay lấy ngày sinh và lễ nạp cát sau đó cũng chỉ là làm cho có mà thôi.

Được Tô Nhiên nhắc nhở, Hoàng thượng đưa thiệp cho người mai mối của nhà gái. Thiệp được làm từ giấy đỏ, viết tên họ và ngày sinh của nam nữ hai bên lên trên. Dư gia nhận thiệp tức là tỏ ý chấp nhận mối hôn sự này.

Hai đứa nhỏ lưỡng tình tương duyệt, người nhà hai bên đương nhiên đều vui vẻ. Đương nhiên Dư Hải vẫn còn hơi lo lắng trong lòng, thềm cửa Tĩnh vương phủ quá cao, nếu tương lai con gái bị bắt nạt thì bọn họ muốn làm chỗ dựa cho nàng cũng khó mà làm được.

Với danh vọng và địa vị trước mắt của Dư gia ở Đường Cổ, dù Tiểu Thảo gả đến nhà ai nhà mẹ như bọn họ cũng có thể kiêu ngạo trở thành hậu thuẫn vững chắc cho nàng. Nhưng mà ở Kinh thành thì khác, dù tiện tay đánh người trên phố cũng có nguy cơ đánh trúng hoàng thân quốc thích, Dư gia còn kém xa lắm.

Ở trong mắt người khác, Dư gia gả con gái đến Tĩnh vương phủ chính là có phước hưởng, tích phúc từ đời trước. Dư Hải chỉ có thể im lặng cầu nguyện Dương Quận vương có thể trước sau như một, cho con gái nhỏ hạnh phúc con bé mong muốn.



Bởi vì Tiểu Thảo còn nhỏ tuổi nên Chu Tuấn Dương vẫn giữ vững quan điểm chờ khi nàng đủ mười tám tuổi mới cưới nàng về, cho nên “Lục lễ” chỉ tiến hành đến nạp cát, còn ba lễ nữa sẽ lần lượt tiến hành trong hai năm tiếp theo.

Chỉ tính ba lễ trước này thôi, vì muốn bày tỏ thái độ trân trọng và sự hài lòng với nhà gái mà phủ Tĩnh vương kéo dài mấy tháng mới làm xong. Người khắp Kinh thành đều biết, Dương Quận vương là danh hoa đã có chủ.

Đúng lúc này biên cương Tây Bắc truyền đến tin có chiến sự. Lúc đầu khi triều Đại Minh được lập nên, Thái thượng hoàng còn thích Nam chinh Bắc chiến, các bộ tộc ở Tây Bắc và phía Bắc đều biết điều an phận. Sau khi Kiến Văn đế đăng cơ, mạnh mẽ thay đổi chính sách đối ngoại, nghỉ ngơi dưỡng sức, chăm lo cho cuộc sống của người dân. Các bộ tộc ở Mông Cổ và tộc Thổ Lổ Phiên ở Tây Bắc đã lặng lẽ phát triển lớn mạnh, thường xuyên quấy rầy biên giới Đại Minh.

Từ sau khi cha con Triệu lão tướng quân trấn thủ Tây Bắc, hợp sức đánh thắng mấy trận, các bộ tộc thua trận thì thành thật yên ổn mấy năm, bây giờ rốt cuộc không kiềm chế được nữa, muốn cắn một miếng thịt trên người Đại Minh. Vốn là với kinh nghiệm dùng binh và đánh giặc của hai cha con Triệu tướng quân, các bộ tộc ở Tây Bắc chỉ như diễn xiếc mà thôi.

Nhưng không biết từ lúc nào các bộ tộc ở Tây Bắc gài gián điệp vào trong đại quân ở Tây Bắc của Đại Minh, mà tên gián điệp này lại lừa gạt được tất cả mọi người, trở thành phụ tá đắc lực của Mưu phó tướng. Gã ta nghe theo lời chủ cũ, thần không biết quỷ không hay hạ độc các tướng lĩnh cấp cao của đại quân Tây Bắc. Tuy không phải kịch độc có thể lấy mạng ngay lập tức nhưng nó lại khiến sức khỏe của cha con Triệu gia ngày một yếu đi.

Tộc Thổ Lỗ Phiên và các bộ tộc Mông Cổ thừa dịp này bao vậy bọc đánh khiến quân lính Tây Bắc không có người lãnh đạo nhanh chóng tan rã. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi thành Cáp Mật Vệ đã bị Thổ Lỗ Phiên công phá, đại quân Tây Bắc không thể không dời khỏi thành. Các bộ tộc bên Thổ Lỗ Phiên thừa thắng xông lên, Đại Minh lại bị chiếm mất mấy cái vệ thành. Khi Hoàng thượng nhận được tin báo khẩn cấp từ quân đội thì quân đội Đại Minh đã rút về thủ ở Gia Dục Quan.

Từ khi Đại Minh được thành lập đến nay chưa từng ăn thiệt lớn về mặt quân sự như vậy. Hoàng thượng rất tức giận, phong Dương Quận vương là Chinh Tây Đại tướng quân, dẫn theo quân lính trong đại doanh Tây Sơn và một trăm nghìn binh lính Ngự lâm quân đến viện trợ cho đại quân Tây Bắc.

Có câu nói: Đánh giặc phải chuẩn bị lương thực trước. Nếu như là năm năm trước Hoàng thượng khẳng định không dám khua chiêng gõ trống như bây giờ. Nhưng vì bây giờ có Dư Tiểu Thảo, mấy năm nay cây trồng cho sản lượng cao, con dân có được cuộc sống ấm no đầy đủ, quốc khố cũng dồi dào, dù chiến tranh có kéo dài ba năm cũng sẽ không lo thiếu thốn.

Chuyện chuẩn bị lương thực giao cho Lưu thượng thư của Hộ bộ và Dư Tiểu Thảo. Căn cứ gây giống ở phía Bắc tích trữ rất nhiều lương thực, cung cấp cho một trăm nghìn đại quân chẳng khác nào một bữa sáng nhỏ. Quan viên áp tải lương thực được chỉ định là Trung cần bá Phòng Tử Trấn.

Phòng gia và thủ lĩnh đại quân Chinh Tây cũng coi như thông gia, lại còn có quan hệ thầy trò với Triệu tướng quân thống lĩnh đại quân Tây Bắc. Quyết định như vậy cũng sẽ không có chuyện chậm trễ đưa lương thực đến nơi có chiến sự.

Khi Tiểu Thảo biết được Triệu gia gia và Triệu bá bá trúng phải kịch độc thì suốt đêm không ngủ, chế mấy lọ thuốc giải độc có tăng thêm nước linh thạch. Ngoài ra, vì sợ chồng tương lai của mình bị thương mà nàng còn tự tay chế mấy loại thuốc nội thương và ngoại thương.

Tiểu Bổ Thiên Thạch còn dạy cho Tiểu Thảo một vài cách chế thuốc đơn giản mà nó biết ở dị giới cho nàng. Tuy là dược liệu, lò luyện đan và lửa đều từ nhân gian nhưng viên thuốc luyện chế ra có dược tính cao hơn mấy chục lần viên thuốc bình thường, lại còn được nước linh thạch cường hóa, hiệu quả đương nhiên tốt vô cùng.

Ví dụ thế này, dù là ngoại thương nghiêm trọng đến đâu chỉ cần không phải một kích lấy mạng thì khi dùng đan dược chữa ngoại thương, lập tức có thể cầm máu chữa lành, hai ngày sau lại có thể tung tăng. Còn đan dược chữa nội thương, nói nó có thể cải tử hồi sinh cũng không khoa trương chút nào. Chỉ cần người còn một hơi thở nó cũng có thể bảo đảm người đó tiếp tục sống sót.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!