Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

"Biết rõ không làm được mà vẫn cứ làm, đó không gọi là dũng mãnh, mà gọi là ngu! Ta thế này gọi là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt!” Lữ Hạo trẻ tuổi trắng mập, có thể nói là một trong mấy bạn xấu số lượng không nhiều của Chu Tuấn Dương. Suy nghĩ của người này đơn giản, có chút sùng bái cường giả.

Đối với Chu Tuấn Dương lúc trước đánh y đến suýt chút mẹ cũng không nhận ra, tâm trạng của y rất phức tạp, vừa tức giận vừa không phục, lão tử muốn trả thù. Nhưng ở trước mặt Chu Tuấn Dương nhỏ hơn y hai tuổi giống như chó sói, trước giờ y đều chưa từng chiếm lợi thế. Chu Tuấn Dương không nhận ra ác ý từ trên người y, mặc dù hai người vừa gặp đã tranh cãi, nhưng tình cảm lại càng đánh càng sâu, trở thành bạn chi giao.

Xuất thân của tiểu tử này cũng không thấp, ông nội Lữ Đại Vĩ là một trong những người có công lớn dựng nước, một viên mãnh tướng. Sau khi Thái Thượng hoàng nhường ngôi, vị lão tướng này liền cáo lão về hưu. Hoàng thượng giữ lại nhiều lần, thậm chí còn chân thành đến phủ mời, ông cũng không ra khỏi núi lần nữa.

Mấy con trai của ông ta đều không thể kế thừa y bát của ông. Con trai cả chỉ được một cái chức tước hư danh, lãnh bổng lộc nhưng rất ít tham gia việc nước. Con trai thứ hai đi theo con đường thi cử, trước mắt chỉ là một quan nhỏ ngũ phẩm, tương lai chưa chắc có thể gánh vác trách nhiệm lớn. Con trai út thì bỏ quan đi làm buôn bán, ngược lại làm ăn thuận buồm xuôi gió. Lúc ấy Lữ lão gia tử địa vị vô cùng cao thường xuyên than thở, một thân võ nghệ và binh pháp của ông, đến lúc này đã đứt mất truyền thừa rồi.

Không ngờ con trai trưởng Lữ Hạo duy nhất của nhà con trai cả vào lúc mười tuổi đột nhiên đổi tính, quấn quýt lấy ông muốn học võ. Tuy hơn mười tuổi mới luyện võ, thật sự có chút chậm trễ rồi, nhưng thiên phú của tiểu tử này không tệ, học chưa được một năm đã theo kịp tiến độ năm ba năm của người ta rồi.

Nhưng tiểu tử này cũng quá làm ông mất mặt. Học công phu không tệ, nhưng thiếu kinh nghiệm thực tế. Cũng không biết đắc tội ai lại bị đánh đến mặt mũi bầm dập, mắt cũng biến dạng luôn. Lữ lão gia tử giận y hèn nhát, còn không phục lắm, âm thầm hỏi thăm cuối cùng là ai ra tay.

Kết quả lại là một tiểu tử nhỏ hơn cháu trai nhà mình hai, ba tuổi. Tiểu tử kia vừa bắt đầu đánh nhau đã không cần mạng, kiểu ra tay tàn nhẫn kia khiến ông vừa kinh hãi lại vừa có chút thưởng thức. Nếu như lúc ấy chỉ dựa vào công phu trên tay, chưa chắc Lữ Hạo không phải đối thủ của tiểu tử đó. Nhưng dù sao cháu trai nhà mình ít hơn một phần tàn nhẫn, đương nhiên lúc ra tay sẽ yếu hơn ba phần. Cho nên mỗi lần đều bị hành hạ rất thảm.

Lữ lão gia tử nổi lên lòng yêu người tài với tiểu tử kia, muốn nhận hắn làm đệ tử quan môn, như vậy cuối cùng y bát của ông cũng tính là có truyền thừa rồi, tương lai cũng nhiều hơn một người giúp đỡ cho tiểu tử béo nhà mình. Nhưng sau khi nghe ngóng, hỏi thăm đến trên đầu Thái Thượng hoàng khi ấy vẫn còn là Hoàng thượng. Tên sói con kia thế nhưng lại là cháu trai nhỏ của Thái Thượng hoàng, thật sự không ngờ tới! Vô cùng tiếc nuối, không thể không buông tha cho quyết định lúc trước. Người đã thành tinh như ông ta, cho dù lúc đó Chu Tuấn Dương có kinh tài tuyệt diễm đến mức nào, cũng không thể nhận Hoàng tôn làm đệ tử được!

Nhưng mà, tiểu tôn tử thỉnh thoảng sẽ tìm người ta hẹn đánh nhau, ông làm như không biết. Từ đó về sau, trình độ võ nghệ của cháu trai nhỏ tăng lên nhiều, mỗi lần đánh nhau với người ta về, mặc dù cũng sưng mặt sưng mũi cả người bầm dập, nhưng tốt một điều là động lực luyện võ công sau này càng lớn hơn.

Đợi đến lúc Lữ Hạo mười bảy, mười tám tuổi. Lão gia tử đã ném y vào trong quân đội của Cựu bộ rèn luyện rồi. Lúc ấy, Chu Tuấn Dương vừa được phong Quận vương, nhận việc đi phương Tây. Sau bao nhiêu năm trôi qua, đôi bạn xấu này mới gặp lại nhau trên đường.

“Ngày khác mời ngươi đến Trân Tu Lâu uống rượu, gia còn đang bận việc, tạm biệt ở đây.” Chu Tuấn Dương nhìn nhìn sắc trời, nếu còn không xuất phát nữa, sợ rằng hôm nay phải nghỉ lại ở hoàng trang.

Tuy bày trí ở hoàng trang cũng không tệ lắm, nhưng hắn nghĩ dù sao Tiểu Thảo cũng là một nữ tử, qua đêm ở bên ngoài bị truyền ra cũng không dễ nghe lắm. Sau khi tiểu nha đầu nhà hắn được phong quan, đã có không ít người nói móc, không thể để lại cái chuôi cho người khác lôi ra tán dóc lúc rảnh rỗi được!



Lữ Hạo liếc mắt nhìn thoáng qua Dư Tiểu Thảo, trên mặt lộ vẻ “trong lòng huynh đệ hiểu rõ”, ý nghĩa sâu xa cười một cái nói: “Được, huynh đệ cũng không làm trễ “chính sự” của ngươi, sau này anh đây lăn lộn ở Kinh thành, hôm khác chúng ta gặp lại.”

Hai người chắp chắp tay, Lữ Hạo lễ phép gật đầu với Dư Tiểu Thảo một cái, vỗ vỗ bụng ngựa, hai người cưỡi ngựa đi ngang qua nhau. Trong lòng Dư Tiểu Thảo vẫn rất vui mừng với cách ở chung của hai người, không trách được người ta đều nói: Tần Cối còn có ba bạn tốt! Ai cũng nói tình cách của Dương Quận vương quái gở khó ở chung, trong khoảng thời gian tối tăm kia, có một người bạn như vậy ở bên hắn, cũng coi như là may mắn đúng không?

Ra khỏi cửa thành, người trên quan đạo không nhiều lắm, đều là mấy thôn ngoài Kinh, người nông dân gánh hàng hoặc mua hoặc bán. Đợi đến lúc ít người, tiểu hồng mã đột nhiên khiêu khích ném cho Cuồng Phong một ánh mắt khinh bỉ, tung bốn vó lên, xông ra ngoài giống như một trận gió.

Dư Tiểu Thảo tâm linh tương thông với nó, lúc Tiểu Hồng “ném đôi mắt quyến rũ” về phía Cuồng Phong, nàng đã biết con hàng này muốn làm gì rồi. Nhẹ nhàng kẹp chặt bụng ngựa, người hơi nghiêng về phía trước, người ngựa hợp nhất. Lúc Dương Quận vương phản ứng lại, một người một ngựa đã lao đi rất xa rồi, bụi đất tung bay, sặc đến khiến hắn và Lưu tổng quản trực tiếp ho khan.

Chu Tuấn Dương vừa tức giận vừa buồn cười, vỗ vỗ nhẹ cổ của Cuồng Phong, cười nói: “Cuồng Phong à Cuồng Phong, cái tên không có tiền đồ nhà ngươi, người ta đã ném thư khiêu chiến lên trên mặt ngươi rồi, còn không mau lên tinh thần ứng chiến cho gia. Nếu bị thua bởi nữ nhân, ngươi cũng ném sạch mặt mũi của ngựa Đại Uyển đi rồi! Nữ nhân ấy, lúc nên cưng chiều thì cưng chiều, lúc nên cho nàng biết lợi hại của ngươi, thì nên đứng lên!”

Nói xong, vỗ dây cương trong tay, Cuồng Phong liền đuổi theo cái bóng màu đỏ càng ngày càng nhỏ kia. Dù sao cũng là ngựa Đại Uyển, danh tiếng ngựa tốt nghìn dặm cũng không phải là giả. Hơn nữa, thuật cưỡi ngựa của Chu Tuấn Dương lão luyện, Tiểu Hồng giành được ưu thế dẫn đầu chạy trước dần dần yếu đi, khoảng cách của cả hai cũng dần ngắn lại.

Lúc sắp đến hoàng trang, Chu Tuấn Dương đã đuổi kịp Dư Tiểu Thảo, để Cuồng Phong giữ tốc độ giống với nàng, sánh vai đi cùng nhau. Tiễu hồng mã vẫn không phục cố hết sức tăng tốc, nhưng cho dù tốc độ của nó có nhanh hơn bao nhiêu, người ta vẫn luôn có thể giữ khoảng cách sánh vai với nó. Tiểu hồng mã chạy một trận, cảm thấy không thú vị, tự động thả chậm tốc độ lại.

“Con tiểu hồng mã này của nàng thật sự không tệ!” Chu Tuấn Dương không nhịn được khen ngợi.

Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt của Tiểu Hồng, khiêm tốn nói: “Cho dù Tiểu Hồng tốt, cũng không sánh bằng Cuồng Phong của ngươi. Danh tiếng của ngựa Đại Uyển đúng là không phải giả.”

Trong đôi mắt Chu Tuấn Dương nhìn về phía nàng tràn đầy vẻ cưng chiều, dịu dàng nói: “Đại Uyển kia tiến công mấy con ngựa. Gia đi nhìn rồi, là ngựa tốt nghìn dặm hiếm có, chăm sóc tốt rồi sẽ không thua Cuồng Phong này của gia. Nếu nàng muốn thay ngựa, gia có thể đi xin Hoàng thượng...”

Đám người Lưu tổng quản bị bỏ rơi ở phía sau một đường hít bụi của hai người, u ám đuổi theo sau. Vừa nghe lời này, trên mặt Lưu tổng quản giống như bị táo bón, vẻ mặt rất phức tạp: Chủ tử của ta ơi, con ngựa nhỏ mới sinh ra chưa đến một tháng kia, ai không biết Hoàng thượng giữ lại cho tiểu Hoàng tử do Hoàng hậu nương nương sinh chứ? Chỉ đợi sức khỏe của tiểu Hoàng tử được chăm sóc tốt rồi, tiểu mã lớn một chút sẽ sắp xếp chương trình học cưỡi ngựa bắn cung. Lệ phi nương nương thèm thuồng con ngựa kia, xin cho tiểu Công chúa mấy lần, Hoàng thượng người ta còn không nhả ra. Ngài như vậy là trắng trợn đào góc tường của tiểu Hoàng tử đó, thật sự tốt sao?



Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Lưu tổng quản cũng không lộ ra dù chỉ một phần. Ông ấy biết, dựa vào trình độ coi trọng của chủ tử với Dư cô nương, nếu trong miệng nàng nói ra một chút nguyện vọng như vậy, chủ tử nhà mình phải loại bỏ muôn vàn khó khăn cũng sẽ giành về giúp nàng. Ông ấy thầm cầu nguyện: Dư cô nương, tuyệt đối phải chống đỡ được nhé!

Có lẽ thần phật trên trời thương tiếc ông ấy trung thành vì chủ, Dư cô nương mở miệng từ chối giống như ông ấy muốn: “Ta cảm thấy Tiểu Hồng nhà ta rất tốt, quan trọng giống như Cuồng Phong với ngươi vậy, với ta mà nói, Tiểu Hồng không chỉ là công cụ thay thế cho việc đi bộ, mà là người bạn thân thiết nhất. Ngươi cũng biết đấy, động vật nhà ta nuôi đều có linh tính. Nếu như ta vứt bỏ nó, chắc chắn Tiểu Hồng sẽ đau lòng.”

Dường như nghe hiểu lời nói của chủ nhân, đôi mắt bướng bỉnh không thể thuần phục của Tiểu Hồng lại trở nên dịu dàng mềm mại, ngay cả nhịp bước cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần, đạp trên mặt đất phát ra âm thanh nhanh nhẹn có tiết tấu. Nhưng mà, Dư Tiểu Thảo biết gia hỏa này thù dai, nó không dám làm gì Dương Quận vương muốn đổi nó, nhưng đoán chừng sẽ lén lút làm ra chuyện mờ ám với Cuồng Phong.

Giống như đối với người mình mến mộ khi còn trẻ, luôn sẽ bao dung chút tùy hứng và cáu giận của nàng. Dư Tiểu Thảo dám đảm bảo, chắc chắn Cuồng Phong có chút ý tứ như vậy với Tiểu Hồng, cho nên tính cách dữ dằn như thế, ở trước mặt Tiểu Hồng lại vô cùng hiền lành, chịu đánh chịu mắng.

Ngước mắt nhìn nhìn Dương Quận vương thỉnh thoảng đưa mắt tới, đúng là người kiểu gì nuôi ra ngựa kiểu đó, chắc chắn tương lai tên này là một nam nhân tốt biết thương vợ đúng không? Nếu như, hắn thật sự có thể hết lòng tuân thủ cam kết của mình, vậy hắn cũng có thể xem là một đối tượng kết hôn tốt. Có lẽ... nàng nên suy xét một chút!

Nghĩ như vậy, dường như nàng chẳng còn bài xích chuyện lập gia đình nữa. Cho dù ở kiếp trước, một khi lựa chọn cũng chưa chắc là chính xác, đàn ông xấu ở thời đại nào mà chẳng có. Vì sao không thể cho nhau một cơ hội có được hạnh phúc chứ?

Chu Tuấn Dương mơ hồ nhận ra ánh mắt người bên cạnh nhìn về phía mình xảy ra thay đổi, mặc dù không biết lý do thay đổi, nhưng trực giác sắc bén của hắn cho hắn biết, loại thay đổi này chắc chắn không phải chuyện xấu. Không hiểu vì sao, tâm trạng của hắn theo đó mà trở nên thoải mái dễ chịu, nắng nóng dần dần dâng lên, cũng trở nên đáng yêu.

Hai người cứ như vậy yên lặng đi sánh vai nhau, mãi đến lúc tới hoàng trang rồi, vẫn chưa thấy bóng dáng xe ngựa của Tích Xuân bọn họ đâu. Mà lúc này phía trước hoàng trang đã có không ít xe ngựa đỗ ở đó, xem ra có người còn tích cực hơn cả nàng nữa.

Quả nhiên, vào hoàng trang, Lưu Thượng thư đã dẫn theo một vài quan viên Bộ Hộ, còn có các quản sự của hoàng trang đợi ở đó.

Những người này, có người từng gặp Tiểu Thảo, biết bản lĩnh của nàng, mặc dù không sùng bái nàng giống như Lưu Thượng thư, nhưng trên mặt mũi vẫn vui vẻ. Có người thì trong mắt tràn đầy khinh thường, cảm thấy một nha đầu chừng mười tuổi, có thể làm cái gì chứ? Thưởng cho nàng chức quan lục phẩm, cũng chỉ là Hoàng thượng nhất thời tâm quyết dâng trào mà thôi.

Nếu bọn họ không phối hợp, một tiểu nha đầu có thể làm ra được cái gì? Không làm ra được thành tích, chứng tỏ nàng không có bản lĩnh, đến lúc đó bị cách chức quan rồi không phải là chuyện đương nhiên sao?

Suy nghĩ trong lòng mấy quan viên này đã bị Chu Tuấn Dương nhìn thấu rõ ràng từ lâu rồi. Cố nhịn xuống lửa giận trong lòng, hắn nhớ kĩ những quan viên và quản sự muốn làm khó tiểu nha đầu nhà hắn lại hết, chuẩn bị tìm cơ hội xử lý bọn họ một trận.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!