Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Khỏi phải nói, Vương Thọt trọng sĩ diện, về đến nhà liền hung hãn đánh mụ mập kia một trận. Đợi đến lúc người đứng đợi nếm thử trước cửa tiệm đồ kho Dư Ký xếp đầy một hàng dài, bà ta mới khập khễnh đến lấy chân giò đã cân.

Mụ mập cụp đôi mắt tam giác chen đến phía đằng trước, không nói không rằng cầm tăm que lên, lần lượt nếm thử mỗi món một lần. Người xếp hàng không hiểu tình hình ở phía sau không vui nói: "Xếp hàng, xếp hàng! Mọi người đều phải chờ mà, sao có thể chen ngang được chứ!"

"Xếp cái mẹ nhà ngươi! Khi nãy lão nương đã xếp hàng cân thịt rồi, không đem đủ tiền nên mới về nhà lấy! Vớ va vớ vẩn cái gì? Vội đi khóc tang à?" Rời khỏi tầm mắt của Vương Thọt, mụ mập này lại trở về dáng vẻ ngang ngược không nói lý.

Người nọ bị bà ta chửi mắng cũng không phải một kẻ nhát gan: "Nói ai khóc tang hả? Cái miệng này của ngươi, giống như cái để giày bị hỏng ấy, Vương Thọt cưới ngươi là xui xẻo tám kiếp, nhân duyên tốt suốt mấy đời đều bị cái giày rách nát là ngươi làm mất hết rồi! Không mang tiền, không mang tiền mua thịt cái gì? Ta thấy ngươi thiếu đòn thì có! Vương Thọt? Ngươi có còn quản vợ mình nữa không vậy? Nếu vợ ta đang bệnh nằm trên giường gặp chuyện không may, chính là mụ mập ngươi nguyền rủa, xem ta có dẫn người khiêng nhà ngươi đi không!"

Vừa nhắc tới Vương Thọt, mụ mập nghiến răng không lên tiếng nữa, bà ta cầm lấy chân giò kho Tiểu Thảo đưa tới, chán nản chạy về nhà.

Đa số người đến tham gia hoạt động ăn thử đều khá tuân thủ quy tắc của hoạt động, sau khi nếm thử hương vị, đều bị hương vị của món ăn trong tiệm đồ kho hấp dẫn. Hơn nữa hôm nay giảm nửa giá, rất nhiều món kho còn không lấy lại được tiền vốn! Đa số người nếm thử đều sẽ mua hoặc nhiều hoặc ít món kho trở về. Mấy người trong nhà khó khăn cũng sẽ cân một ít đậu khô và rong biển. Đậu khô và rong biển được kho bằng nước đã kho thịt heo, mang theo vị thịt nồng đậm, giá cả còn rẻ, mua một ít đem về cho bọn nhỏ đỡ thèm.

Đương nhiên, cũng có người muốn chiếm lợi, kéo cả nhà đến trước cửa xếp hàng, chỉ vì nếm thử một miếng thịt. Đối với người như vậy, người của Dư gia cũng không kỳ thị, nhiệt tình gọi bọn họ nếm thử, nghiêm túc lắng nghe ý kiến của bọn họ, khiến cho những người này đều rất ngại ngùng. Không thể không nói, đa số dân chúng của thời đại này đều chất phác đáng yêu.

Đến buổi trưa, hoạt động nếm thử kết thúc. Rất nhiều dân chúng nghe thấy tin tức từ thành Tây hoặc thành Nam chạy đến, nghe thấy người đã nếm thử nói hương vị của đồ kho ngon thế nào thế nào, đều hối hận đến xanh cả ruột, hận vì sao lúc mình bắt đầu nghe thấy tin tức lại chẳng để ý, bỏ lỡ cơ hội ăn miễn phí. Rất nhiều người đi lên hỏi, ngày mai còn có cơ hội nếm thử miễn phí hay không?

Chỉ một buổi trưa đã bị nếm thử hai con vịt quay, hai con gà quay, hai con vịt muối, bốn cây ruột hun khói lớn... còn có gần nửa con heo kho, Dư Thải Phượng đau lòng đến liên tục giậm chân, quở trách cháu gái nhỏ phá của. Đây là bao nhiêu tiền chứ, mấy chục lượng bạc đều cho không rồi.

Cũng may, đồ kho bán được hôm nay đã nhiều hơn số cho không nhiều. Tuy nói đều bán đi với giá không khác tiền vốn là bao, nhưng heo là do nhà mình nuôi, tiết kiệm được không ít phí tổn, tính sơ sơ, có lẽ vẫn lời được một chút.

Ngày hôm sau là ngày khai trương chính thức. Dư Tiểu Thảo bảo tiểu đệ viết tờ rơi mới cả đêm, dùng chữ to bắt mắt viết lên: “Khai trương đại hạ giá, trong ba ngày bán món ăn nửa giá!”

Lần này, ngay cả tiểu đệ cũng không hiểu nữa rồi. Ngày đầu tiên làm trò nếm thử miễn phí, là vì thu hút nhân khí cho tiệm mới. Hoạt động ngày đầu tiên đã rất sôi nổi rồi, cần gì phải bán nửa giá ba ngày nữa? Ba ngày này phải kiếm ít đi bao nhiêu tiền chứ?

Dư Tiểu Thảo đón lấy ánh mắt không đồng ý của mọi người, cười giải thích: "Hiệu quả nếm thử miễn phí của chúng thật đúng là rất nổi bật. Nhưng Phủ thành lớn bao nhiêu chứ, thời gian một buổi sáng, người nếm thử được hương vị đồ kho của chúng ta đa số đều là người ở gần. Mọi người cũng nhìn thấy rồi đấy, người thành Tây thành Nam chạy đến sau đó, đều chỉ đứng bên cạnh quan sát mà thôi. Triển khai hoạt động giảm nửa giá ba ngày, có thể thu hút được đông đảo khách hơn. Con tin chắc, chỉ cần từng ăn đồ kho của chúng ta, sẽ có thể trở thành người ủng hộ, khách quen của tiệm đồ kho chúng ta!"



Dừng lại một lát, Dư Tiểu Thảo tiếp tục nói: "Gà vịt ngỗng trong tiệm chúng ta đều bán giới hạn, giá cả không thấp, có thể lấy được giá vốn. Lượng tiêu thụ khá lớn đều là thịt kho và thịt hun khói, nguyên liệu là heo trong nhà nuôi. Mọi người xem, hôm nay nếm thử miễn phí gần nửa con heo, tính ra vẫn có lời. Tin con đi, cho dù bán ra nửa giá, chúng ta vẫn có lời!"

Dư Thải Phượng phản đối mãnh liệt nhất, sau khi nghe nàng phân tích thì thở dài, buông miệng nói: "Chỉ cần không lỗ vốn, con muốn làm thế nào thì cứ làm thế ấy đi! Đúng rồi, ngày mai chúng ta khai trương, có cần chuẩn bị một bàn cơm rượu hay không?"

Lưu Hổ và Dư Hải đều đưa mắt nhìn về phía Dư Tiểu Thảo. Nói tới buôn bán, cả nhà đều chất phác, cộng lại cũng không bằng bản lĩnh của Dư Tiểu Thảo, một bé gái tuổi mụ chỉ mười hai, lại trở thành người đáng tin cậy của cả nhà.

Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một lát, nói: "Mấy ngày nay chuẩn bị chuyện khai trương, mọi người đều vất vả rồi. Trưa mai, chúng ta đặt một bàn tiệc ở Trân Tu Lâu, cùng chúc mừng tiệm đồ kho Dư Ký khai trương đại cát!"

Dư Thải Phượng tiết kiệm đã quen lại có ý kiến: "Trân Tu Lâu? Một bàn đồ ăn kia mất bao nhiêu tiền chứ! Chúng ta buôn bán đồ ăn, vịt quay cũng có, gà quay cũng có, còn có mấy loại thịt kho thịt hun khói, tiêu tiền uổng phí vậy làm gì? Hơn nữa, còn không có ai khác, chuẩn bị một bàn thức ăn ở hậu viện chúc mừng một chút là được rồi!"

Cả nhà đều cho rằng, nhà mình không có bao nhiêu người quen ở Phủ thành, khai trương cũng chỉ treo dây pháo và yết bảng coi như hình thức mà thôi, nhà mình cũng có đồ ăn, mất công vậy làm gì, ăn ở hậu viện thì ăn ở hậu viện thôi! Dư Tiểu Thảo thấy mọi người đều tán thành ý của đại cô, cũng không kiên trì nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, tiệm đồ kho còn chưa mở cửa, cửa viện đã bị gõ vang. Mở cửa ra, Dương Quận vương mang khuôn mặt đen tức giận hừ hừ đi tới, nhìn thấy Dư Tiểu Thảo liền dạy dỗ nàng một trận như mưa trút nước: "Chuyện khai trương lớn như vậy cũng không nói một tiếng, trong mắt ngươi còn có gia sao? Nếu không phải gia đến Phủ thành có chuyện, thuận tiện sang đây nhìn một cái, còn không biết hôm nay tiệm của nhà ngươi khai trương!"

Dư Tiểu Thảo nở nụ cười, hì hì cười khan "Không phải vì ta sợ người bận rộn như tiểu Quận vương ngài không có thời gian sao? Nếu biết ngài sắp đến Phủ thành, nói gì cũng phải quấn lấy để ngài đồng ý đến yết bảng cho bọn ta rồi! Đừng nói toàn bộ Phủ thành, cho dù đến Kinh thành, có thể được tiểu Quận vương ngài yết bảng, đó là vinh quang lớn cỡ nào chứ, người khác nghĩ cũng không dám nghĩ đấy!"

"Hừ! Yết bảng? Nghĩ hay nhỉ! Khai trương không thông báo cho gia, còn muốn gia yết bảng cho ngươi, nằm mơ đi!" Thái độ kiêu ngạo của tiểu Quận vương lại xuất hiện rồi, hất đầu qua một bên, mắt phượng xinh đẹp lại trộm chú ý động tĩnh của Dư Tiểu Thảo. Khắp người viết mấy chữ to sáng ngời: Năn nỉ gia, mau đến năn nỉ gia đi!

Lưu tổng quản nhịn cười, nghiêm trang gật đầu nói: "Gia của chúng ta trước giờ chưa từng cho ai mặt mũi yết bảng cho cửa hàng của họ đâu. Ngay cả cửa hàng đồ cưới của Vương phi nương nương, ngài ấy cũng chỉ đi qua lộ mặt một cái rồi về thôi đấy..."

"Ui chao, vậy ta nhặt được báu vật rồi! Nơi duy nhất ở toàn bộ triều Đại Minh có thể được tâm phúc trước mắt Hoàng thượng là Dương Quận vương đây yết bảng cho tiệm đồ kho nho nhỏ của bọn ta, vinh quang vô thượng đấy!" Dư Tiểu Thảo rất chân chó mà vòng tới vòng lui xung quanh vị gia này.

Chu Tuấn Dương làm bộ làm tịch: "Gia đồng ý yết bảng giúp ngươi lúc nào? Bớt tự mình đa tình đi!"



"Ôi chao ôi! Tiểu Quận vương, vẫn còn ghi thù khai trương nho nhỏ không thông báo với ngài sao! Ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tiểu nhân! Đợi mấy ngày nay bận rộn xong, tiểu nhân đích thân nấu một hũ Phật nhảy tường biểu ngài nhé!" Dư Tiểu Thảo thấy quần áo của tiểu Quận vương đều bị sương sớm làm ướt, biết hắn có được tin tức liền chạy đến trong đêm nên cũng rất cảm động. Sau khi tiểu Quận vương ngồi xuống, nàng vội vàng dâng lên một ly nước linh thạch để đỡ mệt, chân chó bóp vai lại đấm tay cho hắn, giống như một người hầu nhỏ vậy.

Nghe thấy tên "Phật nhảy tường ", Chu Tuấn Dương cảm thấy rất hứng thú, hất cánh tay đang đấm bóp như lấy lòng của Dư Tiểu Thảo ra, nghiêm mặt nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, duy trì khoảng cách một chút! Nói thử xem, Phật nhảy tường là cái gì, sao trước kia chưa từng nghe ngươi nói?"

Dư Tiểu Thảo thầm liếc mắt xem thường, quả nhiên là một con hàng tham ăn tiềm ẩn, một tiểu mỹ nữ như nàng ở một bên xum xoe, hắn hoàn toàn không thèm để ý, lại một lòng chỉ nghĩ đến ham muốn ăn uống, haizz... Tiểu Quận vương, ngươi không thông suốt như vậy, chắc chắn Vương phi nương nương rất lo lắng vì chung thân đại sư của ngươi...

"Uấn khải huân hương phiêu tứ lân, Phật văn khí thiện khiêu tường lại(1). Ngay cả Phật tổ cũng không chịu được cám dỗ, ngươi nói mùi vị có thể tệ được sao? Nhưng mà, ta chưa từng nấu món ăn này, phải suy nghĩ một khoảng thời gian nữa..." Dư Tiểu Thảo dựa vào cách làm Phật nhảy tường nhà làm mà Độ Nương nghiên cứu kiếp trước, không biết có thể làm ra được hay không.

(1) Mở nắp vung, mùi thơm bay lừng khắp xóm. Phật ngửi được, liền bỏ chùa nhảy qua tường chạy đến.

"Tiểu Thảo, đại chưởng quỹ của Trân Tu Lâu đến chúc mừng!" Dư Hải không ngờ ngoài Quận vương gia còn có người đến chúc mừng, vội vàng đi lên chào hỏi đại chưởng quỹ.

Đại chưởng quỹ cười nói: "Dựa vào quan hệ của hai nhà chúng ta, đệ khai trương không báo cho chúng ta biết, thật sự không thể nói nổi mà, Dư lão đệ!"

Dư Hải thật thà cười cười, nói: "Một tiệm nhỏ mà thôi, vốn không định thông báo cho ai cả, chỉ người trong nhà chúc mừng một chút..." Đại chưởng quỹ không đồng ý nói: "Tam thiếu của bọn ta ở Kinh thành, không kịp trở lại. Thuộc hạ là ta đến chúc mừng thay ngài ấy, đừng trách nhé!"

“Xem ngài nói kìa!" Dư Tiểu Thảo thu phục tiểu Quận vương xong, tới đây lộ mặt, cười nói: "Chưởng quỹ bá bá, bây giờ ngài cũng là tổng quản của Trân Tu Lâu, rất nhiều quý nhân trong Kinh đều phải xem trọng ngài một chút, ngài có thể đến, tiệm đồ kho bọn ta thật sự là vẻ vang! Mau, mời vào trong, Tiểu Thạch Đầu, pha trà ngon vừa mua mấy hôm trước cho chưởng quỹ bá bá đi!"

Tiểu Thạch Đầu đáp lời một tiếng, mời đại chưởng quỹ đến hậu viện, dùng trà ngon bánh ngọt ngon để phục vụ. Chốc lát sau, bạn cùng trường Tôn Nhuận Trạch và Lưu Kim Diệp có quan hệ tốt với Tiểu Thạch Đậu cũng lôi kéo cha mình đến chúc mừng.

Bọn họ một người là sư gia của Tri phủ nha môn, một người là ông chủ ngành tơ lụa lớn nhất Phủ thành, cũng coi như có thân phận ở Phủ thành. Tiểu Thạch Đầu vội vàng mời người vào. Hai người nhìn thấy đại chưởng quỹ của Trân Tu Lâu, trong lòng có chút kinh hãi, xem ra Dư gia vẫn có mấy phần thể diện ở trước mặt Chu gia.

Sau đó, khiến hai người càng kinh hãi chính là, Tri phủ lão gia cũng khuất tôn hàng quý(2), đích thân đến chúc mừng. Tri phủ đại nhân nhận được tin tức Dương Quận vương giá lâm mới đến đây. Vì tiệm đồ kho nho nhỏ của Dư gia khai trương, Dương Quận vương ra roi thúc ngựa chạy tới trong đêm, đủ thấy hắn có quan hệ không tầm thường với Dư gia. Nghe nói, Quận vương gia còn mở miệng xin ban thưởng cho Dư gia trên triều đình nữa!

(2) Khuất tôn hàng quý: chỉ người có thân phận cao quý nhưng lại nhún nhường hạ mình.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!