Nước ép trái cây hết một ly lại thêm một ly, ngoài nước lê tuyết còn có nước nho. Chu Hãn Văn uống hết một ly nước lê tuyết pha mật ong thì bắt đầu sự nghiệp ép nước của mình. Nước trái cây cậu bé ép ra đều được tiểu thái giám theo hầu bên cạnh đưa đến tay Hoàng thượng và Hoàng hậu. Bọn họ vừa nghe là do hoàng nhi tự tay ép cho mình thì cảm động lòng hiếu của cậu nhóc, uống vào hương vị càng thêm tuyệt vời hơn.
Lúc giữa trưa, nắng gắt cuối thu bắt đầu phát huy uy lực của nó. Tĩnh Vương cưỡi ngựa đi theo, thấy từng ly nước trái cây màu sắc khác nhau đưa tới đây từ đội ngũ phía sau thì sờ sờ túi nước rỗng bên hông hồi lâu, ông tự cảm khái bản thân sinh ra một đứa con trai giả. Đại hoàng tử người ta mới bảy tám tuổi đã biết hiếu kính Hoàng thượng Hoàng hậu, còn con trai mình một khi có thời gian liền chỉ biết đi theo loanh quanh phía sau tiểu cô nương người ta. Haizz... Thói đời mà!
Ông còn chưa cảm thán xong, thị vệ kiêm gã sai vặt Đổng Đại Lực bên cạnh Chu Tuấn Dương đã thật cẩn thận bưng một ly nước lê tuyết lại đây: “Vương gia, ngài hẳn đã khát nước rồi? Đây là của chủ tử chúng ta hiếu kính ngài!”
“Là tiểu tử kia tự tay ép?” Thê lương trong lòng Tĩnh Vương đột nhiên tan thành mây khói, trong mắt lóe lên ánh sáng đắc ý, sau khi nhận lấy nước trái cây, ông còn không quên bày ra vẻ mặt khoe mẽ với mấy Vương gia tôn thất bên cạnh mình.
Đổng Đại Lực tựa như cũng biết được suy nghĩ trong lòng Vương gia, hắn lớn tiếng đáp: “Bẩm Vương gia, là chủ tử chúng ta tự tay ép! Ngài cứ uống trước, nếu không đủ, còn có nước nho, nước quýt và nước thạch lựu nữa!”
Tĩnh Vương một hơi uống hết lý nước lê tuyết ngọt lành giải khát, ông cố ý chép chép miệng, nói: “Đi, bảo tiểu tử kia ép thêm cho phụ vương nó một ly nước nho! Không nghĩ tới nha đầu Tiểu Thảo mang theo nhiều trái cây như vậy; đã qua hơn nửa tháng vậy mà vẫn còn có hàng tích trữ!”
Xe hành lý của Tiểu Thảo có thể gọi là xe vật tư, nguyên trái cây đã tốn đến năm xe ngựa dùng để chở, tất cả đều được giữ lạnh bằng đá. Còn có nguyên liệu làm các loại điểm tâm, gia vị thịt nướng các loại, cái gì cần nàng cũng có cả. Chu Tuấn Dương từng chê cười nàng, nói nàng có thể mở cửa hàng thức ăn ở bãi săn.
Dư Tiểu Thảo thầm nghĩ: Huynh cho rằng ta nguyện ý làm nhiều thức ăn như vậy ư! Cũng không nghĩ xem một chức quan lục phẩm nho nhỏ như ta, ở trong một đám quan lớn hàng nhất phẩm nhị phẩm, bọn họ tùy tiện ho một tiếng cũng có thể nghiền chết nàng. Nếu mang ít, kẻ này cướp một chút, kẻ kia cạo một lớp, nàng còn có thể được ăn vào miệng sao?
Nhìn xem, bây giờ chính là ví dụ sống động nhất. Đại hoàng tử ép chơi một ly nước trái cây rồi lại thêm một ly nước trái cây, chỉ chốc lát đã hết mấy chục cân trái cây rồi, vậy mà cậu bé còn chưa có ý dừng tay. Đại hoàng tử, người đây là muốn nhét căng bụng Hoàng thượng và Hoàng hậu sao?
Cũng may có Chu Tuấn Dương khuyên ngắn cậu bé; sau khi đưa tới cho Tĩnh Vương hai ly nước ép trái cây, Dư Tiểu Thảo mới suy nghĩ một chút, bản thân nàng không có người thân bên cạnh để hiếu kính, duy chỉ có cha nuôi mới có tư cách theo hầu lại đang nhậm chức ở bến tàu Đường Cổ. Xốc màn xe lên nhìn về phía trước, bên cạnh chiếc xe màu vàng sáng chói, một bóng dáng mặc bộ áo dài trắng mang theo khí chất tiên nhân lập tức xuất hiện trong tầm mắt nàng. Dư Tiểu Thảo liền ép một ly nước lê tuyết giải khát, sai Ngô Đồng đưa qua.
Lúc bắt đầu Hoàng thượng, Hoàng hậu rất vui sướng hài lòng uống nước trái cây, những càng về sau lại càng là trong lúc cái miệng nhỏ uống thì cái tay ôm bụng vẻ mặt đau khổ, cuối cùng trên xe liễn bày một hàng đầy ly thủy tinh dùng để đựng nước trái cây. Tô Nhiên đều thu hết tất cả vào trong mắt, Đại hoàng tử đây là chơi “high”, cứ đưa hết ly nước trái cây này lại đến ly nước trái cây khác đến đây, vợ chồng Hoàng thượng lại không nỡ chia sẻ nước trái cây do hoàng nhi tự tay ép với người khác cho nên chỉ có thể gắng gượng tự mình uống đến no căng!
Suy cho cùng uống đến no căng vẫn tốt hơn người không có dù chỉ một cốc để uống nhỉ? Tô Nhiên nhìn thoáng qua Tĩnh Vương trong mắt đang lộ ra vẻ đắc ý, trong lòng y lập tức dâng lên cảm giác buồn bã. Nếu lúc trước y không vào cung, lúc này liệu y có thể cũng có gia đình của mình, có những đứa trẻ chơi đùa quanh gối rồi lại hiếu thuận bưng tới cho y một một ly nước trà hay không...
“Tô tiên sinh, tiểu thư chúng ta sai nô tỳ đưa tới cho ngài một ly nước trái cây, mời ngài hưởng dụng!” Tuy Ngô Đồng đã từng gặp vị Tô Đại tổng quản này vài lần nhưng nàng ta vẫn bị ấn tượng bởi dung nhan tuấn mỹ và phong thái bên ngoài của hắn. Người phong thần tuấn lãng, tuyệt thế vô song như vậy, sao lại là...
Tô Nhiên bị cắt đứt dòng suy nghĩ, y nhìn thoáng qua ly nước lê trắng như tuyết, bên ngoài chiếc ly thủy tinh đã ngưng lại vài bọt nước trong suốt. Nha đầu Tiểu Thảo kia thật sự tỉ mỉ, nàng biết y thích ăn đá cho nên còn bỏ thêm đá vào bên trong. Ánh mắt Tô Nhiên cũng trở nên dịu dàng hơn, thứ ánh sáng dịu dàng mềm mại trong mắt ấy thật sự có thể làm say lòng người; nếu Tiểu Thảo thấy, nàng nhất định sẽ lại bày ra dáng vẻ si mê.
Tô Nhiên bưng ly nước lê tuyết lên, đôi môi đỏ nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị ngọt ngào lập tức thấm sâu vào phế phủ, ngọt đến tận đáy lòng. U sầu và không cam tâm trong trong lòng y dường như cũng hóa thành nước ép ngọt ngào theo hương vị thấm lạnh này, mạnh mẽ tràn vào nội tâm.
Những người tuổi tác tương đương Tô Nhiên, nếu thành thân sớm, hẳn cũng có thể có đứa con gần mười hai mười ba tuổi. Nếu y có một đứa con gái, nó có thể thông minh, có khả năng, tỉ mỉ, thiện lương giống như nha đầu Tiểu Thảo kia hay không?
Uống một hơi cạn sạch ly nước trái cây, trong lòng Tô Nhiên hơi có chút phiền muộn. Nếu như y không phải là hoạn quan thì nhận nha đầu Dư gia làm con nuôi cũng không hẳn là một lựa chọn tồi. Đáng tiếc, vị trí của y, thân phận của y, chỉ tăng thêm phiền toái và trò cười cho nha đầu kia mà thôi. Vẫn nên cứ như vậy, không xa không gần yên lặng quan tâm nàng, lúc cần thiết giúp đỡ nàng một tay mới là lựa chọn tốt nhất!
Một ly nước trái cây được đưa tặng đã hấp dẫn tầm mắt của không ít người. Vũ lâm vệ Lữ Hạo nhân cơ hội thay ca cũng liếm mặt đi tới trước xe ngựa của Tiểu Thảo muốn thỉnh cầu bên trong một ly nước trái cây để uống.
Đại hoàng tử còn chưa chơi đã, cậu bé bày ra vẻ mặt hưng phấn nói: “Lữ ái khanh cực khổ rồi, bản cung ban thưởng cho ngươi một ly nước trái cây ta tự tay ép...”
Lữ Hạo không ngờ Đại hoàng tử cũng ở bên trong, vội bày ra vẻ mặt sợ hãi nói: “Không dám phiền điện hạ ngài đại giá, để nha hoàn của Dư cô nương ép cho vi thần một ly là được!”
Chỉ ba ngụm đã uống xong ly nước ép quýt, y nhanh chóng rời đi, sợ Đại hoàng tử sẽ tâm huyết dâng trào nhất định phải thưởng cho y một ly. Nước trái cây do Đại hoàng tử tự tay ép, Hoàng thượng và Hoàng hậu uống không xong cũng không nỡ cho người khác. Nếu để bọn họ biết y uống nước trái cây do con trai bọn họ ép, trong lòng không biết sẽ nghĩ như thế nào nữa!
Có Lữ Hạo làm ví dụ, vài vị khuê tú có quan hệ tốt với Dư Tiểu Thảo, còn có hai vị ca ca da mặt dày của Ninh Đông Hoan đều sáp tới thỉnh cầu nước trái cây để uống, còn nói rõ muốn được bỏ thêm đá. Thật sự coi nơi này của nàng thành quầy nước trái cây lưu động, lại còn là loại miễn phí nữa! Đến khi Nghênh Xuân bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn nhắn khổ sở nói xe trái cây phía sau đã sắp hết, cuối cùng cũng tới hành cung của bãi săn.
Hành cung được xây tương đối vội vàng, kinh phí cũng hạn hẹp, cho nên so với địa điểm du lịch ở kiếp trước thì nơi này đơn sơ hơn chút. Nhưng cũng may có cảnh sắc xung quanh bù đắp lại cho phần trang trí của hành cung. Nơi này cây rừng xanh um, cây cỏ tươi tốt, thỉnh thoảng lại có chim ưng xẹt qua trời cao, có một loại phong tình rất khác với quan nội.
Ngày hôm sau mới là ngày săn bắn chính. Sau khi nghỉ ngơi một lát, Dư Tiểu Thảo bèn đi tới đồng cỏ bên ngoài hành cung. Nàng thấy một thảo nguyên xanh ngàn dặm, cách đó không xa là bóng dáng mây vờn qua đồi núi, sông Y Tốn cuộn trào chảy qua, trên thảo nguyên rộng lớn được điểm xuyết bằng nhiều đóa hoa dại. Cảnh sắc thiên nhiên thuần khiết này thực sự giúp cho lòng người rộng mở, khoáng đãng hẳn ra.
“Thế nào, không tệ chứ?” Giọng nói của Hoàng thượng vang lên từ phía sau nàng, ngăn cản động tác muốn hành lễ của nàng, Chu Quân Phàm than nhẹ một tiếng nói, “Kiếp trước từng nghe nói bãi săn Mộc Lan(1) là "Nguồn của nước, quê của mây, thế giới của hoa, đại dương của rừng", đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội đến xem. Kiếp này, cuối cùng cũng có thể như nguyện.”
(1) Bãi săn Mộc Lan: Mộc Lan trong tiếng Trung có nghĩa là bắt hươu. Vào triều đại nhà Thanh các Hoàng tử sẽ được đi săn vào mùa thu trên bãi cỏ có tên Mộc Lan ở vùng biên giới phía Bắc.
Dư Tiểu Thảo liếc mắt nhìn Tô Nhiên phía sau Hoàng thượng một cái, nháy mắt mấy lần, thầm nghĩ: Vậy mà Hoàng thượng lại tín nhiệm Tô tiên sinh như thế, ngay cả lời kiếp trước kiếp này như vậy cũng không chút che giấu dám nói ra ngay trước mặt y. Ừm... Có. Gian. Tình! Một người ngọc thụ lâm phong - một người phong thần tuấn lãng, một người soái khí bức người - một người lại tiên tư ngọc thụ, một công khí phách uy vũ với một thụ ôn nhuận tuấn mỹ... Ai u! Ai đánh ta?
“Nghĩ cái gì đó? Đôi mắt giảo hoạt đảo nhanh như chớp không ngừng, trong đầu khẳng định lại nghĩ linh tinh phải không?” Chu Quân Phàm thu lại cây quạt gây án trong tay, ánh mắt lại chuyển về phía thảo nguyên rộng lớn.
Khóe miệng Dư Tiểu Thảo giật giật, cuối cùng nàng cũng không dám nói lời thật lòng. Thứ cho cổ nàng quá yếu ớt, không chịu nổi một nhát đao chém đầu của Hoàng thượng, cũng nhận không nổi một chưởng của Tô tiên sinh, nàng chỉ đành nói lảng sang chuyện khác: “Bầu trời trong xanh, cánh đồng rộng lớn, gió thổi ngọn cỏ thấp thấy bò cừu! Sao ta không nhìn thấy đàn bò cừu nào? Ta còn muốn nếm thử hương vị cừu nướng nguyên con chính gốc nữa!”
Chu Quân Phàm khẽ cười nói: “Đây là bãi săn đã được chúng ta trưng dụng, nên đương nhiên sẽ không có bá tánh thả bò cừu! Nghe nói mảnh thảo nguyên rừng rậm này có không ít cừu hoang và hươu hoang, đến lúc đó không thể thiếu phần cho ngươi ăn!”
“Hoàng thượng, không phải ngài cần kiệm nhất ư? Nghĩ sao lại lãng phí tiền của vào làm bãi săn để đi săn mùa thu?” Dư Tiểu Thảo không nghĩ ra lời gì để nói, đành tùy tiện chọn một vấn đề rồi hỏi.
Chu Quân Phàm nhíu mày nhìn nàng, khóe miệng cong lên một nụ cười mỉm không rõ ý tứ, nói nhỏ: “Không phải kiếp trước có lưu hành tiểu thuyết Thanh Xuyên(2) gì đó sao? Nữ tử đọc cuốn sách đó cũng không ít nhỉ? Ta không tin ngươi chưa từng đọc! Nói xem, ngươi thuộc phe Tứ gia hay phe Bát gia?”
(2) Tiểu thuyết Thanh Xuyên: Viết về một cô gái hiện đại xuyên không về thời Khang Hy triều nhà Thanh, sau đó bị cuốn vào mối quan hệ tình cảm và vòng xoáy tranh đấu ngai vàng giữa các vị hoàng tử.
“Đương nhiên là phe Tứ gia! Tuy rằng Bát gia ôn nhuận như ngọc, quân tử đoan chính rất hấp dẫn người khác nhưng Tứ gia ngoài lạnh trong nóng, bên ngoài là Vương gia mặt lạnh, ở nhà lại hóa thành chó trung thành càng là sở thích của ta hơn!” Ánh mắt Dư Tiểu Thảo sáng lên, không ngờ rằng Hoàng thượng ở kiếp trước cũng là người đồng đạo!
Trong mắt Chu Quân Phàm lóe lên tia sáng hài hước, “À” một tiếng, nói: “Khó trách nha! Khó trách ngươi sẽ lựa chọn tên Chu Tuấn Dương ngốc nghếch kia!”
“Cái gì lựa chọn không lựa chọn chứ, ta có cơ hội lựa chọn sao?” Bây giờ nàng gần như bị gắn mác của Dương Quận vương, quá không công bằng, nếu tên kia thay lòng đổi dạ, nàng chỉ có thể cô độc sống nốt quãng đời còn lại. Haizz... Xã hội nam quyền thật là quá hại người!
Lòng tò mò của Chu Quân Phàm lại càng tăng lên, hắn bày ra vẻ mặt bà tám hỏi: “Nói thật, nếu cho ngươi lựa chọn giữa Ninh Đông Lan phong độ nhẹ nhàng, quân tử vô song với Chu Tuấn Dương uy phong lẫm liệt, lạnh lùng nghiêm nghị, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”
“Ninh Đông Lan? Liên quan gì tới y? Ta và y vốn không thân thiết có được không? Tuy rằng ngoại hình của y rất hợp với gu thẩm mỹ của ta, nhưng ta cũng không phải loại người chỉ nhìn mặt đã si mê! Hơn nữa, giá trị nhan sắc của Chu Tuấn Dương nhà ta cũng chẳng hề thua kém y chút nào đúng không?” Dư Tiểu Thảo to gan lớn mật trợn trắng mắt với Hoàng thượng.
Tô Nhiên ở một bên rất là thưởng thức quan sát: Lá gan của tiểu nha đầu cũng không phải là thứ người bình thường có thể so được. Có lẽ do hai người cùng đến từ một nơi cho nên khi nói chuyện không hề cố kỵ cách biệt quân thần, hay cấp bậc tôn ti gì cả.
Chu Quân Phàm nở nụ cười xấu xa nói: “Chu Tuấn Dương "nhà ta"? Xem ra trong lòng ngươi đã có đáp án mình lựa chọn rồi. Tên Ninh Đông Lan đáng thương kia, ngọn lửa tình yêu còn chưa đốt lên đã bị ngươi vô tình dập tắt...”