Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

"Hoàng thượng, người xem Dương Quận vương hắn...” Thượng thư Bộ Binh đã sớm có ý kiến đối với việc Dương Quận vương được Hoàng thượng ân sủng có thừa, hiếm khi có cơ hội vội đâm chọc trước mặt Hoàng thượng.

Ông ta vừa mở miệng một cái, Chu Quân Phàm đã biết ông ta muốn nói gì, bèn xua xua tay xen lời: “Chân ái khanh, Tĩnh Vương phi còn đang ở trong biệt viện trên núi ở Đường Cổ! Biệt viện giáp bờ biển, Tuấn Dương lo lắng cho mẫu phi mình, một mảnh hiểu tâm, có thể hiểu được!”

Thượng thư Bộ Binh cũng là kẻ thức thời, thấy Hoàng thượng cố ý che chở thì hậm hực nhắm mắt lại. Vì sao Hoàng thượng lại sủng tín có thừa với gia hỏa chơi bời lêu lổng, tàn nhẫn thô bạo kia đến như vậy? Cũng chỉ vì hắn là con trai của hoàng thúc Hoàng thượng? Hoàng thúc của Hoàng thượng cũng đâu chỉ có mình Tĩnh Vương, bất kỳ đứa con trai nào của nhà bọn họ cũng đều ưu tú hơn Dương Quận vương. Nhưng Hoàng thượng lại chỉ ủy thác trọng trách cho duy nhất Dương Quận vương, thật khiến người ta không thể nghĩ ra!

Trong khi Ngự thư phòng còn đang nghị luận chuyện xuất binh đến Đường Cổ thì lúc này, Chu Tuấn Dương đã một đường phi ngựa trở về phủ Tĩnh Vương. Vương phủ được cho phép có một ngàn tư binh. Hắn biết được phụ vương đang ở bên ngoài thư phòng thì lập tức đi bẩm báo với phụ vương tin tức từ chỗ của Hoàng thượng.

Tĩnh Vương vừa nghe thôn Đông Sơn bị giặc Oa chiếm mà ái phi của ông vẫn còn ở biệt viện trong thôn Đông Sơn nữa. Nếu không phải đầu óc còn giữ lại được một tia lý trí, ông ấy nhất định sẽ giống như con mình, cái gì cũng không quan tâm mà chạy tới Đường Cổ.

Nhưng dù sao ông cũng là người đã làm Vương gia hơn hai mươi năm. Cố nén nỗi lo lắng cho ái phi vào trong lòng, ông cầm tín vật của Vương phủ trịnh trọng giao vào tay con trai: “Sự an nguy của mẫu phi con, phụ vương giao cho con!"

“Phụ vương, ngài yên tâm! Nhi tử nhất định không phụ lòng phó thác của ngài!” Chu Tuấn Dương nắm chặt tín vật trong tay, không thêm một lời dư thừa. Hắn mang theo tổng quản Lưu Phúc Sinh và mấy thị vệ bên người, một đường ra roi thúc ngựa đi đến thôn trang đóng quân.

Kiểm lại tám trăm tư binh do Lưu thống lĩnh dẫn đầu, dùng tốc độ nhanh nhất xuất phát đi về Đường Cổ. Còn Chu Tuấn Dương chê ngựa của binh sĩ chạy chậm nên chỉ để lại một thị vệ dẫn đường cho quân đội, hắn mang theo hai thị vệ và Lưu tổng quản, suốt đêm ra roi thúc ngựa đi tới thôn Đông Sơn. Bởi vì phía trước có chiến sự khẩn cấp cho nên ngựa ở dịch trạm đều tùy thời đợi lệnh. Chu Tuấn Dương một đường đổi hết mấy con ngựa, người lại không chịu nghỉ ngơi dù một khắc. Lộ trình dài hai ba ngày, hắn chỉ mất một ngày một đêm để tới cửa thành Đường Cổ đang đề phòng nghiêm ngặt.

“Chủ tử, ngài đã ở trên ngựa suốt một ngày một đêm, chưa uống một giọt nước rồi. Dù là người làm bằng sắt cũng chịu không nổi! Nếu không chúng ta vào thành tìm một chỗ uống nước ăn chút gì đó trước...” Tổng quản Lưu Phúc Sinh thấy miệng chủ tử đã khô đến bong cả da, trong mắt tràn ngập tơ máu, một thân bụi bặm, mặt đầy mệt mỏi thì mở miệng khuyên nhủ. Người cả ngày bôn ba, thay chủ tử làm chân chạy việc như ông ta cũng có chút chịu không nổi. Chủ tử ngày thường cẩm y ngọc thực, dù là khi ra biển gặp phải gió lốc hoặc hải tặc cũng chưa từng phải vất vả chật vật như vậy.

Chu Tuấn Dương lại vòng qua cửa thành Đường Cổ, trực tiếp đi đến con đường thông tới thôn Đông Sơn. Ngựa chiến vội vã đi, hắn giống như không nghe thấy những lời Lưu tổng quản nói, càng không có bất kỳ câu gì đáp lại. Uống nước ăn cái gì? Nói đùa à! Đã là lúc nào rồi? Hai nữ nhân quan trọng nhất trong sinh mệnh hắn (được rồi, trong đó một người cùng lắm được coi như thiếu nữ) đang ở trong thôn Đông Sơn bị giặc Oa chiếm cứ chưa rõ sống chết. Sao hắn có thể còn nuốt trôi?

Lúc này trong, lòng hắn giống như lại một ngọn lửa thiêu đốt, trong đầu đều là an nguy của mẫu phi và Tiểu Thảo, sự vất vả mệt nhọc của bản thân sớm đã bị vứt ra sau đầu. Hắn tới thôn Đông Sơn sớm một khắc, mối nguy hiểm của mẫu phi và Tiểu Thảo sẽ ít đi vài phần. Hắn không thể từ bỏ, càng sẽ không nghỉ ngơi, giành giật từng giây, thời gian chính là sinh mệnh! Nếu hai nữ nhân đối với hắn tốt nhất trên đời này... không còn nữa, hắn tồn tại còn có ý nghĩa gì?

Roi ngựa trong tay lại hung hăng quất lên mông ngựa mấy cái. Con ngựa yêu của hắn đã sớm mệt ngã trên đường tới Đường Cổ, lúc này dưới háng của hắn là con ngựa vừa rồi vào dịch trạm phủ Tân Vệ đổi. Suốt một đường con ngựa bị thúc giục đến mức vẫn luôn phi như bay bằng tốc độ cực hạn. Lúc này miệng nó cũng đã sáu bọt mép ra ngoài, nhìn qua cũng kiên trì không được bao lâu nữa.



Đột nhiên, một tiếng ngựa hí thê thảm vang lên, phía sau truyền đến một trận ồn ào huyên náo. Lưu Phúc Sinh quay đầu nhìn lại, con ngựa của một thị vệ cuối cùng cũng không dậy nổi, nằm trên mặt đất vô lực đạp chân. Bọn họ đều biết con ngựa chạy như bay một khi ngã xuống đất sẽ không còn hy vọng sống sót nữa. Đây là con thứ mấy? Chạy cực nhanh không biết ngày đêm như vậy, ngựa có tốt hơn nữa cũng không chịu nổi dày vò như vậy!

Tổng quản Lưu Phúc Sinh quay đầu lại phát hiện chủ tử đã chạy ở phía trước, bỏ lại bọn họ một khoảng rất xa. Lúc này trong lòng Chu Tuấn Dương chỉ có một ý niệm, đó chính là: Tốc độ, tốc độ, tốc độ! Hết thảy quanh mình đều không thể tạo cho hắn chút ảnh hưởng nào, cái gì cũng không quan trọng bằng việc hắn chạy tới thôn Đông Sơn.

Cũng may con ngựa dưới háng Chu Tuấn Dương còn coi như không chịu thua kém. Đến tận khi có thể nhìn đến cửa thôn của thôn Đông Sơn, nó mới ầm ầm ngã xuống. Trong nháy mắt con ngựa ngã xuống, Chu Tuấn Dương lập tức văng ra, đáp xuống phía trước cách chỗ con ngựa té ngã không xa. Một khắc cũng không thể tạm dừng, hắn tiếp tục di chuyển bằng hai chân chạy như bay tới thôn Đông Sơn.

Tổng quản Lưu Phúc Sinh nôn nóng, vận khinh công nhún người bay vọt theo phía sau, vội vàng đuổi theo đến đây. Ngựa của ông ta cũng ngã xuống không lâu trước đó. Một bộ xương già như ông ta cũng không thể theo kịp bước chân của con ngựa đang chạy.

“Chủ tử, trong thôn có giặc Oa, vẫn nên quan sát một chút trước rồi bàn bạc kỹ hơn.” Tổng quản Lưu Phúc Sinh còn chưa dứt lời, Chu Tuấn Dương đã lẻn đến cửa thôn thôn Đông Sơn, bị mấy tên giặc Oa canh giữ ở cửa thôn ngăn lại.

Chu Tuấn Dương ở trước mặt một loạt giặc Oa lùn tịt thấp bé giống như hạc trong bầy gà. Bị bảy tám tên chỉ đại đao vào người, Chu Tuấn Dương không nói một lời, động thủ trước rồi nói. Hắn rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, ba phát năm nhát thu phục mấy tên giặc Oa.

Có lẽ đã nghe lọt tai những gì Lưu tổng quản nói, hắn không quang minh chính đại xông vào trong thôn mà đổi thành hình thức đi lén. Nương ánh sáng mờ nhạt lúc chạng vạng, hắn tránh né một số tên giặc Oa đi tuần tra, âm thâm đi về phía Dư gia ở dưới chân Tây Sơn.

Lúc này, đã là đêm thứ hai giặc Oa đóng quân ở thôn Đông Sơn. Watanabe Hiroichi ở lại trong viện Dư gia, mỗi ngày đều ăn thịt gà, thịt heo, gạo trắng bột mỳ, trải qua cuộc sống rất dễ chịu. Nhưng trong lòng Watanabe Hiroichi cũng hiểu rất rõ loại cuộc sống này cũng không thể kéo dài mấy ngày. Ngày mai, nhiều nhất ngày mốt, nhất định phải lái thuyền rời đi. Quân đội của triều Đại Minh cũng không phải kẻ ăn chay!

Watanabe Hiroichi gặm một cái đùi gà, chân mày hơi nhíu lại: Người gã ta phái đi bến tàu đã qua một ngày, sao còn chưa trở về? Chẳng lẽ bên tướng quân Yamaguchi đã xảy ra chuyện gì?

Lúc Chu Tuấn Dương âm thầm nhảy qua bức tường vào viện của Dư gia, nhìn thấy vườn rau bị đạp hỏng đến không còn dáng vẻ bản đầu lại nhớ tới chỗ này đều là tâm huyết của Tiểu Thảo và người nhà nàng, hắn tức giận đến mức thiếu chút nữa không kìm được nhảy ra giết chết hết lũ giặc Oa trong viện!

Lưu tổng quản lại lần nữa ngăn cảm chủ tử xúc động: “Chủ tử, thôn dân của thôn Đông Sơn một người cũng không thấy, cũng không thấy nơi nào nhốt tù binh, hẳn bọn họ đã trốn ra ngoài! Chủ tử, chúng ta đừng vội gây thêm rắc rối, tìm người trước rồi nói!”



“Biệt viện trên sườn núi, ngươi đi xem thử chưa? Tình huống như thế nào?” Chu Tuấn Dương hít một hơi thật sâu, lửa giận trong mắt phượng tựa như có thể thiêu đốt người khác thành tro bụi. Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Watanabe Hiroichi đang ngồi trên ghế bập bênh dành riêng cho Tiểu Thảo, thản nhiên tự đắc gặm đùi gà, trong lòng tràn ngập căm giận: Nha đầu hẹp hòi kia ngày thường còn không nỡ để cho hắn nằm lên ghế bập bênh đó một chút. Tên giặc lùn đáng chết này vậy mà dám nhúng chàm ghế nằm của Tiểu Thảo. Chờ sau khi xác định mẫu phi và Tiểu Thảo bình an, gia nhất định chém tên tiểu quỷ nhà ngươi thành tám mảnh!

“Bẩm chủ tử, cửa của biệt viện đóng chặt, người bên trong hẳn đã rút lui có trật tự. Có lẽ biệt viện ở trong núi, có cây cối che chắn nên không bị giặc Oa xâm nhập phá hỏng!” Sau khi xem qua biệt viện, Lưu tổng quản mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Vương phi nương nương hẳn được an toàn!

Chu Tuấn Dương gật đầu một cái, cúi đầu suy tư một lát, tự nhủ nói: “Xem ra mẫu phi hẳn đã rút lui cùng Tiểu Thảo. Nhưng hơn một trăm người thôn Đông Sơn có thể trốn ở đâu được?” Vừa nói, hắn vừa đưa mắt nhìn về phía Tây Sơn nguy nga chót vót trùng trùng điệp điệp, chân mày hơi hơi giãn ra.

“Lưu tổng quản, ngươi chờ Tiểu Ngũ và Xuân Tử ở cửa thôn, để bọn họ canh giữ bên trong biệt viện. Nếu có tên tiểu quỷ nào dám qua đó thì giết chết bất luận tội!” Chu Tuấn Dương nhảy khỏi bức tường cao của Dư gia, chạy như bay về phía Tây Sơn.

Lưu tổng quản vội theo sau, hạ giọng nhỏ giọng gọi: “Chủ tử, ngài đang muốn đi đâu vậy!”

“Ta đến Tây Sơn. Tiểu quỷ lanh trí Tiểu Thảo kia nhất định đã đưa mẫu phi và các thôn dân đi vào trong núi! Ta đi tìm bọn họ!” Chu Tuấn Dương càng muốn thấy Tiểu Thảo lòng lại càng thêm gấp gáp. Hắn cũng biết có nha đầu tinh quái kia ở bên, mẫu phi nhất định sẽ không sao cá!

Lưu tổng quản lại không coi trọng nói: “Chủ tử, Tây Sơn rộng như vậy, ngài biết Dư cô nương dẫn người đi đâu? Ngài lại không hiểu biết về Tây Sơn, lỡ như gặp phải mãnh thú gì.”

Ông ta không kịp nói thêm gì nữa bởi chủ tử đã đi vào núi rừng, hai ba bước đã không còn thấy bóng dáng. Lưu tổng quản nghĩ đến chuyện chủ tử giao cho mình, hậm hực trở lại cửa thôn. Ông ta nhảy lên cây du già cao lớn không biết đã tồn tại mấy trăm năm rồi, chờ hai thị vệ tới năm rồi, chờ hai thị vệ tới đây.

Lấy hiểu biết về Tiểu Thảo của Chu Tuấn Dương, hắn đã đoán được nơi tiểu nha đầu có khả năng dẫn người đến cao nhất. Là căn cứ bí mật của Tiểu Thảo, Chu Tuấn Dương đã từng đi theo vài lần. Trong sơn cốc đó chẳng những nở đủ các loại hoa tươi, còn có không ít rau dại và trái cây rừng, trong suối cũng có cá có thể dùng ăn lót dạ. Điểm mấu chốt nhất chính là chỗ đó địa thế bí ẩn lại không có mãnh thú, sơn động trong lòng núi lại có thể chứa được mấy trăm người. Tất nhiên sẽ là nơi được chọn đầu tiên để đi tị nạn!

Chu Tuấn Dương chạy nhanh theo phương hướng trong trí nhớ. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng may mắn, trước kia bởi lo lắng cho Tiểu Thảo, để bảo vệ nàng mà mượn cớ đi theo tới đó hai, ba lần. Giờ đại khái vẫn có chút ấn tượng về phương hướng.

Lúc này, hắn vừa đói vừa khát vừa mệt, nhưng nỗi nhớ mong đối với mẫu phi đối với Tiểu Thảo trong lòng lại giúp hắn chống đỡ chạy băng băng qua từng đám cỏ dại cao hơn người. Ở trong lòng hắn hai khắc ngắn ngủn như kéo dài vô hạn; so với hai ngày, hai năm còn gian nan hơn.

“Kẻ nào!” Khi chỉ còn cách cánh rừng sương mù dày đặc một khoảng không xa, một hình bóng quen thuộc nhảy xuống từ trên cây. Nếu không phải giọng nói kia Chu Tuấn Dương đã quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn thì có lẽ Trịnh trưởng thị vệ trưởng đã trở thành một cỗ thi thể nằm ở trong rừng.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!