Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Cách nấu Phật nhảy tường cực kỳ phức tạp, mà trước kia Dư Tiểu Thảo chỉ có lý luận suông đối với thứ này. Chuẩn bị mười phần nguyên liệu của Phật nhảy tường xong, Dư Tiểu Thảo làm thử nghiệm một lần ở trong nhà. Mấy lần trước, không phải nguyên liệu phối có vấn đề, chính là cho gia vị thêm vào không đủ thích hợp, luôn cảm thấy hương vị không đủ thập toàn thập mĩ.

Nhưng mà, cho dù là Phật nhảy tường thất bại, tất cả đều làm thành bằng sơn hào hải vị cao cấp, kỹ xảo nấu nướng của Dư Tiểu Thảo lại vượt trội, đối với Dư gia mà nói đã rất thơm ngon rồi. Cho nên, trước khi đến ngày Dương Quận vương chuẩn bị chúc mừng cho Tiểu Thạch Đầu, trên bầu trời của nhà cũ Dư gia luôn phiêu tán hương thơm đậm đà mê người, khiến hai nhà Tiền, Chu ở cách vách thèm đến nước miếng chảy ròng ròng, tiểu tử Tiền Vũ kia cuối cùng cũng không nhịn được sáp đến trước cửa Dư gia, muốn xem thử Tiểu Thảo lại tìm ra món gì ăn ngon rồi.

Dư Tiểu Thảo vừa thử nghiệm vừa cầm quyển sổ nhỏ viết viết vẽ vẽ, cách nấu nướng của loại nguyên liệu nấu ăn nào có vấn đề, xử lý thế nào đều viết lên trên quyển sổ nhỏ. Nếu như nàng tìm ra cách nấu nướng tốt nhất của loại nguyên liệu nấu ăn nào, đều sẽ lập tức ghi vào...

Trải qua nhiều lần thử nghiệm, cuối cùng sau lần thất bại thứ tám, trong lần thử nghiệm thứ chín, nàng tìm được cách phối trộn và nấu nướng tốt nhất, nấu ra “Phật nhảy tường” hương bay vạn dặm, khiến người ngửi thấy nó phải quyến luyến dừng bước!

Mỗi lần Dư Tiểu Thảo thử nghiệm làm Phật nhảy tường, Chu Tuấn Dương đều sẽ đích thân đến đánh giá, nói cho nàng nghe không ít ý kiến và đề nghị có tính xây dựng, miệng của kẻ tham ăn luôn có thể bới móc ra một vài chi tết. Nhưng mà, mỗi lần đồ thử nghiệm thất bại, con hàng này cũng ăn không ít. Cho dù là sản phẩm thất bại, hương vị đó cũng không phải món ăn bình thường có thể so sánh được.

Hũ Phật nhảy tường này vừa mới nấu xong, mùi thơm kia không phải hũ nào lúc trước có thể sánh bằng, ngay cả con hàng tham ăn tiềm ẩn Dương Quận vương tự xưng là chưa có món ngon gì chưa từng ăn cũng rơi vào say mê sâu sắc, suýt chút nữa lạc trong hương thơm tươi mới đậm đà này.

Sau khi nắp hũ được mở ra, mùi thơm tràn đầy khắp trạch viện, Chu Tuấn Dương nếm thử xong khen không dứt miệng, không thể bới móc ra chút khuyết điểm nào, quả nhiên như Tiểu Thảo nói "Mở nắp hũ, hương thơm lừng bay khắp xóm, Phật ngửi thấy bỏ chùa nhảy tường chạy đến!" Cho dù là Phật tổ ngửi thấy mùi thơm này, cũng không nhịn được phá giới nếm thử mấy miếng?

Hũ thành phẩm đầu tiên, Dư gia chỉ ngửi được một bụng hương thơm, không nếm được một miếng. Dương Quận vương vẻ ngoài nhìn qua lạnh lùng, bên trong lại cực kỳ hiếu thảo, xem trọng tình thân nên đã dùng túi nhỏ gói hũ Phật nhảy tường kia, mang về biệt viện giữa sườn núi, chia sẻ món ăn ngon có một không hai trên thế gian này với mẫu phi của hắn

Sau khi biệt viện xây xong, ngày hôm sau khi Tĩnh Vương phi dọn vào đã mời Dư Tiểu Thảo đến biệt viện chơi. Dưới sự hướng dẫn của Dương Quận vương, Tiểu Thảo “tham quan" từng góc xó của biệt viện, chỉ vào một miệng giếng nhỏ gần phòng bếp nhỏ của chính viện, nói nó là nước suối cao cấp, dùng nó nấu cơm pha trà sẽ có lợi với sức khỏe của Vương phi nương nương. Trên thực tế là, nàng nhờ Tiểu Bổ Thiên Thạch giúp đỡ, cải tạo chất lượng giếng nước thành nước linh thạch.

Lúc đầu, Tô ma ma bên người Vương phi nương nương nửa tin nửa ngờ lời của nàng, dưới sự kiên trì của Vương phi và Quận vương, ăn uống của Vương phi đều sử dụng nước trong miệng giếng kia. Không qua mấy ngày, sức khỏe của Vương phi nương nương được cải thiện rất lớn, khẩu vị cũng tốt hơn nhiều, làn da cũng trong trắng nõn mịn màn lộ ra hồng nhuận, người đều có vẻ trẻ hơn mấy tuổi. Tô nhũ mẫu trung thành liên tục nói khí hậu của thôn Đông Sơn hợp dưỡng người.

Tĩnh Vương phi ở biệt viện một lần suốt nửa năm, sau này khi thân thể khỏe hơn, liền mặc quần áo cưỡi ngựa vào, đi cùng với mấy nha hoàn ma ma có chút thân thủ lên núi, săn thú, hoặc tự tay nhặt một ít trái cây rừng, nhờ Dư Tiểu Thảo ủ rượu trái cây giúp, sống cuộc sống rất thoải mái phong phú. Ngay cả Tĩnh Vương gia tranh thủ thời gian đến đây thăm bà, bà cũng không có thời gian ở cùng ông ấy, khiến Tĩnh Vương rất sầu não.



Lúc Dư Tiểu Thảo rảnh rỗi sẽ thường nấu một vài món ăn thanh đạm đưa lên biệt viện. Tĩnh Vương phi từng cười nói món ăn do đầu bếp và ngự trù trong phủ nấu cho bà ấy ăn còn không ngon bằng những món ăn gia đình do Tiểu Thảo nấu nữa!

Lúc đầu, những đầu bếp tự cho mình là giỏi trong biệt viện đều thầm thấy không phục, cho là Vương phi nương nương ăn sơn hào hải vị ngán rồi, mới cảm thấy cháo trắng dưa cải thôn quê ăn ngon. Nhưng sau khi bọn họ nếm thử món ăn Dư Tiểu Thảo nấu, trong lòng thật sự chấn động: Nguyên liệu đơn giản như vậy mà có thể làm ra món ăn mỹ vị ngon miệng, đây mới là cách nấu ăn “tối thượng” trong truyền thuyết hay sao? Không ngờ cảnh giới nấu nướng bọn họ theo đuổi hơn nửa đời, một tiểu cô nương chừng mười tuổi lại dễ dàng đạt tới như vậy!

Đầu bếp của biệt viện và ngự trù trong cung ban thưởng thu lại kiêu ngạo trong lòng, buông thân phận xuống học hỏi Dư Tiểu Thảo. Tiểu Thảo cũng không giấu diếm gì, cũng không nói ra lý luận không thực tế, vào lúc nấu cơm, để hai đầu bếp đứng bên cạnh học hỏi.

Trong lòng đầu bếp của biệt viện rất cảm kích, mỗi đầu bếp đều có tuyệt kỹ bí truyền mình nắm trong tay, những thứ này không dễ đưa ra cho người khác thấy. Cách làm thẳng thắn vô tư như vậy của Tiểu Thảo khiến kính nể trong lòng bọn họ tăng thêm mấy phần. Từ trong học hỏi, hai vị đầu bếp đều có cách hiểu của riêng mình, có một loại cảm giác rộng mở thông suốt, trù nghệ lại phát triển thêm mấy phần.

Lúc Dương Quận vương mang Phật nhảy tường về thì đã đến lúc ăn cơm tối, hai vị đầu bếp mỗi người đều tự nấu ra món sở trường nhất của mình, đợi hai vị chủ tử thưởng thức. Vì Quận vương kén cá chọn canh, mỗi lần đều có thể lời nói sắc bén chỉ ra chỗ chưa đủ của món ăn, lúc các chủ tử ăn cơm, hai vị đầu bếp đều sẽ hầu hạ bên cạnh, nghe lời nhận xét của Quận vương, hoặc là yêu cầu cửa Vương phi nương nương.

"Dương Nhi, trong lòng con ôm bảo bối gì vậy?" Tĩnh Vương phi nhìn thức ăn thanh đạm đầy bàn, có chút không có sức lực. Gần đây nha đầu Tiểu Thảo kia đang bận rộn cái gì vậy? Đã lâu không đến biệt viện chơi với bà ấy. Tĩnh Vương phi cảm thấy sức khỏe của mình đã khỏe mạnh hơn cả người bình thường rồi, không cần kiểm soát chặt chẽ về đồ ăn nữa. Bà ấy muốn ăn gà quay, muốn ăn vịt quay, còn muốn ăn lạp xưởng...

Đột nhiên, Tĩnh Vương phi ngồi thẳng người, cánh mũi nhẹ nhàng hít hít, mắt bỗng nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm con trai mở gói vải để lộ ra một cái hũ. Dáng vẻ của cái hũ kia nhìn qua cũng không có gì đặc biệt, lại có hương thơm độc đáo tràn ra từ bên trong.

Trên mặt Tĩnh Vương phi bất tri bất giác tràn đầy ý cười, nhỏ giọng hỏi: "Dương Nhi, nha đầu Tiểu Thảo kia lại làm ra món ăn ngon gì rồi? Hình như là mùi thịt, mẫu phi có thể nếm thử một chút không? Chỉ thử một miếng thôi!"

Chu Tuấn Dương thấy mẫu phi nhìn chằm chằm Phật nhảy tường trong tay hắn như một đứa bé, lại cảm thấy vừa buồn cười vừa đau lòng.

Nghe phụ vương nói, lúc thân thể của mẫu phi còn khỏe, là một người cực kỳ tham ăn. Một giây trước còn cãi nhau với Tĩnh Vương, thề cả đời không thèm quan tâm ông ấy, một giây sau Tĩnh Vương cầm ra bánh ngọt đem về từ trong cung, bà ấy lập tức sáp tới gần như chó nhỏ ngửi được mùi thịt, chỉ còn thiếu điều lắc đuôi thôi.

Đáng tiếc sau này mẫu phi vì sinh ra hắn mà thân thể yếu đi, trong lúc dưỡng bệnh lại bị người có dụng ý xấu ám toán, mãi đến khi gặp Dư Tiểu Thảo mới dần tốt hơn. Những năm gần đây, mẫu phi uống thuốc còn nhiều hơn bà ấy ăn cơm, một người không thịt không vui như bà ấy cũng bị giới hạn chỉ có thể lấy thanh đạm làm chů.

"Dương Nhi! Sức khỏe của ta đã rất tốt rồi, ăn mấy miếng thịt cũng không thành vấn đề gì!” Tĩnh Vương phi vì mỹ thực giả truyền lời dặn của thái y đã không phải là lần đầu tiên.



Nhìn thấy vẻ mặt khát khao của mẫu phi, Chu Tuấn Dương đặt hũ lên bàn, nghĩ tới nghĩ lui rồi nói: “Đa số nguyên liệu của món ăn này đều là hải sản quý giá, dinh dưỡng khá phong phú, mẫu phi có thể ăn một chút. Nhưng mà, buổi tối không thể ăn nhiều, tránh khó tiêu!”

Vừa nghe mình có thể ăn, Tĩnh Vương phi vui vẻ giống như một đứa trẻ, không dằn lòng nổi mở nắp hũ, hương thơm say lòng người bay ra. Hai đầu bếp lập tức trợn tròn đôi mắt, duỗi thẳng cổ, chỉ hận không thể đi đến bên cạnh hũ, nhìn thử rốt cuộc là món ăn ngon gì có thể tản ra hương thơm mê người như vậy. Nấu ăn hơn nửa đời, còn chưa từng phát hiện loại nguyên liệu nào có thể nấu ra được hương thơm phong phú đến độ này đâu!

Sau khi vò được mở hết ra, trên bầu trời của cả biệt viện đều phiêu tán ra mùi thơm của Phật nhảy tường. Những nha hoàn ma ma tôi tớ đang bận rộn công việc trên cương vị của mình đều rối rít ngừng việc trong tay, vểnh mũi lên ra sức ngửi, len lén nuốt nước miếng.

Người khó chịu đựng nhất vẫn là Mai Hương và Lan Hương hầu hạ Vương phi nương nương ăn cơm, dù sao các nàng cũng là cung nữ trải qua huấn luyện nghiêm khắc, còn hầu hạ bên cạnh Vương phi nhiều năm, năng lực tự chủ vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo bỗng nhiên sụp đổ trước hã Phật nhảy tường này. Các nàng khép chặt miệng lại, không dám nói nhiều một câu, sợ nước miếng không thể khống chế được phun ra ngoài theo lời nói.

Cũng may Dương Quận vương tiếp nhận công việc của Mai Hương, hắn đến gần bên cạnh mẫu phi, cầm bát sứ trắng Quan Diêu nhỏ trước mặt bà ấy lên, múc ra một ít vi cá, bào ngư và hải sâm từ trong hũ cho vào bát của bà ấy, đưa đến trước mặt bà ấy.

Tĩnh Vương phi không nhịn được nếm thử một miếng, hương vị phong phú trong hải sản, vị thịt đậm đà bùng nổ trong miệng bà ấy, trong nháy mắt cảm thấy hạnh phúc giống như bay lên không trung, tự do bay lượn trên mây trắng vậy. Bà ấy ăn hai ba thìa đã ăn sạch đồ ăn trong bát, không cần con trai hầu hạ, tự mình ra tay cơm no áo ấm. Nếm thử tất cả nguyên liệu một lần, bà ấy cảm thấy bụng đã no rồi, nhưng vẫn không dừng lại được.

Mai Hương len lén nuốt xuống nước miếng chảy tới mép, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nương nương, tối nay người đã ăn vượt qua lượng cơm thường ngày rồi, ăn nữa ban đêm sẽ cảm thấy không thoải mái..."

Chu Tuấn Dương đang hưởng thụ mỹ thực, lúc này mới chú ý thấy vẻ mặt vừa muốn ăn vừa rối rắm trên mặt mẫu phi và động tác xoa dạ dày của bà ấy, vội vàng dời đi cái hũ ở trước mặt mẫu phi, nói: “Mẫu phi, Tiểu Thảo đã nói, buổi tối chỉ có thể ăn no nhất là bảy phần mới có lợi cho sức khỏe"

"Nhưng mà, vò đồ ăn này thật sự quá ng và ngon! Hoàn toàn không dừng lại được!" Tĩnh Vương phi cảm thấy có chút đáng tiếc bĩu môi, trơ mắt nhìn con trai ăn, thầm khinh bỉ bụng của mình vô tích sự, nếu một bữa có thể ăn ba bát lớn như con trai thì tốt biết bao!

Chu Tuấn Dương tăng nhanh tốc độ ăn cơm, sau khi đồ ăn trong hũ giảm xuống hơn một nửa, hắn cũng ôm bụng ăn không nổi nữa. Hai vị đầu bếp chờ đợi ở một bên, vội vã hỏi: “Nương nương, Quận vương, lão hủ có thể nếm thử không?"

Trên bàn ngoài Phật nhảy tường, những món ăn khác hoàn toàn không hề động vào một đũa. Những thứ này vốn là đồ ăn hiếm có trong mắt các nha hoàn ma ma, lúc này đều không có sức hấp dẫn bằng cái hũ cơm thừa canh cặn kia. Đồ ăn của chủ tử còn thừa lại, bình thường đều dùng để thưởng cho nha hoàn ma ma phía dưới. Trong lòng Mai Hương và Lan Hương đã tính toán từ lâu xem hũ mỹ vị này có ban thưởng cho tỷ muội các nàng hay không, đột nhiên xuất hiện hai vị đầu bếp chặn ngang, Lan Hương không nhịn được lặng lẽ trừng mắt liếc vị đại trù kia một cái
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!