Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Bình giấm chua này! Chu Tuấn Dương xoa đầu nàng đầy cưng chiều, đúng là gánh nặng nhỏ ngọt ngào. Nhưng mà lúc yêu nhau sợ nhất là nghi ngờ, để nha đầu của hắn không suy nghĩ lung tung, hắn lựa chọn nói thẳng với nàng: “Không phải ta có năng lực đọc suy nghĩ sao? Nhưng mà năng lực của ta không phát huy tác dụng với Ngô Quân Linh, ta cảm thấy rất khó hiểu nên mới nhìn nàng ta nhiều hơn một chút.”

Bình giấm chua Dư Tiểu Thảo càng tỏa mùi nồng nặc: “Không đọc được suy nghĩ của nàng ta? Lý do huynh chọn ta không phải là vì không đọc được suy nghĩ của ta nên sống chung sẽ không cảm thấy có áp lực và gánh nặng sao? Bây giờ lại có thêm một người như thế, có phải nha đầu nông thôn quê mùa như ta nên nghỉ việc lui đài không?”

Nghỉ việc là ý gì, Chu Tuấn Dương không hiểu nhưng lui đài thì hắn hiểu. Gương mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc, hắn nhìn nàng chằm chằm, nói với giọng nghiêm túc: “Còn chưa hiểu đầu đuôi đã bắt đầu quy tội cho gia? Đây là những gì nàng nghĩ về gia sao? Gia ở trong lòng nàng là loại người không đáng tin cậy như vậy à?”

Dư Tiểu Thảo đối mặt với cơn giận dữ bất ngờ của Chu Tuấn Dương thì sửng sốt một lát rồi tủi thân cắn môi không nói lời nào. Từ lúc Chu Tuấn Dương thể hiện ý muốn theo đuổi nàng, nàng vẫn do dự không quyết định được. Chênh lệch trong xuất thân giống như một con rạch thật sâu vắt ngang giữa hai người. Tuy ngoài mặt nàng tỏ vẻ không để ý nhưng sâu trong lòng ai mà không để ý thật chứ?

Nàng vẫn cho rằng nàng là người có một không hai ở bên cạnh hắn, đó cũng là ưu thế duy nhất nàng cảm thấy mình hơn được các khuê tú trong Kinh thành. Nhưng mà nay ưu thế đó cũng không còn nữa, sao nàng không nghĩ nhiều cho được. Hóa ra, đứa trẻ lớn kiêu ngạo khó tính nhưng lại mang đến ấm áp cho nàng đã lặng lẽ tiến vào thế giới của nàng. Bởi vì để ý, cho nên sợ hãi...

Chu Tuấn Dương nhẹ nhàng thở dài, hắn vươn tay vén một lọn tóc rơi ra về bên tai nàng, giọng nói ẩn chứa ma lực trấn an lòng người: “Nha đầu, đừng suy nghĩ bậy bạ. Nàng ta khác nàng. Lúc ở chung với nàng, gia cảm thấy trong không khí đều tràn ngập hương vị mát mẻ, hô hấp cũng thấy dễ chịu thoải mái, cả người đều thả lỏng. Hơi thở của nàng thanh khiết, trong sáng, ở chung với nàng, mãi mãi không cần suy nghĩ phòng bị, thăm dò. Nàng ta biểu hiện bề ngoài đơn thuần đáng yêu nhưng lại khiến ta cảm giác có hơi áp lực, giống như mây đen che đi đỉnh núi đang đón sóng gió sắp đến vậy.”

Ngũ giác của Chu Tuấn Dương nhạy cảm hơn người thường rất nhiều. Dù không thể đọc được suy nghĩ của đối phương nhưng cũng có thể cảm giác được tâm trạng của họ. Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Huống chi, nội tâm nàng ta không phải ta không đọc được mà hình như cũng bị thứ gì đó chặn lại. Có thể là nàng ta có bảo bối gì đó có thể chặn lại năng lực này của ta, hoặc là nội tâm nàng ta phòng bị quá nặng, nội tâm rất sâu mà năng lực của ta cũng chưa thể nhìn thấu được.”

Suy đoán của hắn khiến biểu cảm của Tiểu Thảo càng nghiêm túc hơn, nàng suy nghĩ một lát nói: “Với tuổi tác của biểu muội huynh, chắc không phải là người mưu mô. Không lẽ... trên người nàng có thần khí gì có thể phòng ngự?”

“Có thần khí hay không không quan trọng. Quan trọng là nàng đừng hiểu lầm ta, giận ta là được!” Ở trong mắt Chu Tuấn Dương, Ngô Quân Linh chỉ là họ hàng không hơn không kém, chỉ cần duy trì quan hệ ngoài mặt là được.

Dư Tiểu Thảo hơi xấu hổ đá một viên đá dưới chân, lẩm bẩm một mình: “Không phải chỉ là hiểu lầm thôi sao? Huynh không có ý với biểu muội huynh, đâu thể bảo đảm nàng ta không có ý gì với huynh? Với trực giác phái nữ của ta, nàng ta nhất định nhìn trúng huynh rồi!”

“Ồ? Sao nàng đoán là nàng ta nhìn trúng gia?” Chu Tuấn Dương thấy tiểu nha đầu không giận nữa nên nổi hứng trêu chọc nàng.



Dư Tiểu Thảo liếc hắn, hừ lạnh, hợp tình hợp lý nói: “Lúc nàng ta nhìn huynh, khóe mắt cong lên, liếc mắt đưa tình, e lệ thẹn thùng. Trên mặt chỉ thiếu chút viết mấy chữ: Biểu ca, muội nhìn trúng huynh, mau tới tán muội đi! Còn nữa, chuyện này rất quan trọng, khuôn mặt này của huynh quá trêu ong ghẹo bướm, không an toàn chút nào!”

“Thì ra ở trong lòng Tiểu Thảo gia đẹp trai như vậy, quá đẹp trai nàng cũng cảm thấy không yên tâm? Không được, ngày mai ta sẽ xin Hoàng thượng đến Đại doanh Tây Sơn huấn luyện ngoài trời một thời gian, phơi đen để bản thân xấu đi, có phải như thế nàng sẽ không nghi ngờ ta nữa không? Nhưng mà đến lúc đó nàng cũng không được cười chê gia đâu đấy.” Hoàng thượng sớm có ý để hắn tiếp quản cấm vệ doanh ở Tây Sơn, căn cứ quân sự ở đó vẫn đang làm thí nghiệm nghiên cứu các loại đại pháo, thuốc nổ. Chắc lần này hồi kinh báo cáo công việc thì phải quyết định rồi, cứ nói với tiểu nha đầu trước đã.

Dư Tiểu Thảo có hơi do dự, nhìn khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn, tưởng tượng dáng vẻ phơi nắng thành bao công có chút khiến người ta không dám nhìn thẳng, nín cười nói: “Thật ra cũng không cần làm vậy. Chỉ cần huynh luôn giữ nguyên tắc sát tinh mặt đen, đừng trêu ghẹo mấy biểu muội biểu tỷ ong bướm kia là được, lâu rồi bọn họ nhất định sẽ biết khó mà lui.”

“Bọn họ? Làm gì có bọn họ? Chỉ có một Ngô Quân Linh đã khiến nàng nghĩ lung tung rồi. Ghen thì ghen, kiếm nhiều cớ như vậy làm gì? Gia chỉ thích nhìn bình giấm chua này, được không?”

Chu Tuấn Dương đưa Dư Tiểu Thảo đến trước cửa phủ Tướng quân, gõ cửa hông bên cạnh. Người canh cổng ngáp ngủ mở cửa, thấy Dương Quận vương và tiểu thư nhà mình thì vội vàng tươi cười, sai người dắt ngựa đến chuồng ngựa phía sau, ân cần nói: “Tiểu thư, người trở về rồi, mấy ngày nay lão gia và phu nhân nhắc người mãi đó. Dương Quận vương, mời người vào trong, tiểu nhân đi mời lão gia...”

“Không cần, cũng không còn sớm, ta không đến quấy rầy nữa, ngày khác lại đến đánh cờ với Phòng Tướng quân. Tiểu Thảo, nghỉ ngơi sớm đi, ta về trước!” Ánh mắt Chu Tuấn Dương nhìn Tiểu Thảo đầy cưng chiều, nụ cười bên khóe miệng còn chói mắt, mê người hơn cả trăng sáng trên trời.

Nhìn theo bóng lưng phong thần anh tuấn của Chu Tuấn Dương rời đi, Dư Tiểu Thảo vừa quay đầu đã đối mặt với ánh mắt hài hước của Phòng phu nhân. Nàng hơi xấu hổ nói: “Mẹ nuôi, sao người lại ra đây?”

“Còn không phải là đệ đệ con nghe nha hoàn nói con về nên mới chờ, quấn lấy đòi mẹ dẫn ra ngoài đón con. Ai biết vừa mới ra đã thấy tiết mục “Đưa tiễn mười tám dặm”. Ôi, đúng là con gái lớn không giữ được mà, cứ bắt ở lại mãi sẽ thành thù mất!” Phòng phu nhân than thở.

“Mẹ... có ai cười nhạo con gái mình như vậy sao?” Dư Tiểu Thảo đỏ mặt không nghe theo, ôm lấy Tiểu Lân Lân nhào đến, không quay đầu lại mà đi thẳng đến nội viện.

Hai mẹ con nói mấy câu rồi ai nấy đều đi nghỉ ngơi. Lại nói đến Dương Quận vương, sau khi trở về phủ Tĩnh Vương thì bị mẫu phi gọi đến.

“Nghe nói tối qua con trở về, sáng sớm đã không thấy đâu, lại chạy đi gặp nha đầu Tiểu Thảo phải không?” Con trai bà ấy dốc sức nuôi hai mươi năm, vị trí của bà ấy trong lòng nó lại không bằng một tiểu nha đầu. Trong lòng Tĩnh Vương phi giống như ăn một quả mận chưa chín, chua vô cùng.



Chu Tuấn Dương biết được suy nghĩ của mẫu phi, vội vàng giải thích: “Sáng sớm hôm nay Lữ Hạo đến tìm con, nói là muốn đến ngoài thành dạo chơi. Không ngờ rằng gặp Tiểu Thảo và bạn nàng ấy ở đình Tam Lý nên cùng đi đến hoàng trang. Mẫu phi, con trai ham chơi, để người nhớ mong rồi.”

“Hừ, nói hay lắm! Không phải đi gặp người yêu bé nhỏ của con sao? Hôm nay đi cùng Tiểu Thảo chơi có vui không?” Tĩnh Vương phi cũng biết hắn ra ngoài cùng Lữ Hạo, từ nhỏ đến lớn con trai bà ấy không có nhiều bạn bè. Lữ Hạo là một trong số ít những người này. Gần đây con trai ra ngoài làm việc công khá vất vả, thường không ở Kinh thành. Sau khi trở lại thỉnh thoảng thả lỏng một lần cũng dễ hiểu. Hơn nữa Tiểu Thảo cũng là con dâu bà ấy nhìn trúng, bà ấy cần gì phải ra vẻ chứ?

“Mẫu phi, Tiểu Thảo biết người thích ăn mận nên đặc biệt hái mấy quả mận chín sớm, người nếm thử xem sao?” Chu Tuấn Dương thấy mẫu phi không có ý nhằm vào Tiểu Thảo thì thở phào nhẹ nhõm. Từ xưa đến nay quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn là loại quan hệ khó xử lý nhất, cũng may mẫu phi và Tiểu Thảo cũng khá thân. Sau này tiểu nha đầu gả đến cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện khó xử. Sao hắn nỡ để tiểu nha đầu nhà hắn chịu chút oan ức nào chứ?

“Mận? Không phải nói ít nhất nửa tháng nữa mận mới chín sao?” Trước đây khi sức khỏe của Tĩnh Vương phi không tốt, không muốn ăn gì, dạ dày kém. Tĩnh Vương nghe nói mận có thể thúc đẩy quá trình tiêu hóa của dạ dày, khiến người ta thèm ăn hơn bèn thu mua hết các loại mận khác nhau. Tĩnh Vương phi cũng vì vậy mà yêu thích loại quả chua chua ngọt ngọt này.

Chu Tuấn Dương giải thích: “Chỗ quả tiếp xúc nhiều với ánh nắng mặt trời nên chín sớm. Người nếm thử xem hương vị thế nào?”

Hắn mở cái giỏ nhỏ vẫn luôn tự xách đến, mở nắp ra, lộ ra quả mận màu tím bên trong. Từng quả mận to tròn, căng mọng tỏa ra mùi thơm thoang thoảng khiến người khác vừa nhìn đã thấy thích mắt.

Tĩnh Vương phi cầm một quả mận đưa lên miệng nhẹ nhàng cắn, nước mận màu đỏ tím qua môi tràn vào miệng, hương vị ngọt ngào thấm vào ruột gan. Bà ấy nuốt miếng mận trong miệng, vẻ mặt thỏa mãn nói: “Không ngờ rằng Tiểu Thảo cũng rất có tài trồng cây ăn quả. Nói loại mận này đi, kích cỡ quả lớn gấp đôi loại mận mọc hoàng, vị cũng ngọt hơn, không chua. Mận ngon như vậy, mẫu phi cũng mới được ăn lần đầu.”

“Con còn mang đào về cho người, đào thủy mật, đào vàng, đào đỏ đều có đủ. Tất cả đều do Tiểu Thảo tự tay hái cho người, vẫn còn tươi đó!” Chu Tuấn Dương không ngừng kiếm thiện ý cho Dư Tiểu Thảo trước mặt Tĩnh Vương phi.

Bữa tối Tĩnh Vương phi ăn ít, ăn hai quả mận một quả đào, tuy chưa đã nghiền nhưng con trai út khuyên dừng lại nên bà ấy cũng không ăn nữa. Hai mẹ con đang nói chuyện rất vui vẻ thì đột nhiên Tĩnh Vương phi giống như nhớ ra chuyện gì, nói:

“Đúng rồi, chiều tối ta nhận được tin tức báo hôm này cả nhà dì con vào Kinh thành, ngày mai nghỉ ngơi một ngày, ngày kế chúng ta cùng đến thăm. Nghe nói nha đầu Linh Nhi nhà dì con rất giống tiểu tiên nữ. Nha đầu đó từ bé đã trắng trẻo đáng yêu, lúc con bé chưa rời Kinh con thích chơi với con bé nhất đó. Con còn thường xuyên chọc con bé khóc to, không biết thương hoa tiếc ngọc chút nào cả. Ngày kế con có rảnh không? Cùng đến gặp dì và tiểu thanh mai của con.”

“Ngày mai con phải vào cung báo cáo công việc, không biết Hoàng thượng có còn sai bảo gì không, đến ngày kế rồi nói!” Chu Tuấn Dương có hơi không thoải mái với ba chữ “tiểu thanh mai”, tự động bỏ qua.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!