Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

C ửa hàng này là Dương Quận vương mua lại từ chỗ ông ta, mà trên khế ước mua bán nhà lại viết tên của người Dư gia. Chỉ là một cửa hàng có thể khiến Quận vương mặt lạnh hao tâm tổn sức thu xếp cho bọn họ, đủ thấy địa vị của Dư gia trong lòng Quận vương. Đương nhiên Tri phủ Ninh đại nhân sẽ không bỏ qua cơ hội qua lại thân thiết.

Tri phủ đại nhân tự mình đến cửa chúc mừng, Dư Hải thụ sủng nhược kinh, cung kính mời Ninh đại nhân đến đại sảnh của hậu viện. Tri phủ Ninh đại nhân nhanh mắt nhìn thấy Dương Quận vương đang ngồi trong sảnh phẩm trà, vội vàng tiến lên bái kiến. Dương Quận vương nhíu mày, dường như rất kỳ lạ vì ông ta đến đây, nhưng mà chỉ là trong nháy mắt, chẳng mấy chốc đã trở lại vẻ mặt lạnh lùng như tảng băng, lạnh nhạt gật đầu một cái với Tri phủ đại nhân.

Cho dù chỉ gật đầu với ông ta một cái, Ninh đại nhân cũng cảm thấy khá vinh hạnh rồi. Tính cách của Dương Quận vương nổi tiếng lạnh lùng ở Kinh thành, bình thường giống như tất cả mọi thứ bên cạnh đều không liên quan tới hắn, thấy cha hắn Tĩnh vương, cũng chỉ cho nhiều nhất một ánh mắt.

Nếu như chọc tức hắn, chắc chắn hắn sẽ không nhận họ hàng. Nhớ năm đó khi hắn gần mười hai tuổi, không biết Thế tử Định Viễn hầu đắc tội hắn thế nào, bị đánh đến thoi thóp suýt chút mất mạng. Lúc ấy Định Viễn hầu đang hô mưa gọi gió trong triều, khóc lóc chảy nước mắt nước mũi cáo trạng hắn trước mặt Hoàng thượng.

Hoàng thượng hỏi lý do hắn đánh người, hắn kiêu ngạo trả lời một câu: "Hỏi bản thân Trương Khánh Phong ấy! Nếu nó nói không biết, ta sẽ đánh nó đến chết mới thôi!" Trương Khánh Phong là tên của thế tử Định Viễn hầu.

Sau khi thế tử Định Viễn hầu khỏe hơn một chút, Định Viễn hầu đã từng hỏi y sao lại đắc tội tên sát tinh này. Thế tử Định Viễn hầu bị đánh sợ rồi, mới thành thật khai báo nói, sợ Dương Quận vương năm ấy mười hai tuổi lộ mặt trên buổi luận võ do Hoàng thượng tổ chức, cho nên muốn chơi hắn một vố trước khi luận võ, gây ra chuyện ngoài ý muốn, khiến hắn không tham gia được...

Chu Tuấn Dương mười hai tuổi đã lộ ra thiên phú tập võ hơn người, gần như có thể nói là đánh khắp con cháu quyền quý trong Kinh không có đối thủ. Nguyên nhân quan trọng nhất khiến con cháu quyền quý không dám tranh phong với hắn là vì hắn bắt đầu đánh sẽ không cần mạng, độc ác với đối thủ còn càng độc ác hơn với mình. Còn nhỏ tuổi đã có được danh hiệu "Sát thần mặt đen".

Dường như đi hơi xa rồi, Tri phủ Ninh đại nhân khép na khép nép ngồi phía dưới Dương Quận vương, bưng trà thơm Tiểu Thạch Đầu dâng cho ông ta lên. Nhìn một cái vào trong tách của tiểu Quận vương, ngạc nhiên phát hiện trong tách của tiểu Quận vương lại là nước lạnh. Ông ta vội vàng bưng nước trà thuần hương trong tay mình đến trước mặt Dương Quận vương, nhẹ giọng nói: "Hương thơm của tách trà Minh Tiền Long Tĩnh này coi như tinh khiết, Quận vương ngài có muốn thử một chút không ạ?"

Chu Tuấn Dương liếc tách trà kia một cái, thầm nghĩ: Chẳng lẽ gia không biết đó là Minh Tiền Long Tĩnh? Lá trà còn là nha đầu kia lừa gạt lấy từ chỗ của gia đấy! Không biết vì sao, khẩu vị nước sôi hắn uống của Dư gia, còn ngon hơn cả Đại Hồng Bào cao cấp nhất trong cung nữa. Ở Dư gia, hắn chỉ chịu uống nước sôi thôi.

"Gia thích uống nước lọc!" Ninh đại nhân là người của phủ Tĩnh Vương, Chu Tuấn Dương nổ mặt của phụ vương, gắng gượng trả lời ông ta một câu.

Mặc dù chỉ là một câu nói hờ hững, cũng đủ khiến Ninh đại nhân kinh hỉ rồi. Dương Quận vương luôn có chút thái độ xa cách với cha hắn, có thể trả lời ông một câu thật sự quý hóa quá! Ninh đại nhân nhớ kỹ: Dương Quận vương thích uống nước trắng, không thích uống trà. Nhiều năm về sau, khi Ninh đại nhân đã là quan nhị phẩm, may mắn mời được Chu Tuấn Dương đã là thân vương đến làm khách, lúc dâng lên chính là một tách nước trắng...

"Tiểu Quận vương, Tri phủ đại nhân, đây là bánh ngọt dân nữ tự làm, mọi người nếm thử một chút. Có chỗ chiêu đãi không chu đáo, xin thứ lỗi!" Nếu chỉ ở trước mặt Dương Quận vương, Dư Tiểu Thảo vẫn khá tự nhiên, nhưng nhiều thêm một Tri phủ lão gia nhìn rất uy nghiêm, nàng lập tức hơi lộ vẻ cẩn thận.

Chu Tuấn Dương nhìn một cái bánh bích quy tạo hình có chút kỳ lạ và bánh ngọt cắt thành hình tam giác, tiện tay cầm một miếng bánh bích quy không biết là hình tròn hay là hình bầu dục, cho vào miệng nhai. Mặc dù thoạt nhìn vô cùng thê thảm, nhưng hương vị ăn vào cũng không tệ lắm, thơm giòn ngọt thanh, cảm giác rất ngon.



"Giờ lành sắp đến chưa?" Chu Tuấn Dương ăn xong một miếng bánh bích quy, uống một ngụm nước, hỏi.

Dư Tiểu Thảo gật đầu một cái, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên môi: "Còn chưa tới hai khắc nữa, vẫn còn chút thời gian, hai vị đại nhân nghỉ ngơi thêm lát nữa..."

Chu Tuấn Dương im lặng gật đầu, một lát sau nói: "Đợi lát nữa, gia và Ninh đại nhân cùng nhau yết bảng cho cửa hàng của các ngươi..."

Trên mặt Ninh tri phủ lóe lên sự ngạc nhiên, sau đó lại bị thay thế bởi kinh hỉ. Ông đang muốn khiêm nhường mấy câu, lại bị một ánh mắt của Dương Quận vương chặn lại. Ninh tri phủ thầm thở dài nói: Dương Quận vương trải qua hai năm rèn luyện, ánh mắt còn sắc bén hơn cả Tĩnh Vương, khiến người khác không thể phản bác.

Đạo lý quan huyện không bằng hiện quản, trong lòng Dư Tiểu Thảo hiểu rất rõ. Dương Quận vương nhân tiện mang cả Tri phủ đại nhân theo là muốn tìm một núi dựa cho tiệm đồ kho Dư Ký. Chắc chắn việc buôn bán của tiệm đồ kho Dư Ký sẽ không kém, Dư Tiểu Thảo có tự tin về điều này. Nếu như Dư gia không có người đứng sau nào ở Phủ thành, làm ăn tốt chưa chắc là phúc, rất có thể sẽ dẫn tới rất nhiều phiền phức, thậm chí là tai họa. Nếu như Tri phủ đại nhân có thể tự mình yết bảng cho tiệm nhỏ của bọn họ, những người có dụng ý xấu kia, trước khi xuống tay cũng phải suy nghĩ cho kỹ.

Dư Tiểu Thảo cảm kích nhìn Dương Quận vương, nói: "Có thể được Tri phủ đại nhân yết bảng, là vinh hạnh vô thượng của tiệm nhỏ. Không biết Tri phủ đại nhân có tiện hay không a?"

Dương Quận vương cũng đã đồng ý yết bảng cho tiệm đồ kho rồi, Ninh tri phủ có không tiện đi nữa cũng phải tiện. Ninh tri phủ vội vàng nói: "Đâu có đâu có! Chuyện như trở bàn tay, không đáng nhắc đến!"

Khi một chuỗi dây pháo thật dài đốt lên, Dương Quận vương và Tri phủ đại nhân xuất hiện trước cửa tiệm. Các dân chúng vây xem, người nhận ra Dương Quận vương không nhiều, nhưng người ở Phủ thành gần như không có mấy ai không biết Tri phủ thanh thiên đại lão gia. Thấy Tri phủ đại nhân đích thân kéo rơi tấm vải đỏ trên bảng hiệu giúp tiệm đồ kho, lúc mấy chữ mạ vàng lớn “Tiệm đồ kho Dư Ký” xuất hiện trước mặt mọi người, sau một trận im lặng, tiếng vỗ tay nhiệt liệt lập tức vang lên.

Trong đám người cũng vang lên một trận xì xào bàn tán.

"Tiệm đồ kho Dư Ký có lai lịch gì? Có thể mời được Tri phủ đại nhân đến yết bảng cho bọn họ."

"Nghe nói mặt tiền cửa hàng này vốn là của Tri phủ đại nhân, làm buôn bán tơ lụa, lúc mùa xuân đột nhiên đóng cửa, hơn nửa năm mới sửa sang lại lần nữa, mở ra tiệm đồ kho này. Chẳng lẽ, buôn bán tơ lụa lỗ vốn, cho nên Tri phủ đại nhân mới mở tiệm đồ kho này lần nữa?"

"Ta cảm thấy không giống lắm, nghe nhà bên cạnh kia nói, cái viện này đã bán đi vào lúc đầu mùa xuân rồi. Địa thế của trạch viện và cửa hàng này tốt như vậy, cho dù cửa hàng tơ lụa không kiếm được tiền, đóng cửa rồi cho thuê từng tháng cũng có thể thu được không ít..."

"Có phải là quan lớn hơn Tri phủ đại nhân nhìn trúng cái trạch viện này, cho nên mua lại không? Ngươi nhìn người đàn ông yết bảng cùng với Tri phủ đại nhân đi, khí thế cả người, vừa nhìn đã biết không phải xuất thân bình thường. Còn nữa, Tri phủ đại nhân khách sáo với hắn như vậy, chẳng lẽ hắn là chủ nhân thật sự của cửa hàng này?"



"Cho dù là nguyên nhân gì, cửa hàng này có Tri phủ đại nhân và vị quý nhân không biết tên này làm núi dựa, khó trách ngày hôm qua vợ của Vương Thọt đến quấy rối, tiểu cô nương người ta cũng không luống cuống chút nào, còn nói mời Tri phủ lão gia phán xét cho nữa..."

...

Người vây xem xôn xao nói nhiều cách khác nhau, mọi người đều cho rằng cửa hàng có Trị phủ đại nhân làm chỗ dựa, không phải người bình thường có thể động vào được. Trong Phủ thành, một vài người có hứng thú với công thức đồ kho của Dư gia đều lặng lẽ bỏ đi suy nghĩ.

Tiếp theo, lại có một ít quan viên của Phủ thành đến, mặc dù không có liên quan gì với Dư gia, nhưng nể mặt Tri phủ đại nhân, cũng đến đây để chúc mừng. Buổi trưa, có Tri phủ đại nhân và những quan viên này ở đây, không thể tùy tiện đối phó một bữa ở hậu viện được. Về phần Dương Quận vương, cho dù thân phận cao quý, nhưng dưới điều kiện đơn sơ như nhà cũ ở thôn Đông Sơn, hắn đều không bỏ lỡ một ngày đến ăn chực, người của Dư gia đều không xem hắn là người ngoài.

Cơm trưa đặt ở Trân Tu Lâu, Dư Tiểu Thảo gọi một bàn lớn món ăn ngon, trong đó có không ít món ăn bán giới hạn mỗi ngày. Tri phủ đại nhân và những khách đến chúc mừng khác đều thầm thấy ngạc nhiên. Tuy Trân Tu Lâu ở Phủ thành là tiệm mới khai trương vào mùa xuân năm nay, nhưng lại vượt trội đến người ở Phủ thành đều biết đến. Nhã gian kiểu này giống như bây giờ cũng phải đặt trước đến một tháng sau.

Cuối cùng Dư gia có bối cảnh gì mà có thể lấy được nhã gian bất cứ lúc nào? Loại đãi ngộ này, đừng nói là Tri phủ đại nhân, biết bao nhiêu nhà quyền quý trong Kinh thành đều không có đặc quyền này tại Trân Tu Lâu ở Kinh thành. Muốn ăn một bữa ở Trân Tu Lâu nổi tiếng lẫy lừng, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng phải thành thành thật thật xếp hàng đặt trước đấy!

Tuy trong lòng mọi người có nghi ngờ, nhưng bữa cơm này cả chủ lẫn khách đều rất vui mừng. Nhất là khi biết được vị ngồi ở chỗ chủ vị kia là Dương Quận vương hô mưa gọi gió trong triều đình hai năm gần đây, thái độ của các quan viên càng nhiệt tình và tha thiết hơn. Sau đó, Dư Hải ngồi ăn cùng trong phòng tiệc có chút căng thẳng cũng dần dần bị quên mất.

Ngày đầu tiên tiệm đồ kho Dư Ký khai trương đã thành công có tiếng tăm ở Phủ thành, đồng thời cũng có được ô dù, cho dù trong cuộc sống sau này, trình độ thịnh vượng của việc buôn bán tiệm đồ kho sắp bắt kịp Trân Tu Lâu rồi, cũng không có ai dám tới gây chuyện. Nói đùa sao, ở Phủ thành không ai không biết tiệm đồ kho Dư Ký có Tri phủ lão gia làm núi dựa, hơn nữa cửa hàng còn ở ngay chếch đối diện nha môn Tri phủ? Là ngại mình sống quá lâu rồi sao.

Trong ba ngày khai trương, tất cả đồ kho bán nửa giá! Những dân chúng tham gia hoạt động nếm thử ngày hôm qua chính là quảng cáo sống của tiệm đồ kho, thịt của tiệm đồ kho thơm thế nào, món chay trong tiệm đồ kho ăn còn ngon hơn cả thịt, tiệm đồ kho cũng có gà quay vịt quay giống Trân Tu Tâu, tiệm đồ kho...

Hơn nữa, Dư Tiểu Thảo làm một cái tủ sắt ở ngay trước cửa, bên trên là thịt đầu heo, ruột heo đã kho... nồng nặc mùi thịt, tràn đầy cả con phố, gần như mỗi một dân chúng đi ngang qua khi ngửi được mùi thơm đều phải dừng bước lại, tìm kiếm nguồn gốc.

Ba ngày khai trương này, việc buôn bán của tiệm đồ kho vô cùng thịnh vượng. Dư Tiểu Thảo và đại cô bận không thể xoay sở, gọi cả Lưu Tuấn Bình và Lưu Yến Nhi đến giúp đỡ, Lưu Hổ và Dư Hải chỉ phụ trách vận chuyển nguyên liệu, mỗi ngày qua lại giữa thôn Đông Sơn và Phủ thành.

Cho dù là bán nửa giá, ngày khai trương đầu tiên cũng đạt tới hơn ba trăm lượng, trừ đi tiền vốn thì kiếm được hơn một trăm lượng. Ngày thứ hai, ngày thứ ba, mức buôn bán đều có chiều hướng tăng lên, thu vào đạt tới hơn năm trăm lượng và hơn sáu trăm lượng, một ngày không đủ bán; hai con heo cũng không đủ bán.

Bán được nhanh nhất vẫn là thịt đầu heo và nội tạng heo, và một vài món chay như đậu khô, rong biển và váng đậu có giá khá rẻ. Mỗi ngày đều phải kho ba bốn nồi mới có thể cố bán đủ. Nồi không phải kiểu nồi nhỏ để ăn cơm của những nhà bình thường, mà là nồi sắt lớn có thể cung cấp lượng cơm cho mười mấy, hai mươi người.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!