Chỉ có thời gian ngắn trong vòng hơn một tháng, việc tìm kiếm trân châu cao cấp ở toàn bộ triều Đại Minh không khác gì mò kim đáy bể. Nhưng theo lời Dư cô nương nói, nếu có thể tuyên truyền thích hợp thì “Cuộc thi mò trân châu” có thể thu hút tất cả những người mò trân châu của triều Đại Minh tham gia, không phải từ đó tỷ lệ thu được trân châu cực phẩm sẽ rất lớn sao?
Mạc Liêu Môn cảm thấy rất có khả thi cho nên lập tức tiến hành thảo luận cách thức. Phương hướng chung đã có, phương pháp thực thi cụ thể thì còn phải tỉ mỉ bàn bạc thêm. Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến hai tháng, có thể tạo được ảnh hưởng lớn nhất cho cuộc thi mò trân châu, đây mới là nhiệm vụ trọng yếu.
Dư Tiểu Thảo thấy không nàng còn chuyện gì, liền đứng dậy cáo từ. Lúc Chu Tuấn Dương đưa nàng ra cửa, quan tâm hỏi: “Lần du ngoạn này của các nàng đã chuẩn bị đi đâu, có những ai? Có an toàn hay không?”
Khi hắn biết nàng chuẩn bị mang theo một đám kiều nữ đến thôn Đông Sơn, mày không nhịn được nhíu chặt lại: “Chỉ có mấy tiểu cô nương không biết trời cao đất dày các nàng? Gia thật sự khó mà yên tâm được... hay là để Lưu tổng quản đi theo, dù sao nhiệm vụ lần này gia cũng không có gì nguy hiểm. Nàng cho ta một tấm thiệp, ta hỏi một chút xem tên Lữ Hạo kia có thể bỏ ra mấy ngày nghỉ hay không, để hắn trên đường bảo vệ các nàng.”
Dư Tiểu Thảo biết hắn quan tâm mình, trong lòng rất ngọt ngào nhưng vẫn trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Đường đi đều là đường lớn, chúng ta lại đều mang theo nha hoàn tôi tớ thị vệ, có thể có nguy hiểm gì chứ? Lữ công tử cũng đâu phải nhàn rỗi ở Vũ Lâm Vệ, sao có thể dễ dàng rời đi? Huynh đó, toàn suy nghĩ bậy bạ.”
Chu Tuấn Dương trầm ngâm một lát, nói: “Chuyện Lữ Hạo để nói sau! Khi nào các nàng khởi hành? Nếu không hôm nay để cho Lưu tổng quản đến Dư trạch nghe lệnh?”
“Ba ngày sau chúng ta xuất phát, đến lúc đó mới phiền Lưu tổng quản! Huynh mau trở về đi, các phụ tá còn chờ huynh đó!” Dư Tiểu Thảo ngồi lên xe ngựa, đi một chuyến tới “Hoa tưởng dung” trước, sau khi tắm nước ngâm cánh hoa thơm mới về nhà.
Vốn dĩ chỉ định mấy cô gái cùng nhau tới bờ biển nghỉ ngơi, sẽ không tiết lộ cho ai khác biết. Ai ngời có cả huynh đệ Vinh Quốc công của phủ Ninh gia, đích đệ mười ba tuổi của Quận chúa Minh Lan, hai vị đệ đệ của Lý Mộng Kỳ, đại ca của Vu Uyển Tình cũng không yên tâm mà tới đây... Lúc xuất phát, thiếu niên lớn nhỏ nhiều thêm tới năm sáu người, cộng thêm sai vặt tôi tớ nữa, khiến đội ngũ rất khổng lồ.
Chờ đến khi ra khỏi Kinh thành, lại phát hiện Lữ Hạo mang theo một đội Vũ Lâm Vệ đã chờ sẵn ở đó. Thấy gương mặt hơi mang vẻ kinh ngạc của Dư Tiểu Thảo, Lữ Hạo cười đến mặt đầy đắc ý: “Tên tiểu tử Chu Tuấn Dương kia lo lắng các cô đi đường không an toàn, phái ta và các vị các huynh đệ đi theo bảo vệ mọi người trở về. Thế nào? Có mặt mũi chứ?”
Dư Tiểu Thảo nhìn quét một vòng Vũ Lâm Vệ phía sau y, khẽ cười một tiếng, nói: “Ân tình này ta không nhận được! Các huynh có công việc trên người, nhiều lắm cũng là tiện đường hộ tống chúng ta một đoạn mà thôi. Làm sao? Chu Tuấn Dương phái các huynh đi đánh trận đầu ở Đường Cổ đúng không?”
“Tiểu cô nương không cần khôn khéo như vậy, sẽ khiến nam nhân lùi bước. Nhưng thật ra cô cũng không cần lo lắng, tiểu tử Tuấn Dương kia cũng không kém đội cô ở trên đầu là mấy!” Lữ Hạo làm động tác mời, cười lộ ra hai hàm răng trắng nói, “Mời lên đường, không biết tiểu nhân có vinh hạnh được hộ tống các vị các cô nương một đoạn đường hay không?”
Hạ Uyển Ngưng trừng mắt nhìn y một cái, quất roi trong tay vang ra tiếng vun vút, phấn chấn oai hùng nói: “Còn cần huynh hộ tống? Không nói đến thái bình thịnh thế, cho dù có một đám giặc cướp đạo tặc đến, bọn ta cũng sẽ khiến chúng có đi mà không có về!”
Lữ Hạo nhướng mày, cười nham nhở: “Vậy ư! Hạ than đen, nói khoác cũng không sợ ngượng miệng. Với mấy động tác khoa chân múa tay này của muội, nếu chúng có tới thật, không quá hai hiệp nhất định sẽ trở thành tù nhân!”
“Gọi ai than đen đó? Huynh mù à? Để mọi người nhìn xem, hai ta ai mới là than đen?” Từ khi dùng mỹ phẩm dưỡng da làm trắng giữ ấm Tiểu Thảo đưa cho nàng ta, Hạ Uyển Ngưng tự tin hơn bao giờ hết.
Gia hỏa Lữ Hạo này thật sự đáng ghét, y ỷ vào làn da trắng trời sinh, khi còn nhỏ còn đặt cho nàng ta không ít biệt hiệu, cái gì mà “Than đen nhỏ” “Da bánh mật” “Quả cầu đen”, mỗi lần Hạ Uyển Ngưng đều bị trêu chọc đến mức nổi giận, cầm roi nhỏ la hét muốn đánh vào mặt y một trận giúp y có thể nhớ lâu hơn. Nhưng tên kia nhìn thì mập mạp, nhưng thân thủ lại rất linh hoạt, nàng ta chưa từng được như nguyện ý.
Trước kia nàng ta thừa nhận bản thân có chút đen, nhưng bây giờ làn da của nàng ta trắng hồng xin xắn, không biết có bao nhiêu tươi trẻ xinh đẹp, còn gọi nàng ta là “Than đen nhỏ”, không phải mắt có vấn đề chứ? Ngược lại Lữ Hạo, sau khi gia nhập Vũ Lâm Vệ, thường xuyên phải luyện võ, xuất binh dưới ánh mặt trời, cho nên màu da cũng đen hơn một chút. Nhưng so với nhóm đại ca Vũ Lâm Vệ có làn da màu đồng cổ khỏe mạnh phía sau, y cũng coi như trắng đến tương đối nổi bật.
Lữ Hạo cẩn thận đánh giá một lát, thừa nhận nói: “Không thể không nói, sản phẩm của nhà Tiểu Thảo muội muội quả thực có thể cải tạo con người ta, vậy mà có thể giúp một quả cầu đen, thay da đổi thịt tạo thành một tiếu giai nhân trắng nõn xinh đẹp. Chậc chặc... Thật là không thể tưởng tượng mà!”
“Hừ! Cũng coi như huynh tinh mắt, thừa nhận bản cô nương là tiếu giai nhân! Bản cô nương vốn đã là thiên sinh lệ chất nan tự khí(1), là mắt của huynh nên đi khám đại phu mà thôi!” Hạ Uyển Ngưng và y vừa gặp mặt đã không thiếu những trận đấu võ mồm, lần này trên đường cũng thật náo nhiệt.
(1) Thiên sinh lệ chất nan tự khí: Một câu thơ trong Trường hận ca, có nghĩa vẻ đẹp trời sinh khó chối bỏ.
“Vẻ đẹp trời sinh?” Lữ Hạo bày ra dáng vẻ buồn cười nói, “Ta thấy gần như là trời sinh than đen khó chối bỏ.”
“Lữ Hạo! Huynh nói thêm câu nữa thử xem!” Hạ Uyển Ngưng đằng đằng sát khí giơ lên roi, tiếu giai nhân hóa thành Kim cương giận dữ(2).
(2) Kim cương giận dữ: thành ngữ Trung Quốc; mô tả sự tức giận, mắt mở to, môi chu ra, khuôn mặt hung dữ.
Lữ Hạo nào có sợ nàng ta, y làm mặt quỷ về phía nàng ta: “Than đen nhỏ, than đen nhỏ! Đừng tưởng rằng muội biến thành trắng là có thể thoát khỏi biệt danh khi còn nhỏ. Chớ quên, chỗ ta còn có bức họa của muội đó!”
Nói đến bức họa, Hạ Uyển Ngưng càng thêm tức giận. Tên Lữ Hạo kia, cố ý tạt mực lên giấy Tuyên Thành vẻ tranh, còn nói là giúp vẽ một bức họa nàng ta. Hại nàng bị bạn bè cười nhạo thật lâu. Thúc thúc có nhịn nhưng thẩm thẩm lại không thể! Hạ Uyển Ngưng dùng sức kẹp chân vào bụng ngựa một cái, hùng hổ phi về phía Lữ Hạo, roi trong tay cũng không chút khách khí quất thẳng về phía khuôn mặt thối trắng trẻo mập mạp của y.
Sau bao năm rèn luyện dưới tay của Chu Tuấn Dương, Lữ Hạo đã chinh chiến nhiều trận sao có thể để một tiểu cô nương chạm tới. Y khống chế này con ngựa dưới háng, cố ý giữ một khoảng cách nhất định với thân con ngựa của Hạ Uyển Ngưng, khiến nàng ta cảm giác có thể chạm đến nhưng kỳ thật lại với không tới. Y còn không ngừng dùng lời nói có thể khiến người ta tức chết khiêu khích lửa giận của nàng ta.
Nhìn trạng thái hai người ở chung, trong lòng Dư Tiểu Thảo xuất hiện bốn chữ lớn “Oan gia vui vẻ”, thì ra Hạ tỷ tỷ thích như vậy...
Dư Tiểu Thảo thấy hai người một đuổi một chạy dần chạy xa, nói với những vị khách hoặc là nàng mời tới hoặc là không mời mà tới này: “Thời gian không còn sớm, chúng ta cũng chạy mau xuất phát thôi. Các vị đại ca, dọc đường đi xin chiếu cố nhiều hơn. Tới Đường Cổ, ta sẽ mời mọi người uống rượu ăn hải sản!”
Một đầu mục của Vũ Lâm Vệ mang dáng vẻ tiểu tử, cười đến vẻ mặt xán lạn như ánh mặt trời: “Dư cô nương khách khí rồi! Ăn hải sản hay không thật ra cũng không quan trọng. Ta thay mặt mọi người nói một câu, chỉ cần có rượu là được!”
Phường rượu ở ngoại ô Kinh thành, ngoại trừ rượu trái cây, còn có thêm một số loại rượu mạnh có nồng độ cao như “rượu ngũ lương”, hương vị đậm đà lại không đau đầu. Cho dù say như chết, ngày hôm sau tỉnh dậy vẫn tình thần sảng khoái như cũ, không hề có triệu chứng đầu đau muốn nứt ra, không hề làm chậm trễ công việc ngày hôm sau, cho nên loại rượu này rất được những người lính tham gia quân ngũ yêu thích.
Nhưng với quy mô của phường rượu, số lượng rượu ngũ lương sản xuất ra mỗi tháng không nhiều lắm, hơn nữa giá cả cũng khá cao, không phải thứ mà những binh lính bình thường bọn họ có thể uống được. Bây giờ chủ nhân của phường rượu đang ở trước mặt, không kiếm chác cho bản thân chút chỗ tốt thì quả đúng là kẻ ngốc!
Dư Tiểu Thảo vừa nghe vậy đã biết nhóm người kia đang có chủ ý gì. Nàng cũng không phải loại người keo kiệt, tay nhỏ vung lên, nói: “Yên tâm đi! Chờ đến khi trở về từ Đường Cổ, mỗi người sẽ được tặng một vò rượu ngũ lương năm cân!”
Việc này khiến Vũ Lâm Vệ nhất thời xôn xao, không thể tin được hạnh phúc lại tới đột ngột như thế. Phải biết rằng trên thị trường, một bình sứ nhỏ nửa cân cũng phải đến bốn mươi tám lượng bạc một bình. Lại còn chưa bày ra đã bị tranh mua không còn, vẫn luôn ở vào trạng thái hết hàng. Năm cân rượu ngũ lương, chẳng phải có giá gần năm trăm lượng bạc hay sao? Là bổng lộc trong nhiều năm của những vệ binh nhỏ nhoi xuất thân bình thường như bọn họ đó, có được không? Dư cô nương quả nhiên giống như lời đồn đãi, rất hào khí!
“Rượu ngũ lương? Năm cân? Có phần ta không?” Lữ Hạo cưỡi ngựa chạy một vòng với Hạ Uyển rồi trở về, trùng hợp nghe được các huynh đệ thủ hạ đang nhiệt tình thảo luận đề tài này, y vừa tránh né roi của người nào đó, vừa thò qua, liếm mặt hỏi.
Cũng không biết là do tức giận hay là do quất roi đến mệt mà Hạ Uyển Ngưng mặt đỏ bừng, vẫn mang biễu tình đằng đằng sát khí như cũ, hô một giọng về phía Dư Tiểu Thảo nói: “Tiểu Thảo muội muội, nếu muội cho y rượu ngũ lương, ta sẽ không có người muội muội như muội!”
Dư Tiểu Thảo nén cười, nhìn về phía Lữ Hạo làm ra biểu cảm thương mà không giúp gì được. Lữ Hạo hướng tới Hạ Uyển Ngưng quát: “Việc nào ra việc đó, nữ hán tử, muội dám uy hiếp Tiểu Thảo muội tử, cẩn thận ta mật báo với Diêm Vương mặt lạnh!”
Phải, không lâu sau, “Than đen nhỏ” biến thành “nữ hán tử”! Hạ Uyển Ngưng bày ra dáng vẻ vênh váo lão đại trên đầu lão nhị lão tam, quát y: “Huynh đi mách đi! Diêm Vương mặt lạnh thì có gì ghê gớm? Ở trước mặt Tiểu Thảo muội muội, không phải cũng đều dịu ngoan như Tiểu Hắc sao? Trước mặt tựa như Tiểu Bạch, sau lưng lại biến thành Tiểu Hắc, người này điển hình của kẻ hai mặt!”
Lữ Hạo làm biểu cảm ra biểu cảm “muội thắng” về phía nàng, nhưng với rượu ngũ lương, y vẫn muốn tranh thủ một chút: “Bà cô à, ta xin lỗi muội, có được không? Muội đại nhân đại lượng, không cần chấp nhặt với ta. Chúng ta đã quen biết mười mấy năm, muội còn có thể không hiểu ta sao, ta cũng chỉ là một kẻ lắm lời, muội đừng để ở trong lòng!”
“Vừa mới không phải còn rất hăng hái gọi “nữ hán tử” “nữ hán tử” sao? Đến khi có chuyện cầu xin ta lại biến “bà cô”? Hừ, nói cho huynh biết, bà cô ta khó chịu, khi nào huynh dỗ ta vui mới lại nói chuyện rượu!” Hạ Uyển Ngưng vốn tưởng rằng bản thân chèn ép được Lữ Hạo tới bảy tấc, liền bày ra dáng vẻ đắc ý dào dạt, giống y như đúc dáng vẻ vừa rồi của Lữ Hạo.
Lữ Hạo không nhìn nổi dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của nàng ta, hừ lạnh một tiếng, nói: “Không cho thì không cho! Đến lúc đó gia hỏi Chu Tuấn Dương. Ta cũng không tin, muội còn có thể can thiệp Tiểu Thảo muội muội, không để nàng tặng rượu cho phủ Tĩnh Vương?”
Biểu cảm trên mặt Hạ Uyển Ngưng lập tức cứng lại, tức càng thêm tức, lại giơ roi nhỏ đuổi theo gia hỏa đáng giận kia. Dọc theo đường đi, tình tiết như vậy không ngừng xuất hiện lặp lại, đoàn người xem náo nhiệt đều xem đến vui vẻ, ngược lại cũng không cảm thấy đường đi quá vất vả.