Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

"Ta vẫn nên tự mình nói đi!” Chu Tuấn Dương nhớ lại đường huynh Hoàng thượng đã từng nói, nếu muốn ôm mỹ nhân về, tốt nhất nên thẳng thắn thành khẩn gặp đối phương, nhất định không nên có biểu hiện dấu diếm. Bởi vì lòng của nữ nhân vốn rất nhỏ nhen, các nàng sẽ ghi nhớ cả đời.

Tuy nói tình hình của hắn giờ đã có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp, nhưng không biết tương lai sẽ phát triển theo hướng nào nữa. Nếu quyết định cưới Dư Tiểu Thảo làm vợ, lấy tiểu nha đầu tinh quái này, sớm chiều ở chung thì sớm muộn gì nàng cũng sẽ phát hiện ra manh mối nào đó, không bằng ngay từ đầu cứ phóng khoáng nói ra. Nếu đối phương có thể tiếp nhận sự thật, đó đương nhiên là việc tốt; nếu thật sự không thể tiếp nhận được, vậy thì cứ duy trì quan hệ như bây giờ, cùng lắm thì hắn cả đời độc thân một mình!

Tĩnh Vương phi cảm nhận được dường như hắn đã đưa ra một quyết định gì đó, trong lòng cả kinh: Thật vất vả con trai mới gặp được một người con gái mà nó nguyện ý đến gần. Tuy rằng lúc này con bé chỉ là một cô bé, nhưng cùng lắm thì từ từ chờ nó lớn lên là được. Cũng chỉ ba bốn năm nữa, bọn họ có thể chờ được.

Nhưng con trai dường như muốn nói bí mật mà nó đã cất giữ suốt mười tám mười chín năm cho nha đầu Tiểu Thảo biết. Ai sẽ nguyện ý ở bên một người mà lúc nào cũng có nguy cơ tức giận đến phát điên cả đời chứ? Lỡ như ngày nào đó hắn bộc phát, ngay cả mạng cũng có khả năng khó giữ được! Dương Nhi quá hồ đồ rồi, đây là muốn đẩy Dư Tiểu Thảo càng ra xa hơn đó!

“Dương Nhi! Con... Đã suy nghĩ kỹ càng chưa?” Ngữ điệu của Tĩnh Vương phi hơi mang vẻ nôn nóng, trong giọng nói lộ ra một chút chần chừ.

Chu Tuấn Dương nghiêm túc nhìn mẫu phi, chậm rãi gật đầu, nói: “Mẫu phi, con đã suy nghĩ kỹ. Chuyện này có thể giấu nhất thời nhưng không thể giấu một đời! Nếu chúng ta đã có ý muốn xin cười, vậy cũng phải bày tỏ đủ thành ý! Con tin tưởng Tiểu Thảo, nàng không giống với những cô gái khác trong Kinh, nàng... Đáng để tin tưởng!”

Dư Tiểu Thảo mang vẻ mặt mờ mịt nhìn hai mẹ con lời qua tiếng lại, đang nói chuyện bí mật gì vậy chứ? Dương Quận vương giống như muốn nói cho nàng một chuyện rất quan trọng, chuyện mà ngay cả Tĩnh Vương phi cũng vô cùng coi trọng. Ấy... Hay là Dương Quận vương không phải con ruột của Tĩnh Vương? Hay là trong đó có ẩn chứa bí mật gì của hoàng gia? Nàng có thể lựa chọn không nghe hay không?

Tĩnh Vương phi lo lắng liếc mắt nhìn Dư Tiểu Thảo một cái, khẽ thở dài, nói: “Nếu ý con đã quyết, mẫu phi cũng không nói gì nữa. Tiểu Thảo, chờ lát nữa Dương Nhi sẽ nói cho cho con nghe mọi chuyện. Nếu con thật sự không tiếp nhận được, cũng xin con đừng làm tổn thương thằng bé. Mấy năm nay Dương Nhi trải qua cũng không dễ dàng gì... Ta lấy thân phận một người mẹ thỉnh cầu con, bất luận thế nào cũng phải giữ kín bí mật này cho nó, được không?”

“Cái đó... Nếu bí mật này quan trọng như thế, ta nghĩ... Ta không nên biết thì tốt hơn...” Dư Tiểu Thảo lắp bắp nhỏ giọng nói.

“Không được! Gia cảm thấy nàng cần phải biết!” Chu Tuấn Dương cảm thấy nếu hôm nay hắn không nói ra hết tất cả, sau này rất có thể hắn sẽ không còn dũng khí để thẳng thắn một lần nữa. Hắn kéo tay Dư Tiểu Thảo, đi đến tới chỗ sâu nhất của hoa viên.

Dư Tiểu Thảo thử rút cánh tay mình lại nhưng tay của tiểu Quận vương lại giống một cái kìm lớn siết chặt cổ tay nàng, lực độ vừa không khiến nàng cảm thấy đau đớn cũng sẽ không bị nàng hất ra. Dùng sức tránh né một hồi, nàng phát hiện lực độ của bản thân so với một Dương Quận vương biết công phu chỉ giống như con kiến nhỏ muốn rung chuyển đại thụ. Rơi vào đường cùng, nàng đành phải từ bỏ giãy giụa.

“Ở đây không có người, ngươi muốn nói cái gì thì nói đi!” Giọng nói Dư Tiểu Thảo có xen chút giận dỗi.

Chu Tuấn Dương buông cổ tay nàng ra, có chút luyến tiếc xúc cảm mềm nhẵn trong lòng bàn tay. Hắn mím môi, hơi chỉnh lại suy nghĩ của bản thân, nhìn thẳng vào mắt Dư Tiểu Thảo, nói: “Ta... Khi lên năm tuổi, đã từng rơi vào nước, thiếu chút nữa chết đuối...”



Dư Tiểu Thảo mở to hai mắt, trong lòng hiện lên tình tiết trạch đấu trong tiểu thuyết nói về các loại âm mưu. Nàng chớp chớp đôi mắt to trong suốt, cẩn thận hỏi: “Sao lại rơi xuống nước? Người hầu hạ bên cạnh ngươi đâu? Có phải có người đẩy ngươi hay không? Sau đó thế nào?”

Đã mở đầu xong, Chu Tuấn Dương cảm thấy chuyện sau đó tựa như cũng không quá khó để mở lời như trước: “Lúc ấy tuổi còn nhỏ, cộng thêm bị dọa một chút lại bị bệnh trong một thời gian ngắn cho nên không nhớ rõ tình cảnh lúc ấy như thế nào nữa rồi. Chỉ biết, sau khi ta rơi xuống nước, phụ vương đã xử trí một người thiếp tương đối được sủng ái!”

“Khẳng định là tiện nhân kia hại ngươi, sau đó bị phụ vương ngươi điều tra ra! Kỳ lại, trên ngươi đã có hai người ca ca, thiếp của phụ vương ngươi đáng lẽ cũng không có lý do gì để xuống tay với ngươi chứ?” Dựa theo tình tiết trạch đấu, không phải nên diệt trừ thế tử sẽ kế thừa vương vị gì đó trong tương lai trước hay sao? Hại chết đứa con trai nhỏ nhất, không có ích gì mà!

Chu Tuấn Dương trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: “Từ khi còn nhỏ gia đã người gặp người thích hoa gặp hoa nở. Phụ vương vô cùng sủng ái ta. Mỗi lần bãi triều hoặc làm xong công việc bên ngoài, người đều sẽ đến viện của mẫu phi ngồi chơi đầu tiên để chơi cùng ta một lát. Tiện nhân kia cho rằng mẫu phi lấy ta làm cớ dẫn phụ vương đến viện của người...”

“Hả.. Không phải phụ vương yêu sâu sắc mẫu phi ngươi sao? Tại sao còn để loại nữ nhân bừa bãi đó vào hậu viện? Nam nhân các ngươi ấy! Luôn ăn trong chén, còn nhìn trong nồi, muốn trái ôm phải ấp, ngồi hưởng phúc Tề nhân!” Dư Tiểu Thảo bĩu môi, lộ ra vẻ mặt “Nam nhân các người đều cùng một giuộc”.

Tiểu nha đầu nhà ngươi, mới gặp được mấy người đàn ông lại làm như trải nghiệm rất nhiều không bằng! Chu Tuấn Dương bị nàng chặn họng đến mức không biết nói tiếp như thế nào nữa, mắng nàng một tiếng, nói: “Rốt cuộc nàng còn muốn nghe gia nói tiếp hay không?”

“Có thể lựa chọn không nghe sao?” Dư Tiểu Thảo bày ra vẻ mặt “Bản cô nương bị ép”, “Ta thấy, nếu Quận vương gia ngài muốn thổ lộ tiếng lòng với người khác, nhất định có một binh đoàn nữ tử ưu tú xếp hàng chờ rửa tai lắng nghe nữa!”

“Không thể! Gia chỉ muốn nói cho một mình nàng nghe! Người khác không xứng được biết bí mật của gia!” Chu Tuấn Dương mặt có hơi hung dữ như tức sắp tắc thở. Nếu đổi thành người khác, đã sớm sai người kéo xuống đánh cho một trận rồi. Đối mặt với Dư Tiểu Thảo, hắn cảm thấy như tay không chạm phải con nhím không thể nào xuống tay được, đáy lòng dâng lên một loại cảm giác bất lực.

Dư Tiểu Thảo ủ rũ cúi đầu, uể oải nói: “ Được rồi, ngươi nói đi, ta nghe đây!”

“Nàng... Phản ứng kia của ngươi là có ý gì? Nghe gia nói chuyện khó chịu như vậy sao?”

Chu Tuấn Dương cảm thấy một một ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, muốn phát ra nhưng lại không thể phát ra được.

Dư Tiểu Thảo trợn trắng mắt với hắn, trong giọng nói có chút ý vị kiêu căng: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn nói hay không? Không nói thì ta đi đây!” Chu Tuấn Dương hít một hơi thật sâu. Một ngày nào đó hắn sẽ bị tiểu nha đầu này chọc giận đến tức chết!

Hắn cố gắng bình ổn tâm tình, tiếp tục nói: “Từ lần rơi xuống nước đó, sau khi bệnh nặng một hồi, bằng cách nào đó ta đột nhiên có thể cảm nhận được cảm xúc của một số người. Đặc biệt là ác ý với người khác, lại càng nhạy cảm hơn.”

Dư Tiểu Thảo mở to hai mắt, trong ánh mắt mang theo một chút hưng phấn nhỏ: “Wow! Nói cách khác, sau khi ngươi trải qua một khó khăn đã đạt được siêu năng lực! Hay chính là siêu năng lực cảm giác! Quá tuyệt! Như vậy thật tốt nha!”



“Tốt cái gì chứ! Ác ý của người khác có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của ta, khiến ta đánh mất lý trí. Thí dụ như: Những kẻ tiếp cận ta có dụng ý hoặc nịnh bợ ta, ác cảm sẽ ở mức thấp nhất, ta chỉ cảm thấy rầu rĩ trong lòng, còn có thể chịu đựng được. Nếu trong tình huống đối phương có ác ý nhưng lại không hành động gì, loại ác cảm này khiến ta muốn nổi giận. Nếu đối phương muốn hạ độc thủ với ta và người thân bên cạnh ta, ta sẽ đánh mất lý trí...” Chu Tuấn Dương hơi nhăn đôi mày đẹp lại, tựa như không muốn hồi tưởng lại khi đó bản thân đã phải chịu đựng như thế nào!

“Ngươi bị cảm xúc kiểm soát, có thể là do lúc trước khi ngươi còn quá nhỏ cho nên thầm sợ hãi với những thứ biến đổi trên người mình. Nếu là người trưởng thành, hẳn sẽ không có phản ứng lớn như vậy. Ngươi nói đánh mất lý trí, đã tới mức nào rồi?” Dư Tiểu Thảo bị cảm xúc của hắn làm ảnh hưởng. Nàng thu lại nội tâm nhỏ đang hưng phấn, nghiêm túc phân tích lại mọi chuyện giúp hắn.

Chu Tuấn Dương chần chừ một lát, liếc mắt nhìn Dư Tiểu Thảo một cái, âm thầm cắn chặt răng, quyết định tiếp tục kể: “Lần đầu tiên ta bùng nổ là bởi vì đại nha hoàn bên cạnh được mẫu phi tín nhiệm lại hạ thuốc độc mãn tính mẫu phi. Lúc ấy, ác ý từ trên người nha đầu kia ùn ùn kéo đến, cuốn lấy ta, cắn nuốt mọi lý trí của ta. Ta chỉ cảm thấy trước mắt bao trùm bởi bóng tối, thân thể dường như không còn chịu sự chi phối của bản thân nữa. Không nhìn thấy gì cả, không nghe thấy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Khi ta bị tiếng kêu sợ hãi nôn nóng của mẫu phi đánh thức...”

Hắn liếc mắt lại nhìn Dư Tiểu Thảo một cái, không biết những lời nói tiếp theo có thể dọa tiểu nha đầu đang nghe với vẻ nghiêm túc này hay không. Suy nghĩ một chút, nếu đã bắt đầu rồi, hà tất phải nói một nửa giữ một nửa?

Hắn quyết định tiếp tục nói: “Khi ta tỉnh táo, nha đầu kia đã nằm ngay cạnh bên chân ta chết không nhắm mắt. Trong tay ta đang cầm thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn mà lúc sinh nhật năm tuổi phụ vương đã tặng ta. Đại nha hoàn của mẫu phi... Trên đầu, trên mặt, trên người... Bị đâm đến mức máu thịt mơ hồ, hai chân bị gãy đến đầu gối, động mạch cổ cũng bị cắt đứt, máu chảy đầy đất...”

Nói xong, hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm Dư Tiểu Thảo, vốn tưởng rằng hắn sẽ nhìn thấy vẻ sợ hãi từ trên mặt nàng. Dù là sợ hãi hay vẻ mặt chán ghét, hắn cũng chuẩn bị xong tâm lý bị ghét bỏ.

Không ngờ, tiểu nha đầu gần mười hai tuổi này lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhíu mày suy nghĩ gì đó. Cuối cùng nàng đón nhận tầm mắt hắn, không né tránh không sợ hãi, nghiêm túc giúp hắn phân tích nói: “Tiểu Quận vương, ta cảm thấy bệnh của ngươi là một loại chướng ngại tâm lý, gọi là chứng chướng ngại tổng hợp kích ứng sau bị thương, biểu hiện là hoặc giết người, hoặc tự sát hoặc tự hủy hoại bản thân...”

Những lời này nàng đã nghe ở đâu nhỉ? Hình như từng nghe giới thiệu trong một chương trìh nào đó trên Qiyi. Hẳn nghe xong rất Họa người, rất chuyên nghiệp nhỉ?

“Nàng... Không sợ ta?” Trong lòng Chu Tuấn Dương âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Không hổ là người hắn được coi trọng, quả nhiên không giống người thường, đáng để hắn được ăn cả ngã về không để thẳng thắn nói ra bí mật của mình.

Dư Tiểu Thảo nhíu lông mày, đối mặt với hắn, hỏi: “Ngươi sẽ thương tổn ta sao?”

“Đương nhiên sẽ không!” Nếu có thể lựa chọn, hắn thà rằng thương tổn chính mình cũng sẽ không để nàng chịu một chút xíu tổn thương và ủy khuất nào.

“Vậy không phải được rồi sao! Có gì phải sợ chứ?” Dư Tiểu Thảo trả cho hắn một ánh mắt yêu kiều dịu dàng, suy nghĩ về những lời hắn vừa nói, “Sau đó thì sao, tình huống giống như vậy có xuất hiện lần nữa hay không?”

Chu Tuấn Dương gật đầu một cái, nói: “Có! Hơn nữa còn xuất hiện rất nhiều lần! Ta cảm thấy trong lòng ta giống như có một con quỷ. Thỉnh thoảng nó sẽ lại vụt ra, chiếm hữu thân thể ta khiến ta làm một số chuyện tàn bạo. Kỳ thật, có lẽ có một số người cũng không đáng chết nhưng lúc ta mất đi lý trí lại giết hắn.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!