Dư Tiểu Thảo bị dọa sợ ôm đầu đứng trên bãi cỏ, rất sợ vó ngựa nào đó sẽ đẫm bẹp nàng mất. Cũng may con ngựa bên cạnh nàng hình như có để ý đến sự tồn tại nhỏ bé của nàng nên dù đang chạy như bay vẫn sẽ tránh né nàng.
Lòng Chu Tuấn Dương đau thắt lại khi nhìn cơ thể nhỏ bé co rúm lại giữa bầy ngựa. Ngựa hoang tính cách hung dữ, dã tính khó thuần, mấy chục con ngựa hoang chạy như bay qua người nàng, nhỡ đâu có con ngựa đạp trúng nàng, hậu quả sau đó hẳn là có thể tưởng tượng được.
Hắn nào còn nhớ việc thuần phục con ngựa hoang dưới chân? Hắn lập tức phóng người xuống khỏi lưng ngựa, tùy tiện vứt bỏ cương ngựa trên cổ ngựa Thanh Thông rồi lập tức chạy về phía đàn ngựa hoang. Hắn gần như cầu nguyện hết một lượt tất cả các thần tiên mà hắn biết, cầu bọn họ phù hợp tiểu cô nương hắn yêu để nàng có thể may mắn không bị thương trong đàn ngựa hoang này.
Hắn đề khí tung người, vận hết tất cả nội lực hướng đến bóng người duy nhất trong tim hắn. Tốc độ của hắn đã vượt qua cực hạn, dù là Cuồng Phong chạy với tốc độ nhanh nhất cũng không bằng hắn. Gió thổi tung mái tóc dài của hắn, đôi mắt bởi vì quá lo lắng mà biến thành màu đỏ thẫm, biểu cảm lạnh lẽo như hàn băng vạn năm.
Nhanh, nhanh hơn, nhanh hơn nữa! Nhưng mà hắn cách nàng quá xa, bầy ngựa thấy sự xuất hiện của hắn nên chạy càng nhanh hơn, vó ngựa dẫm đạp lên cỏ xanh, tung bay rơi trên mái tóc đen nhánh mềm mượt của tiểu nha đầu rồi lại rơi xuống đất.
Đột nhiên con ngựa trắng đầu đàn đang chạy nhanh bỗng đổi hướng, chạy ngược lại với hướng của bầy ngựa, gió mát trên thảo nguyên thổi tung lông mao của nó, bờm ngựa lay động theo từng chuyển động của nó, bắp thịt cả người căng lên, vừa cường tráng vừa có lực.
Ngay tại lúc Chu Tuấn Dương chỉ cách Tiểu Thảo khoảng ba mươi, bốn mươi mét thì hắn thấy con ngựa trắng đầu đàn kia dừng gấp lại trước mặt Tiểu Thảo. Giống như mỗi lần Tiểu Hồng muốn mời chủ nhân cưỡi vậy, nó quỳ hai vó trước xuống trước mặt Tiểu Thảo, thở phì phì giống như đang thúc giục nàng lên ngựa.
Tiểu Thảo sửng sốt một chút, trước khi nàng kịp suy nghĩ cơ thể nàng đã phản ứng trước, lập tức xoay người nhảy lên cái lưng đẹp đẽ của ngựa trắng.
“Nha đầu!” Chu Tuấn Dương không biết nên khóc hay nên cười. Trong lúc hắn đang cố hết sức đến cứu nàng thì nàng lại không thèm nghĩ ngợi nhảy lên lưng ngựa hoang, dần dần rời xa tầm nhìn của hắn. Đúng là tiểu nha đầu không có trái tim mà, uổng công hắn lo lắng cho nàng!
Hình như nhận ra sự nguy hiểm toát ra trên người hắn, trong khoảnh khắc Tiểu Thảo nhảy lên lưng ngựa trắng, nó lập tức đứng dậy thật nhanh, bốn vó dồn lực phóng nhanh như bay về phía xa xa. Lúc rời khỏi đuôi ngựa suýt quật vào khuôn mặt tuấn tú của Chu Tuấn Dương.
“Đừng lo lắng, con ngựa này không có ác ý với ta! Chờ ta trở về nhé!” Tiểu Thảo nằm trên lưng ngựa chỉ kịp nói vậy với Chu Tuấn Dương sau đó miệng đã bị gió lấp đầy. Cũng may kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng cũng không tệ, nàng nằm sát trên lưng ngựa, tay chân giống như xúc tu của bạch tuộc bám chặt lấy người nó.
Chu Tuấn Dương vẫn muốn đuổi theo nhưng lại sợ bản thân khiến đàn ngựa sợ hãi chúng nó sẽ càng đưa Tiểu Thảo đến chỗ xa hơn. Tiểu nha đầu to gan này, lúc về phải hung hăng đánh mông nàng mới được, không thể khiến người khác yên tâm được!
Hắn cũng chỉ oán trách trong lòng như vậy, huýt sáo một tiếng gọi Cuồng Phong đến, nhảy lên lưng nó nhanh chóng đuổi theo hướng ngựa Thanh Thông chạy trốn. Đã lọt vào tay gia, muốn chạy? Đâu có dễ như vậy!
Không nói đến việc con ngựa Thanh Thông kia bị Chu Tuấn Dương đuổi kịp rồi vật lộn một phen. Chỉ nói đến việc Dư Tiểu Thảo cưỡi trên lưng ngựa đầu đàn, nó phóng nhanh như bay, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp đàn ngựa hoang. Mấy chục con ngựa cùng nhau chạy băng băng trên thảo nguyên. Qua rất lâu, đến khi Dư Tiểu Thảo sắp cho rằng mình được đưa đến chân trời mới thấy đàn ngựa thả chậm tốc độ, dừng lại bên cạnh một cái hồ nước.
Dư Tiểu Thảo nhảy xuống từ trên lưng ngựa, gỡ xuống túi nước mang theo bên người, mở nắp ra uống ừng ực vài hớp. Ngựa trắng vốn muốn đến ven hồ uống nước nhưng ngay tại lúc nàng mở nắp túi nước ra nó dừng bước, đôi mắt to ôn hòa đầy khao khát nhìn chằm chằm túi nước của nàng. Đôi mắt của ngựa trắng rất đẹp, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng màu hổ phách, lông mi còn vừa dày vừa dài. Nếu như con gái có được cặp lông mi như vậy nhất định sẽ khiến người khác ghen tỵ chết mất!
Tiểu Thảo không hề có sức kháng cự với ánh mắt tràn đầy khát khao của nó, nàng đổ một ít nước linh thạch vào lòng bàn tay, ngựa trắng lập tức lại gần, uống sạch nước trong tay nàng, còn chưa thỏa mãn mà liếm sạch đến giọt cuối cùng. Dư Tiểu Thảo đổ ra nhiều lần cho đến khi túi nước hết sạch nước nó mới không tình nguyện lùi lại một bước, đầu lưỡi thật dài liếm liếm môi.
Dư Tiểu Thảo đến bên hồ rửa tay, lấy ra một miếng điểm tâm từ trên bọc vải nhỏ trên lưng ăn. Buổi sáng khi rời đi không biết lúc nào có thể trở về nên bọn họ ai nấy đều mang theo lương khô đủ ăn trong một ngày. Trong bọc vải nhỏ này của nàng ngoài thịt khô và bánh ra còn có một ít đồ ăn vặt nữa.
Ngựa trắng im lặng đứng bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn nàng ăn điểm tâm, giống như đang tò mò điểm tâm có mùi vị như thế nào. Dư Tiểu Thảo bẻ một góc đưa đến bên miệng nó. Nó nếm thử, miễn cưỡng nuốt vào. Rất rõ ràng, điểm tâm của loài người không có sức hấp dẫn như mồi câu nàng đặc chế để bắt ngựa. Dư Tiểu Thảo lại lấy ra một viên đường viên được chế biến từ nước linh thạch từ trong túi ra, nó ăn rất ngon miệng.
Những con ngựa hoang khác hình như cũng rất hứng thú với đồ ăn Tiểu Thảo lấy ra, nhưng mà có con ngựa đầu đàn ở đó nên chúng nó rất biết kiềm chế, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn sang bên này rồi lại tiếp tục việc ai người nấy làm.
Dư Tiểu Thảo nhìn trời, đã sang chiều rồi. Nàng cũng rất bất ngờ không kịp đề phòng bị bầy ngựa đưa đến nơi này, Chu Tuấn Dương nhìn nàng bị dẫn đi, nàng đã nói như vậy không biết hắn có đuổi theo không. Nếu như còn không trở về đến khi trời tối không thấy nàng trở về không biết hắn và mấy nha hoàn sẽ lo lắng đến mức nào.
Nhưng mà đàn ngựa chạy lâu như vậy, bây giờ nàng ở đâu nàng còn chẳng biết, trở về kiểu gì đây?
Nàng lại nhìn thoáng qua con ngựa trắng ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào túi của nàng giống như một đứa nhỏ muốn xin đường ăn, đảo mắt nảy ra ý hay. Con ngựa này dù sao cũng là ngựa đầu đàn, dù là trí khôn hay thể lực đều là loại xuất sắc trong đàn ngựa. Hy vọng nó có thể thông minh bằng một phần mười Tiểu Hồng, có thể hiểu ý nàng nói.
Nàng lại lấy ra một viên đường, còn đặc biệt móc một bình sứ nhỏ ra từ trong ngực, nhỏ một giọt nước linh thạch lên trên viên đường. Không thể không nói, viên đường dồi dào linh khí này vô cùng có sức hấp dẫn với ngựa trắng. Ngay cả những con ngựa hoang cách đó không xa cũng bất chấp nguy hiểm bị thủ lĩnh đá cắn mà sáp lại gần bên này. Ngựa trắng hí dài đe dọa đám thuộc hạ của mình, hung dữ nhìn chằm chằm những con ngựa muốn đoạt đồ ăn ngon từ trong miệng nó.
Ngay tại lúc nó vươn miệng muốn ăn viên đường tràn đầy linh khí kia thì lại phát hiện không thấy viên đường trước mắt đâu, tìm theo hướng phát ra linh khí thì phát hiện viên đường đã bị tiểu cô nương loài người này giấu ra sau lưng. Nó vây quanh Tiểu Thảo đi nửa vòng tới sau lưng nàng, lúc vươn miệng định ăn thì nàng lại đổi hướng chuyển viên đường ra trước mặt.
Là một con ngựa đầu đàn kiêu ngạo bị “trêu đùa” nhiều lần như vậy, ngựa trắng hơi mất hứng, nhe răng đe dọa Tiểu Thảo: Mau giao đường ra, nếu không... ta cắn ngươi?
Dư Tiểu Thảo rất sợ nó giận, nàng còn phải nhờ cậy nó đưa nàng về nữa! Trước tiên cho nó ăn chút ngọt, nàng không tin nó không cắn câu.
“Chọc ngươi đó! Cho ngươi này!” Viên đường dính đầy nước linh thạch có nồng độ cao bị nàng nhét vào trong miệng nó. Biểu tình nhân tính hóa của nó thay đổi trong nháy mắt, đôi mắt to xinh đẹp híp lại thành một khe hở, miệng ngựa mở to giống như sau cảm giác tê dại là cảm giác bay bổng như tiên.
Sau khi ăn viên đường này, ngựa trắng chỉ cảm thấy trong nháy mắt có một luồng sinh cơ tràn ngập trong cơ thể, cảm giác thoải mái tập kích toàn thân giống như sau khi rơi xuống hầm băng, vất vả leo lên được phơi mình dưới ánh mặt trời ấm áp, không, cảm giác này còn tuyệt vời hơn thế nữa! Nó cảm giác được cơ thể dẻo dai hơn rất nhiều, thần trí cũng trở nên sáng suốt hơn giống như mây đen tan đi sau giông bão vật, tư duy chưa bao giờ rõ ràng và bén nhạy như lúc này.
Khi viên đường thứ hai như vậy xuất hiện trước mặt nó, sự kiềm chế của nó tan vỡ trong nháy mắt, trong lòng nó chỉ có: Muốn ăn, muốn ăn! Ăn xong nó có thể trở nên mạnh hơn, thống lĩnh càng nhiều ngựa hoang hơn!
“Không biết ngươi có nghe hiểu lời ta nói hay không! Chắc ngươi cũng biết ta và các ngươi khác tộc. Cũng giống như việc đàn ngựa này là nhà của ngươi, ta cũng có nhà và người nhà của ta! Vừa nãy khi người đưa ta đi, người đuổi theo ngay sau đó chính là... người thân của ta. Ngươi nghĩ đi, nếu bảo ngươi rời khỏi bầy ngựa, ngươi có đồng ý hay không?” Nó hí một tiếng giống như đáp lời nàng.
“Ngươi thấy đó, ngươi cũng không muốn rời khỏi người nhà của mình, ta cũng vậy! Bây giờ ta muốn trở về nhà bên cạnh người thân của ta, ngươi có thể đưa ta về không? Đương nhiên, để cảm ơn ngươi, ta sẽ cho ngươi thêm hai viên đường như vậy nữa. Nếu như ngươi đồng ý thì gật đầu một cái kêu hai tiếng!”
Dư Tiểu Thảo giống như bà ngoại chó sói dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ vậy, dùng đường viên dụ dỗ ngựa trắng. Tiểu Bổ Thiên Thạch nói hiện tại nước linh thạch do pháp lực của nó sản sinh ra có thể mở mang trí tuệ cho động vật ngu đần. Không biết viên đường vừa nãy có tạo ra tác dụng như vậy không.
Ngựa trắng im lặng nhìn nàng, không làm gì khác. Dư Tiểu Thảo không khỏi cười khổ: Tiểu Hồng có thể nghe hiểu lời nàng là vì từ nhỏ nó đã được uống nước linh thạch, ăn cỏ khô được nhuộm linh khí. Động vật khai mở linh trí đâu phải chuyện một sớm một chiều?
Đột nhiên con ngựa trắng tiến đến trước mặt nàng, đoạt lấy viên đường trong tay nàng, nhanh chóng nuốt xuống. Sau đó im lặng nhìn nàng, nghiêm túc gật đầu vài cái, hí một tiếng thật dài, vó ngựa gõ ba cái rất có tiết tấu xuống mặt đất dưới chân.
Thấy nàng hơi ngơ ra, trong mắt nó lóe lên tia lo lắng, nó lại kêu thêm một tiếng, vó ngựa lại gõ xuống đất ba lần. Dư Tiểu Thảo hỏi dò: “Ý ngươi là... muốn ba viên đường nữa?”