Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Trong lòng Mai Hương tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Dư cô nương miệng lưỡi trơn tru, tiểu chủ tử lại thích dáng vẻ này của nàng. Nếu đổi thành người khác, đã sớm bị đập chết rồi?

“Đi, chúng ta đi làm bánh hoa đào! Mai hương tỷ tỷ, tỷ ngồi ở tiền viện chờ một lát. Chờ bánh hoa đào ra lò, ngươi mang chút về cho Vương phi nương nương nếm thử. Hoa đào có tác dụng dưỡng nhan, công hiệu giúp thư giãn làn da, thích hợp nhất cho nữ tử ăn và sử dùng” Dư Tiểu Thảo vừa nói như vậy, Mai Hương cũng động tâm ở lại vào trong phòng bếp làm trợ thủ cho nàng.

Dư Tiểu Thảo chỉ giữ lại cánh hoa của những bông hoa đào vừa hái, sau đó ngâm toàn bộ chỗ cánh hoa đó vào nước muối nhạt. Dư Tiểu Thảo nghe Mai Hương nói chỗ Tĩnh Vương phi có bột củ sen Tây Hồ cao cấp được hoàng cung ban tặng, cho nên đã để nàng ta trở về xin một ít mang đến đây.

Không có máy xay, Dư Tiểu Thảo đành phải lấy chày giã thuốc ra để Dương Quận vương giã cánh hoa thành dạng sệt giúp. Sau đó trộn với sữa dê đã được nấu qua với hạnh nhân để khử mùi tanh, bỏ hỗn hợp vào trong nồi hầm rồi trộn với bột củ sen, cho thêm đường trắng vào khuấy đều, đun với lửa nhỏ cho đến khi hỗn hợp đặc sệt lại. Trong quá trình nấu phải khuấy liên tục cho đến khi hỗn hợp đặc sệt mượt mà. Đổ dung dịch đã nấu vào trong đồ đựng và để nguội.

Khi đã nguội cắt bánh thành những khối hình lập phương nhỏ, dán cánh hoa lên mặt trên. Bánh hoa đào trắng như kem, phía trên lại được tô điểm bằng cánh hoa đào màu hồng phấn khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn.

Dư Tiểu Thảo lại nấu món ngọt "Hoa Thiên Cốt" ở kiếp trước - canh hoa đào. Sau khi nấu gạo nếp với sữa dê thành cháo thì rải cánh hoa đào vào hỗn hợp. Nếu thích ngọt, có thể thêm chút đường cát trắng. Hai món điểm tâm ngọt từ hoa đào chiếm được tình cảm của tất cả phụ nữ, ngay cả Liễu thị cũng không nhịn được ăn thêm mấy khối.

Cuối cùng, Chu Tuấn Dương vẫn đi theo Mai Hương trở về biệt viện Tây Sơn. Mai Hương mang về một hộp đầy bánh hoa đào khiến cho bọn nha đầu bên cạnh Tĩnh Vương phi liên tục kinh hô: “Tay nghề làm điểm tâm của Dư cô nương còn tinh vi hơn cả đại sư phụ của Đạo Hương Thôn ở trong Kinh. Bánh hoa đào này thật khiến cho người nhìn thèm nhỏ dãi!”

Tĩnh Vương phi uống canh hoa đào, ăn bánh hoa đào mềm mại thơm ngọt, không khỏi cảm khái một câu: “Nha đầu Tiểu Thảo này, cũng không biết tương lai ai sẽ được lợi đây? Ai cưới được con bé chính là đại phúc tu được từ kiếp trước!”

“Hừ! Nàng ấy hả? Tam tòng tứ đức không hiểu không tinh, ai cưới nàng còn không phải sẽ bị cái miệng kia của nàng làm cho tức chết sao. Có thể gả đi được mới là lạ!” Chu Tuấn Dương nghe vậy trong lòng phiền muộn một trận. Bánh hoa đào thơm ngọt cũng thay đổi hương vị, hắn lạnh lùng độc miệng một câu.

Tĩnh Vương phi cảm nhận được sự biến hóa trong cảm xúc của con trai, tròng mắt xoay chuyển, trong lòng có chút sáng tỏ - đứa con trai ngốc này của nàng để ý đến tiểu nha đầu kia. Chẳng qua chính nó còn chưa ý thức được chuyện đó, thằng nhóc chậm chạm này.

Tĩnh Vương phi cố tình trái ý hắn, nói: “Sao Tiểu Thảo có thể không gả đi được? Loại tiêu chuẩn tam tòng tứ đức đánh giá nữ tử này đã sớm lạc hậu rồi, không phải Hoàng thượng đề xướng nam nữ bình đẳng sao? Dư Tiểu Thảo này trông trắng trẻo mền mại, đôi mắt to làn da trắng. Sau khi lớn lên khẳng định không tệ chút nào.”

Dừng một chút, bà ấy liếc mắt nhìn con trai nhỏ nhà mình một cái, tiếp tục nói: “Tiểu cô nương tính tình thuần lương, ngây thơ đáng yêu, tiến lùi có độ. Hơn nữa có tay nghề nấu nướng cao siêu, đến cả Thái Thượng hoàng cũng khen không dứt miệng nữa! Người ta còn biết làm ăn buôn bán, cửa tiệm bán món kho mở một tiệm rồi lại một tiệm, cũng đã mở đến Kinh thành luôn rồi! Lúc trở về, muốn đi mua hai con vịt muối cũng không có chỗ xếp hàng. Ai... Không biết ngày mai chúng ta chuẩn bị chút vịt gì đó, bảo nha đầu Tiểu Thảo đến đây làm giúp mấy con vịt muối, con bé có đồng ý hay không nữa?”



“Gia mở miệng, nàng dám không đồng ý?” Chu Tuấn Dương hừ mũi nói ra một câu như vậy. Cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng chính hắn cũng không biết bản thân đang rối rắm điều gì.

Tĩnh Vương phi chớp đôi mắt cực kỳ giống đôi mắt của con trai nhỏ, lại nói tiếp: “Tiểu nha đầu người ta cố kỵ thân phận của con, con cũng nên một vừa hai phải thôi, không nên lôi uy phong Quận vương ra bắt nạt người ta! Vừa rồi nói đến đâu rồi? Đúng rồi, Tiểu Thảo chẳng những có tài nấu nướng, chăm sóc hoa cỏ cũng rất có tay nghề. Những hoa có danh phẩm của ta đều sắp chết cả, vậy mà tới tay con bé lại cải tử hoàn sinh. Còn có tinh thần hơn cả khi vừa mới mua nữa!”

“À! Đúng rồi! Tiểu nha đầu còn biết y thuật, không ngờ nó lại có thể cứu được cục cưng bảo bối của Hoàng hậu nương nương, rất có mặt mũi ở trước mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu. Thân thể này của ta cũng nhờ có con bé điều dưỡng mà không khác người thường. Trước kia, đi hai bước đã cảm thấy đầu váng mắt hoa, còn bây giờ đi mấy dặm đường núi cũng không thấy thở hổn hển. Phụ vương con còn tưởng rằng là phong thuỷ Tây Sơn dưỡng người nữa!”

Nói tới việc tổ chất thân thể càng ngày càng cường kiện lên, mặt mày Tĩnh Vương phi cũng trở nên hớn hở hơn. Phu quân của nàng nói, chờ có kỳ nghỉ sẽ mang nàng du sơn ngoạn thủy, sống thế giới hai người nữa!

“Còn có…” Tĩnh Vương phi càng nói càng hăng say. Nhưng lại bị con trai nhỏ nhà mình cắt ngang.

“Mẫu phi, Dư Tiểu Thảo kia không phải là đứa con lưu lạc bên ngoài của ngài và phụ vương chứ? Người tận hết sức lực khen ngợi nàng như vậy, hơi có chút cảm giác giống con hát mẹ khen hay!” Phiền muộn trong lòng Chu Tuấn Dương càng tăng lên. Hắn cũng buồn bực: Bản thân vốn đã qua tuổi tranh sủng rồi, sao mẫu phi càng khen nha đầu kia, trong lòng hắn càng khó chịu chứ?

Tĩnh Vương phi hung hăng trừng mắt nhìn con trai một cái. Nếu Tiểu Thảo là con ruột của nàng, gia hỏa như con đời này sống một mình đi! Thật là cục đá thúi không hiểu phong tình Còn chưa thông suốt? Cho con biết them chút lợi hại đi!

“Thật ra ta cũng muốn có một đứa con gái toàn năng như vậy làm tri kỷ! Đáng tiếc tiểu nha đầu đã bị phu nhân của Phòng Tử Trấn nhanh chân giành trước. Ta nghe nói, Phòng phu nhân định chờ hai năm nữa sẽ đưa tiểu nha đầu vào Kinh, mang theo bên người, còn thay nàng lựa chọn một lang quân như ý. Nha đầu Tiểu Thảo này ngoan ngoãn đáng yêu như thế, lại có một thân tài nghệ, khẳng định có không ít tài tử khiêm nhường có thể thấy được điểm tốt của con bé. Nói không chừng sẽ tranh nhau đến vỡ đầu nữa! Không biết ngưỡng cửa của phủ tướng quân có thể bị dẫm bằng hay không đây?”

“Tiểu nha đầu mới chỉ có mười một mười hai tuổi. Phòng phu nhân đã chọn lựa thay nàng sớm như vậy ư, không khỏi có chút quá sớm chứ? Hơn nữa, một tiểu nông nữ nàng có thể tìm được ai tốt ở Kinh thành?” Chu Tuấn Dương cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa giận càng lúc càng bùng cháy. Hắn cảm thấy càng ngày càng bực bội, muốn đập vỡ đồ vật, muốn đánh người!

Tĩnh Vương phi cười cười, nói: “Con bé là nghĩa nữ của phủ tướng quân, lại có vài phần mặt mũi ở trước mặt Hoàng thượng Hoàng hậu, đến cả Thái Thượng hoàng cũng khen nàng không dứt miệng... Có ba nhân vật tai to mặt lớn trong cung chống lưng, con nói con bé có thể tìm được người tốt hay không? Năm ngoái con bé trị hết bệnh cho tiểu hoàng tử, cũng đã có người tới chỗ ta thăm dò rồi đó!”

“Ai? Kẻ nào mất trí như vậy? Năm ngoái Tiểu Thảo mới chỉ hơn mười tuổi, vẫn còn là đứa trẻ nữa! Tên kia sẽ không có sở thích luyến đồng chứ” Chu Tuấn Dương gần như vỗ án nhảy dựng lên, hai mắt phun ra lửa giận, tựa như muốn bắt tên gia hỏa đáng giận đó đánh cho một trận thật nặng.

Tĩnh Vương phi trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Con nói cái gì vậy! Người hỏi thăm Tiểu Thảo là con dâu nhà Thủ phụ. Nàng ta có một con trai nhỏ, tuổi tác tương đương với Tiểu Thảo. Tuy còn tuổi nhỏ những đã bộc lộ tài năng ở Quốc Tử Giám, nói không chừng tương lai có thể vào Các giống như gia gia hắn!”

Chu Tuấn Dương cực ít lui tới với các con em nhà quan gia trong Kinh. Hắn nhíu lông mày dốc hết sức để suy nghĩ mới mơ hồ nhớ ra dáng vẻ của đứa cháu trai ưu tú nhà Thủ phụ: yếu đuối mong manh, mặt trắng giống như quỷ. Tính tình cũng cứng nhắc, trông như một lão già cổ hủ. Tiểu Thảo tính tình thoải mái tự do như vậy, nếu theo ở cùng với y không buồn chết mới lạ!



“Mẫu phi, Tiểu Thảo tuổi còn nhỏ, ngài ngàn vạn đừng đứng ra giúp đỡ làm mai. Tri nhân tri diện bất tri tâm(1). Lỡ như tương lai Tiểu Thảo không được như ý, ngài lại thích nàng như vậy, trong lòng khẳng định sẽ áy náy! Cứ chờ mấy năm nữa rồi nói cũng không muộn!” Chu Tuấn Dương cực lực phản đối với cách mẫu phi làm mai cho Tiểu Thảo.

(1)Tri nhân tri diện bất tri tâm: biết mặt mà không biết lòng.

“Không còn nhỏ! Tiểu cô nương ấy à, qua mười tuổi chỉ như thấy gió thổi qua, mỗi năm một dáng vẻ! Thoáng cái đã trưởng thành trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều rồi! Ta cảm thấy cháu trai nhà Thủ phụ cũng không tồi, là người ôn nhuận, đối xử với mọi người hòa nhã, hơn nữa lại không có loại cảm giác cao cao tại thượng với vẻ ta đây. Là mối lương phối hiếm có cho tiểu cô nương.”

“Lương phối gì chứ! Con chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể đẩy ngã tên gà yếu kia, gió lớn cũng có thể thổi bay người y. Tiểu Thảo thích gây hoạ như vậy, hẳn vẫn nên tìm một người cường tráng chút, thân thủ tốt chút mới có thể đi theo phía sau giúp nàng dọn sạch đám rắc rối nàng đã gây ra!” Chu Tuấn Dương cắt lời mẫu phi nói, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

Tĩnh Vương phi đang cười thầm trong lòng nhưng vẫn làm như rất tán đồng gật đầu một cái, nói: “Con nói rất có đạo lý! Nam nhân không thể bảo vệ nữ nhân thì coi là nam nhân gì chứ?”

Không chờ đến lúc Chu Tuấn Dương thở phào, bà lại lại tiếp tục nói: “Trong lòng ta đã chọn được một người. Dương Nhi, con cảm thấy con trai nhà thống lĩnh Cửu môn Đề đốc thế nào? Lớn hơn Tiểu Thảo bốn năm tuổi, cao lớn tuấn lãng, một thân võ nghệ, ngay cả Thái Thượng hoàng cũng rất tán thưởng! Nghe nói, sang năm tiểu tử kia chuẩn bị tham gia thi võ, còn muốn giành chức Võ Trạng nguyên nữa.”

“Gã ta? Con trai của bại tướng! Sang năm muốn lấy được chức Võ Trạng nguyên còn phải hỏi con có đồng ý hay không trước!” Chu Tuấn Dương đang suy nghĩ sang năm có nên báo thi võ, giết khoảnh khắc uy phong của tiểu tử này hay không. Mấy năm gần đây gia không ở trong Kinh, mèo nhỏ chó nhỏ gì cũng có thể xưng vương xưng bá! Đã quên lúc trước bị gia đánh đến khóc cha gọi mẹ thảm thiết rồi sao.

“Hơn nữa, con nghe nói con trai nhà Cửu môn Đề đốc, năm mười lăm tuổi bên người đã nạp vài thông phòng, thiếp thất cũng nạp một người. Nha đầu Tiểu Thảo kia đơn thuần như con thỏ trắng nhỏ vậy. Nếu vào phải nhà như vậy, còn không bị những con cọp cái sói mẹ đó xâu xé sao?” Tóm lại chỉ một câu: Hắn! Không! Đồng! Ý!

Chu Tuấn Dương không muốn nghe mẫu phi liệt kê thêm con em trong Kinh như thế nào ưu tú làm sao nữa, hắn đứng lên, nghiêm túc dặn dò: “Mẫu phi, tóm lại việc này ngài không cần đi theo xem náo nhiệt! Nếu có người nhờ ngài làm mai cho, ngài cứ giả bệnh không cần để ý tới! Miễn cho tiểu nha đầu chọn phải cuộc sống không vừa ý sẽ oán hận ngài!”

Nói xong, không chờ Tĩnh Vương phi nói thêm gì nữa, hắn đã nhanh chân rời đi. Chu Tuấn Dương đi vào trong viện của mình, ngược đãi bọn thị vệ suốt buổi trưa trên võ đường. Hắn thao luyện những gia hỏa đó đến mức kêu cha gọi mẹ nhưng vẫn không thể làm tâm tình phiền muộn khởi sắc lên chút nào.

Nhớ tới thiếu nữ nho nhỏ xinh đẹp đáng yêu tỏa sáng dưới cây đào kia, nhớ tới nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời, nhớ tới giọng nói còn trong mát hơn cả nước suối... Sao hắn có thể để những tên phàm phu tục thử làm ô uế sự tốt đẹp của nàng được?

Nếu nàng gả đi, cũng không thể tùy tiện chọn nam nhân bên ngoài. Khi hắn bị ác ma bị bóng tối cắn nuốt, sẽ không còn ánh sáng thánh khiết chỉ dẫn hắn đi ra bóng tối vô biên nữa; khi hắn bị giam cầm bởi lạnh lẽo và cô độc, sẽ không còn nụ cười ấm áp như tia nắng sưởi ấm tận đáy lòng hắn nữa..
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!