Chu Quân Phàm biết nhìn vẻ ngoài cây cung của hắn không có gì đặc biệt nhưng cũng không phải người bình thường có thể kéo được, bĩu môi: Tiểu tử Chu Tuấn Dương này sao lại ngứa đòn như vậy chứ?
“Nhiệm vụ quan trọng của thần là bảo vệ an toàn cho Hoàng thượng!” Khuôn mặt tuấn tú và biểu tình nghiêm túc của Chu Tuấn Dương toát ra vài phần hấp dẫn chết người.
Chu Quân Phàm lại muốn đuổi cổ hắn đi chỗ khác, phất tay với hắn: “Trẫm chỉ săn bắn ở gần đây thôi, còn có nhiều thị vệ đi theo như vậy, có nguy hiểm gì chứ? Cơ hội hiếm có, cứ đi chơi đi, đừng ở đây phá đám!”
Chu Tuấn Dương không di chuyển, vẻ mặt quyết tâm hết lòng với chức trách. Đại hoàng tử lại hơi gấp gáp: “Phụ hoàng, nhi thần có thể đi săn không?”
Săn thú, chỉ bằng cây cung nhỏ như đồ chơi đó sao? Chu Quân Phàm nhíu mày nhìn con trai hắn ta. Không phải hắn ta coi thường nó mà là đứa trẻ mới bảy, tám tuổi, tuy là cho đi theo thị vệ học chút võ công nhưng cũng chỉ là mấy món võ mèo ba chân, cưỡi ngựa bắn cung cũng chỉ mới tập tành học, có thể bắn được gì chứ?
Nhưng mà Chu Quân Phàm tự nhận bản thân còn tính là từ phụ, hắn nhìn về phía Dư Tiểu Thảo, nói với con trai mình: “Con muốn đi săn thú? Có thể!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Hãn Văn nghe thấy lời hắn ta nói thì mỉm cười rạng rỡ, đang lúc muốn hoan hô thì nghe thấy phụ hoàng nói tiếp: “Nhưng mà… con phải đi theo Dư đại nhân!”
Chu Hãn Văn vui vẻ chưa được ba giây thì khuôn mặt nhỏ nhắn lại xụ xuống, mất hứng nói: “Phụ hoàng, Dư đại nhân là nữ nhân, sao có thể săn thú chứ! Bảo con đi theo nàng không bằng ở lại đây với người!”
“Nếu con đã có lòng như vậy thì cứ ở lại đây đi!” Chu Quân Phàm vừa bẫy xong con trai, mỉm cười rất tự nhiên.
“Phụ hoàng…” Chu Hãn Văn lắc lư, muốn dùng kế sách làm nũng khiến phụ hoàng mềm lòng.
“Ở lại đây, hoặc đi săn với Dư ái khanh! Chỉ được chọn một trong hai!” Tuy rằng bình thường Chu Quân Phàm đối xử với con trai khá hòa nhã nhưng một khi đã quyết định thì khó mà thay đổi được.
Chuyện này Đại hoàng tử hiểu rất rõ nên cậu nhóc không mất nhiều thời gian suy nghĩ đã chọn lựa: “Vậy… nhi thần đi cùng Dư đại nhân săn ít thú nhỏ vậy…”
Dư Tiểu Thảo ở bên cạnh chớp đôi mắt to: Hai cha con các ngườ có ai hỏi ý ta không vậy? Ta có nói sẽ đi săn thú sao? Kỹ năng săn thú của ta cũng chẳng đến đâu, lại còn dẫn theo một tên nhóc? Đổi người khác còn tạm được, Đại hoàng tử thân phận cao quý, nếu bị thương ở đâu thì ai chịu nổi trách nhiệm đây?
“Chuyện đó… Hoàng thượng, điện hạ, vi thần không biết săn thú…” Dư Tiểu Thảo chen vào giữa câu chuyện.
Đại hoàng tử lập tức tiếp lời nàng: “Phụ hoàng, người xem… Dư đại nhân không đi săn, nhi thần có thể đi cùng người khác không? Tam công tử phủ Vinh quốc công dẫn theo hai con chó săn hung mãnh đến, nhất định rất giỏi. Hay là để gã đi cùng con đi!”
Dư Tiểu Thảo thầm bĩu môi: Đại điện hạ, cậu ghét bỏ ta nhiều thế à? Có thể đừng bộc lộ rõ ràng thế được không? Cẩn thận lần sau ta cho cậu uống thuốc đắng!
Lần này người lên tiếng lại là Hoàng hậu nương nương: “Hoàng nhi, Dư cô nương nói không biết săn thú là khiêm tốn thôi. Nghe nói lúc Dư cô nương tám tuổi đã thường vào núi săn động vật nhỏ để thêm thức ăn cho bữa cơm, trước nay đều chưa từng trở về tay không. Nghe nói cha nàng còn từng săn cả gấu đen nữa! Có cha giỏi con ắt giỏi, Dư cô nương đương nhiên sẽ không quá kém!”
Khóe miệng Dư Tiểu Thảo giật giật: Vợ chồng các ngươi đủ rồi đó! Có phải biết ta là người yêu mạng, đương nhiên sẽ không đến nơi nguy hiểm nên muốn dỗ Đại hoàng tử đi theo ta không? Đúng là hết nói nổi mà!
Trước đây nàng chỉ đặt bẫy rồi dùng nước linh thạch làm mồi nhử, đó không phải săn thú có được không hả? Nếu bảo nàng cầm cung bắn tên, mười cái có thể trúng một cái cũng là mèo mù vớ được cá rán. Còn cha nàng nữa, nếu cha nàng có bản lĩnh săn gấu thì làm gì có chuyện suýt chút nữa bị mất một chân chứ?
Chu Hãn Văn vừa nghe vậy thì lập tức nhìn Tiểu Thảo bằng ánh mắt đầy khâm phục, vẻ miễn cưỡng trước đó hoàn toàn biến mất. Bạn nhỏ, cậu dễ bảo thật đó!
Chu Quân Phàm còn nói thêm một câu khiến Đại hoàng tử hoàn toàn bị thuyết phục đi theo Dư Tiểu Thảo: “Dư ái khanh, không phải ngươi có hai con thần khuyển to lớn hung mãnh sao? Thần khuyển mà ngay cả Ninh Đông Hoan cũng mơ ước có được, nhất định rất giỏi nhỉ! Hoàng nhi, con đi theo nàng không cần bắn cung cũng có thể nhận được không ít thú săn!”
Thần khuyển ngay cả Ninh Đông Hoan cũng hâm mộ? Ánh mắt Chu Hãn Văn nhìn Tiểu Thảo càng lúc càng sáng rực: “Dư đại nhân, chó săn nhà ngươi đâu? Sao cả đường đều không thấy chúng nó?”
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng được phép đến tham gia săn bắn mùa thu. Nhưng mà vì không muốn ảnh hưởng đến sự di chuyển của đoàn ngựa nên chúng nó chỉ đi theo đoàn người từ xa, đến đồng cỏ thì như cá gặp nước, lặn không thấy bóng dáng đâu. Chỉ có thỉnh thoảng nhớ đến chủ nhân thì tha con mồi để ở cửa hành cung, khiến đám thị vệ tuần tra chiếm được không ít lợi.
Chu Quân Phàm cũng phụ họa nói: “Đúng vậy! Chó săn của Dư ái khanh đừng trốn nữa, lúc này không để chúng nó ra ngoài rèn luyện thì còn chờ lúc nào nữa? Con mồi chó săn săn được cũng được tính là chiến lợi phẩm. Không lẽ ngươi không muốn tranh hạng sao?”
Hạng? Một người ngay cả dây cung cũng không kéo được, nếu đạt được một trong ba hạng đầu thì ai mà chấp nhận được? Dư Tiểu Thảo trợn trắng mắt trong lòng, nàng hướng về phía đồng cỏ rộng lớn hô to: “Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, quay về..."
Chu Hãn Văn cưỡi trên con ngựa của cậu nhóc, thẳng lưng nhìn ra xa, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh tràn đầy mong chờ và phấn khích. Nhưng một lúc sau trong rừng rậm vẫn không có động tĩnh gì, cậu nhóc thất vọng lẩm bẩm: “Dư đại nhân, có phải giọng ngươi quá nhỏ nên Tiểu Hắc Tiểu Bạch không nghe thấy không? Hay là ngươi gọi lớn hơn đi…”
Cậu nhóc còn chưa nói xong thì con ngựa cậu nhóc đang cưỡi đột nhiên rối loạn, lo lắng đạp móng không ngừng, vòng tới vòng lui ở một chỗ. Nếu không phải có tiểu thái giám giữ chặt dây cương thì có lẽ nó đã chạy mất rồi. Cứ như vậy có vài người bên cạnh cậu nhóc cũng suýt bị ngã ngựa. Chu Tuấn Dương ở bên cạnh thấy vậy lập tức khom lưng giữ chặt Đại hoàng tử giúp cậu nhóc ngồi vững trên ngựa.
Những con ngựa khác cũng bắt đầu rối loạn lo lắng. Cũng may thú cưỡi của hoàng gia đều được tuyển chọn kỹ càng, hơn nữa còn trải qua huấn luyện nghiêm ngặt nên chỉ chốc lát sau đã bình tĩnh lại.
Lúc này, hai điểm nhỏ một đen một trắng ở trong rừng rậm phía xa xa nhanh chóng di chuyển về phía này. Điểm nhỏ càng lúc càng lớn, Đại hoàng tử chỉ chớp mắt mấy cái đã có thể thấy rõ hai điểm nhỏ này, đó là hai con sói một đen một trắng nhìn qua rất hung mãnh.
Chỉ trong mấy lần hít thở, hai còn thần khuyển đã dừng lại cách đám người không xa. Bởi vì chủ nhân từng cảnh cáo chúng nó, không phải ai ai cũng có thể chấp nhận được chúng nó, đối xử thân thiện với chúng nó nên chúng nó phải giữ khoảng cách với con người.
Tiểu Hồng có hơi mất kiên nhẫn, thấy hai đồng bạn đã lâu không gặp, chưa đợi chủ nhân lên tiếng nó đã chủ động tiên lên nghênh đón, hơn nữa còn vô cùng nhiệt tình dùng vó trước chào hỏi chúng nó. Tiểu Bạch vẫn cao ngạo như thường lệ, Tiểu Hắc thì thân thiết liếm mặt Tiểu Hồng coi như đáp lại một chút.
Hai cặp mắt sói xanh biếc nhìn chủ nhân chúng nó vừa phấn khích vừa thân thiết. Tiểu Thảo xuống ngựa, một tay sờ cổ một chú sói, bàn tay nhỏ bé xoa loạn đầu chúng nó. Hai chú sói rất hưởng thụ sự vuốt ve của chủ nhân, híp mắt cong khóe miệng giống như đang cười.
“Quào! Dư đại nhân, chó nhà ngươi lớn thật, còn rất oai nữa!” Không biết từ lúc nào, Chu Hãn Văn đã đi đến sau lưng nàng, dừng cách nàng ba bước. Bởi vì cậu nhóc biết chó săn thần dũng như vậy đều có mấy phần dã tính, trừ chủ nhân ra rất ít khi thân cận với người lạ.
“Hoàng thượng! Hai con kia rõ ràng là… Đại hoàng tử có gặp nguy hiểm hay không?” Quan viên quản lý bãi săn đã tiếp xúc với nhiều thú săn, đương nhiên có thể phân biệt được chó và sói. Gã có hơi lo lắng hỏi.
Người làm cha như Chu Quân Phàm lại không hề lo lắng chút nào: “Không sao, có Dư đại nhân ở đây!”
Quả nhiên khi Tiểu Bạch lộ ra vẻ cảnh giác, khịt mũi bắt đầu nhe răng với Chu Hãn Văn thì Tiểu Thảo nhẹ nhàng vỗ tai nó cười nói: “Tiểu Bạch, đừng căng thẳng! Cậu nhóc là bạn, không phải địch! Thả lỏng đi! Các ngươi nghe rõ này, bảo vệ cậu nhóc cũng là một trong những nhiệm vụ ngày hôm nay của các ngươi đó!”
Chu Hãn Văn thấy biểu tình hung ác của Tiểu Bạch biến mất trong nháy mắt thì ngạc nhiên nói: “Dư đại nhân, hình như Tiểu Bạch có thể nghe hiểu ngươi nói gì!”
Tiểu Thảo quay đầu lại vẫy tay với cậu nhóc, cậu nhóc vui vẻ đến gần nàng, lấy hết can đảm muốn sờ bộ lông mềm mượt của Tiểu Bạch lại bị nó kiêu ngạo né tránh. Tiểu Thảo nói với Chu Hãn Văn đang vô cùng thất vọng: “Đại hoàng tử, tính Tiểu Bạch không tốt, cậu sờ Tiểu Hắc đi, nó hiền lành hơn!”
Tiểu Hắc bị chủ nhân bán đứng, nghe thấy chủ nhân nhắc đến tên mình thì phấn khích xoay một vòng tại chỗ, dùng đầu đẩy Tiểu Bạch ra, ngốc nghếch há to miệng làm nũng.
Chu Hãn Văn thấy con chó lớn còn to hơn cậu nhóc bày ra dáng vẻ đáng yêu muốn được khen ngợi thì lập tức bật cười. Con chó đen này nhìn qua có vẻ rất hiền lành, bảo sao Dư đại nhân nói nó tốt tính!
“Cậu có thể sờ nó đấy!” Dư Tiểu Thảo thấy Đại hoàng tử lại gần, dáng vẻ muốn sờ lại không dám sờ, đôi mắt to sáng ngời, như chó con đang cầu được ăn xương vậy, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn bóp bóp khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cậu nhóc. Thực tế thì nàng đã làm vậy thật!
Đầu tiên Chu Hãn Văn sửng sốt một chút, sau đó kinh ngạc nhìn ma trảo của ai đó đã thu về. Ngoài phụ hoàng và mẫu hậu ra, những người xung quanh cậu nhóc không phải rất sợ hãi thì là cố gắng lấy lòng nịnh hót, từ trước đến nay không ai dám cả gan bóp mặt cậu nhóc cả. Nhưng mà cậu nhóc cũng không giận, ngược lại cảm thấy có chút mới mẻ và thân thiết. Chắc Dư đại nhân thích cậu nhóc nên mới bóp mặt cậu nhóc nhỉ?
Dư Tiểu Thảo chột dạ nhìn về phía Hoàng thượng và Hoàng hậu, cầu nguyện hai người đó không nhìn thấy hành động vô lễ của nàng. Lúc nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Hoàng thượng, nàng tự lừa mình dối người quay lưng lại, giả vờ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tất cả đều là ảo giác của các người, là giả đấy…
“Đại hoàng tử, Tiểu Hắc rất hiền lành, sau khi quen với nó, cưỡi trên lưng nó cũng được. Nhưng mà không vững như khi cưỡi ngựa nên phải cẩn thận!” Lời nói của Tiểu Thảo đã thành công dời đi sự chú ý của cậu nhóc.