Các quan viên đều ngầm nói với nhau: Có người được uống rượu trái cây Hoàng thượng ban thưởng mà trước đây nằm liệt giường nhiều năm, bây giờ đã có thể đứng dậy đi lại. Có người lúc trẻ đi theo Thái Thượng hoàng Nam chinh Bắc chiến nên có vết thương cũ, uống rượu nho Thái Thượng hoàng ban thưởng, đến mùa đông vết thương cũng không đau nữa, đi đứng cũng linh hoạt hơn nhiều...
Nói đến Thái Thượng hoàng, lúc còn trẻ chinh chiến nhiều năm nổi danh là sói ba mạng, trên người vết thương mới chồng vết thương cũ. Mười năm trước, khi ông nhường ngôi lại cho cháu trai, lúc đó ông hơn sáu mươi tuổi, tuổi già sức yếu, cả người đau ốm, lúc nghiêm trọng nhất đến lên xuống ngựa cũng cần người khác đỡ.
Bây giờ thì sao? Lão nhân đã hơn bảy mươi mà nhìn qua chỉ như sáu mươi, lại còn trẻ tuổi hơn cả mười năm trước nữa. Cả người trông cứ như đang hồi xuân vậy, mặt mũi hồng hào, lúc săn bắn mùa thu còn so tài với các thiếu niên nữa, cũng bắn chết không ít con mồi.
Trong mắt các quan viên, những sự thay đổi này có quan hệ mật thiết với rượu hoa quả. Tuy rằng ông mới chỉ uống rượu hoa quả từ đầu năm nay, nhưng lão tướng quân có quan hệ thân thiết với Thái Thượng hoàng đều đã được uống rượu nho của ông, trở về cũng nhớ mãi không quên.
Cho nên ở trong lòng rất nhiều người, rượu hoa quả có thể so sánh với linh đan diệu dược của Đồng Nghiệp Đường, hiệu quả rất tốt. Không ít người cao tuổi sức yếu, người nhà có quyền thế, người cao tuổi đã về hưu đều ngấm ngầm hỏi thăm nguồn gốc của rượu trái cây. Nhưng mà ngoài hoàng tộc ra, có rất ít người biết rượu trái cây do ai tiến cống, người biết rõ tình hình không nhiều, cũng im lặng không tiết lộ một câu. Lần nào bọn họ cũng thất vọng ra về!
Nói lạc đề hơi xa rồi, nên tiếp tục nói về mấy nha hoàn tài giỏi bên cạnh Tiểu Thảo đi. Ban đầu chọn bốn nha hoàn ở phủ Tướng quân, để Ngô Đồng và Sơn Trà ở bên cạnh, Sơn Trà chững chạc khiêm tốn, trước mắt việc trên dưới Dư phủ đều do nàng ta quản lý.
Nàng vốn định giao việc này cho Ngô Đồng vì trải qua hai năm rèn giũa, dù là lòng trung thành hay là đối nhân xử thế nha đầu này đều đã tiến bộ rất nhiều. Nhưng mà nàng ta tình nguyện đi theo tiểu thư làm nha hoàn thiếp thân, có thể học được không ít kiến thức và bản lĩnh. Nhưng mà nàng ta quản lý công việc trong viện của Tiểu Thảo đâu vào đó, tiểu nha hoàn trong viện còn sợ nàng hơn cả sợ tiểu thư. Cứ như vậy cũng dạy được không ít nha hoàn biết làm việc.
Nếu như nói Ngô Đồng là cánh tay trái của nàng thì Nghênh Xuân đang dần dần trưởng thành chính là cánh tay phải của nàng. Đừng nhìn tiểu nha đầu có những lúc ríu ra ríu rít như vậy, nhưng vừa ra khỏi cửa là thay đổi ngay lập tức, làm việc rất có tác phong, chưa bao giờ làm mất mặt chủ tử.
Thám Xuân vẫn còn nhỏ tuổi, bây giờ đang cố gắng học toán với sư phụ. Mỗi ngày thấy chủ tử vất vả xem sổ sách, muốn gánh vác công việc cho nàng nên lén đi theo nàng học xem sổ sách. Tiểu Thảo thấy nàng ta có lòng cầu tiến bèn mời chuyên gia đến dạy nàng ta, học sinh cũng không chỉ có một mình nàng ta. Sau này sản nghiệp gia đình nhà nàng sẽ phát triển mạnh hơn nữa, phòng thu chi sẽ cần nhiều người biết tính toán, hiện tại, cứ coi như bồi dưỡng nhân tài dự bị thôi!
Mục tiêu của Thám Xuân là trở thành người tính toán sổ sách giỏi nhất bên cạnh chủ tử! Trước đây, chức trưởng sự chỉ do đàn ông đảm nhiệm, bây giờ thì khác rồi! Chủ tử nói, phụ nữ cũng có thể gánh nửa bầu trời, nàng ta nhất định phải trở nên xuất sắc để những tên đàn ông đó đều hâm mộ phụ nữ phòng thu chi! Nhưng mà việc cấp thiết trước mắt là sử dụng thành thạo “chữ số Ả Rập” và “phép nhân” mà chủ tử dạy!
Mấy nha hoàn trong nhà còn bận hơn cả chủ tử khiến Tiểu Thảo có chút chột dạ. Nhưng mà, có việc có người làm thay, mấy nha hoàn này đều do chính tay nàng dạy dỗ, nàng chia sẻ sản nghiệp dưới tay cho bọn họ thì có vấn đề gì chứ?
Cho nên, lần về nhà này của nàng vẫn là Nghênh Xuân và Ngô Đồng đi cùng. À! Còn có Xuân Hoa và Thu Thực được Dương Quận vương phái đến bảo vệ nàng nữa. Nhắc đến thì trong lòng Tiểu Thảo vẫn còn hơi áy náy với hai người này.
Trở về từ bãi săn, hai người này cũng lặn mất một thời gian khá dài, nàng cứ tưởng rằng bọn họ bị Chu Tuấn Dương gọi về chấp hành nhiệm vụ! Dù sao đào tạo ra nữ ám vệ võ công cao cường có thể lấy một địch mười cũng tốn không ít công sức. Nhưng sau đó, nàng mới biết được Xuân Hoa và Thu Thực chịu tội danh không bảo vệ chủ tử an toàn, trở về hình đường lĩnh phạt, nằm trên giường gần một tháng.
Nếu như không phải Chu Tuấn Dương sợ đổi người mới sẽ khiến Tiểu Thảo nghi ngờ và buồn bã thì có lẽ hai bọn họ đã chẳng còn mạng rồi. Vừa nghĩ đến dáng vẻ sợ hãi của tiểu nha đầu khi phải một thân một mình đối mặt với con hổ đói, Chu Tuấn Dương lại có xúc động muốn giết người.
Tiểu nha đầu nhìn vẻ ngoài thì hồn nhiên không lo không nghĩ nhưng tối đến lại mơ ác mộng mấy ngày liền. Nếu như đổi thành một đại tiểu thư yểu điệu thì chỉ sợ sẽ bệnh nặng chỉ còn nửa cái mạng.
Xuân Hoa và Thu Thực lúc đó không ở bên cạnh bảo vệ nàng, để bọn họ nằm trên giường một tháng là Chu Tuấn Dương đã rất nhân từ, rất nể mặt nha đầu của hắn rồi. Xuân Hoa và Thu Thực may mắn thoát khỏi tội chết càng thêm trung thành với “ân nhân cứu mạng” này, lần này nàng ra ngoài bọn họ đương nhiên đi theo bảo vệ.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng theo về. Thôn Đông Sơn và núi Tây Sơn mới là nhà của chúng nó. Đồi nhỏ sau Hoàng trang không đủ để chúng nó đùa nghịch, ở Kinh thành càng khiến chúng nó thêm khó chịu. Lúc ở bãi săn chúng nó mới được phóng thích thiên tính, suýt tàn phá hơn nửa số con mồi trong bãi săn. Nhưng mà chúng nó không trở về cùng Tiểu Thảo mà chọn một con đường mòn chạy về như điên, lúc này hẳn là đã đến Tây Sơn đùa nghịch rồi.
Nói ra thì đã lâu Tiểu Thảo không đến tiệm đồ kho ở phủ thành. Cả nhà đại cô cũng đã mua nhà ở phủ thành rồi dọn đến để tiện cho việc buôn bán. Tiệm đồ kho và cửa hàng dưa càng làm càng lớn, mua hoặc đổi mấy cửa hàng ở gần đó, gộp thành một cửa hàng lớn. Hai cửa hàng được nhà đại cô gộp luôn thành một cửa hàng kiêm cả bán sỉ bán lẻ.
“Hiện tại cửa hàng của chúng ta chỉ tính nữ công làm việc lặt vặt thôi đã có hơn ba mươi người, nhưng mà quan trọng là người làm ở nơi cần kỹ thuật nấu nướng đều ký giấy bán thân làm việc cho chúng ta. Trừ cả nhà Hoàng Tiểu Mai ra, tiệm chúng ta cũng mua khoảng mười người, trong đó có năm người là người một nhà.” Lưu Hiểu Yến thấy Tiểu Thảo thì rất vui mừng, kéo tay nàng dẫn nàng đến bếp sau tham quan.
Nội viện của mười mấy cửa tiệm đều thông nhau, chia ra làm nơi nấu đồ kho, nơi làm đồ khô, nơi quay vịt quay gà… Trong đó nơi nấu đồ kho là lớn nhất, cũng là nơi bán chạy nhất.
“Mỗi ngày cha mẹ đều ở trong cửa hàng, vì muốn đọc hiểu sổ sách nên mẹ ta học từ chỗ cha ta không ít chữ. Cha ta cũng chỉ mới học tính toán nhưng bây giờ cũng rất thành thạo! Hiện tại cha mẹ ta mới nhận ra tầm quan trọng của việc học nên tiểu đệ vừa sáu tuổi đã bị đưa đi học ở thư viện. Ta và ca ca cũng được mời tiên sinh đến dạy học, mỗi buổi tối học một tiếng. Có những lúc cha mẹ cũng ngồi học ké!”
Lưu Hiểu Yến dẫn Dư Tiểu Thảo đến nơi nấu đồ kho, mấy chục cái bếp lò đang đốt lửa cháy hừng hực, nồi nào nồi nấy trên bếp đều bốc hơi nóng, mùi thịt kho nồng nặc xông vào mũi. Người trong xưởng đều mặc áo ngoài trắng như tuyết, đeo tạp dề màu xanh, đội mũ màu trắng, tuy trong này khá lộn xộn nhưng ai nấy đều ăn mặc rất chỉnh tề.
“Tiểu Thảo, vì muội đã nhấn mạnh việc vệ sinh môi trường xung quanh nên dù cửa hàng có lớn hơn chúng ta cũng không lơ là việc này. Mỗi ngày ta đều phụ trách kiểm tra dọn vệ sinh của từng nơi, chỉ cần phát hiện ra không đúng quy định lập tức trừ tiền công ba ngày. Nếu như liên tiếp phạm quy ba lần sẽ bị phạt đi sơ chế ruột heo, làm công việc vừa mệt mỏi vừa ám mùi nhất.” Lưu Hiểu Yến khá hài lòng với cách làm của bản thân, không bị mất mặt trước mặt biểu muội.
Dư Tiểu Thảo gật đầu hài lòng, vừa quay đầu đã thấy một khuôn mặt quen thuộc. Mẹ Tiểu Mai đã trút bỏ được sự hoảng sợ và hèn nhát lúc đầu, hiện tại đang chỉ huy người làm cân đo đong đếm phối hương liệu. Thấy hai tỷ muội Tiểu Thảo đi vào thì mỉm cười nhiệt tình hành lễ chào hỏi các chủ tử.
Lưu Hiểu Yến bảo bà ta cứ làm việc, không cần để ý bọn họ. Nàng ta cũng rất có uy của đại chưởng quỹ, cười nói: “Hai năm này không chỉ có chúng ta trưởng thành mà cũng có rất nhiều chuyện đã thay đổi. Mẹ của Tiểu Mai ban đầu đến nói chuyện còn đỏ mặt, nay thì hùng hùng hổ hổ, đảm đương chức đại quản sự của xưởng đồ kho.”
Nàng ta dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Mẹ ta nghe lời muội, phân chia quyền hành. Đúng như lời muội nói, dù có kiếm nhiều tiền đến đâu mà sức khỏe lại không tốt thì đúng là mất nhiều hơn được. Cửa hàng dưa muối do Hoàng Tiểu Mai toàn quyền phụ trách, những cách muối dưa mà muội đã sửa lại, nàng ta gần như đều học được hết, hơn nữa còn rất thành thạo. Lát ta dẫn muội đến cửa hàng dưa muối ở bên cạnh nhìn xem, để muội kiểm tra tay nghề của nàng ta?”
“Chuyện của xưởng đồ kho giao cho mẹ Tiểu Mai, việc chế biến thịt khô giao cho cả nhà người phụ nữ tên Lan Anh. Nhà bọn họ chạy nạn từ Xuyên Du đến, ở bên đó người ta cũng biết làm thịt khô. Nàng ta cũng nhanh chóng thạo việc.”
“Gà quay và vịt quay, vì hạn chế tiêu thụ nên mỗi ngày không quay nhiều, bình thường đều do ta quản lý. Hai người làm cũng rất nhanh nhẹn, thạo việc rất nhanh, tin chắc không bao lâu nữa ta sẽ không phải quản lý nơi này nữa, chuyên tâm làm công việc thu tiền ta thích!” Lưu Hiểu Yến thích cảm giác được đếm tiền nên tuy công việc thu tiền rất bận rộn nàng ta vẫn làm không biết mệt.
“Trước mắt phủ thành có mấy tiệm đồ kho đều nhập hàng từ chỗ chúng ta. Không những vậy, chúng ta còn bán sỉ đồ kho và dưa muối cho không ít các châu phủ ở xung quanh. Bán sỉ thì kiếm được nhiều tiền hơn bán lẻ. Tuy rằng thả mất một ít lợi nhưng số lượng lại rất nhiều!” Nói đến việc cửa hàng đang phát triển lớn mạnh, Lưu Hiểu Yến nói không ngừng nghỉ, chắc để nàng ta nói ba ngày ba đêm cũng không biết mệt,
“Bây giờ là đầu giờ Tỵ, cửa hàng bán lẻ không có nhiều người nhưng người phụ trách việc bán sỉ cũng không ít. Đi, chúng ta đến đó xem!” Lưu Hiểu Yến kéo Tiểu Thảo đi về phía Tây, người ở nơi đó đã xếp hàng sẵn thành mấy đội.
“Cửa hàng bán sỉ bắt đầu buôn bán từ khi trời bắt đầu sáng, thẳng đến hết giờ Tỵ thì người mới giải tán gần hết, lúc đó thì người trong cửa hàng bán lẻ lại bận rộn hẳn lên. Cũng may người bán hàng của chúng ta đủ đông, tay chân cũng rất nhanh nhẹn.” Giọng nói có chút khoe khoang, là đang cầu được khen ngợi sao?
Dư Tiểu Thảo có hơi kinh ngạc với tốc độ phát triển của cửa hàng đồ kho. Không ngờ rằng mới chỉ hai năm ngắn ngủi mà quy mô của nó đã mở rộng hơn rất nhiều. Tuy tiệm đồ kho đặt tên là “Dư Ký” nhưng thật ra đã giao toàn quyền quản lý cho nhà đại cô.