Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

"Nghe nói gì chưa? Thành đông vừa khai trương một tiệm gì mà gì mà... món kho ấy, nếm thử miễn phí, ngày đầu tiên khai trương bán nửa giá tiền!"

"Tiệm đồ kho? Tiệm đồ kho gì? Chưa từng nghe nói, ăn được không đó?"

"Có thể ăn được hay không, chẳng phải đi nếm thử một chút sẽ biết sao!"

"Mua bán không cần tiền ai mà làm chứ? Không lỗ vốn chết hay sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy! Chưởng quỹ kia bị ngốc sao? Sẽ không lừa người ta đến thử, sau đó lại muốn đòi tiền người ta đó chứ?"

"Không thể nào đâu! Tiệm kia ở ngay cách cửa nha môn Tri phủ không xa, kẻ lừa gạt có thể dám lừa gạt dưới mí mắt của Tri phủ lão gia sao?"

"Đi, đi xem thử! Xem thử cũng đâu có mất tiền..."

...

Bên trong thành phủ Tân Vệ, các dân chúng đều tụm năm tụm ba bàn tán về “tiệm đồ kho Dư Ký”. Chuyện tiệm đồ kho Dư Ký khai trương giống như gió thu mát mẻ truyền khắp mỗi một góc xó của Phủ thành.

Còn Dư Tiểu Thảo đưa ra mánh lới nếm thử miễn phí thì đang bận rộn phát món kho cho người xếp hàng chờ nếm thử! Trước cửa tiệm đồ kho Dư Ký, đội ngũ xếp hàng cực kỳ dài, Lưu Hổ và Dư Hải bận trước bận sau để duy trì trật tự.

Ban đầu, những người này đều ôm suy nghĩ đến xem từ xa thôi. Lúc bắt đầu, trước cửa tiệm đồ kho vắng tanh như chùa bà đanh, mọi người đều không tin có bữa trưa miễn phí. Vẫn là mấy bạn cùng trường có nhà ở Phủ thành của Tiểu Thạch Đầu, ví dụ như nhóc mập Tôn Nhuận Trạch và Lưu Kim Diệp, nghe nói hôm nay tiệm đồ kho buôn bán thử, rối rít giục hạ nhân đến xếp hàng. Còn mình thì chen lấn trước tử kính thủy tinh, chảy nước miếng nhìn vịt quay, gà quay, gà hun khói, vịt hun khói, thịt hun khói bên trong.

Xếp hàng đầu tiên là quản sự phòng bếp của nhà Tôn Nhuận Trạch, Dư Tiểu Thảo chỉ thịt kho, thịt hun khói cắt thành từng miếng trong đĩa, cười ha hả nói: "Mời đến nếm thử!"

Quản sự của Tôn gia nhìn thiếu gia nhà mình một cái, lên giọng, lớn tiếng hỏi: "Không mua cũng có thể nếm thử sao?"

"Đúng vậy! Hôm nay bọn ta buôn bán thử, mở hàng nếm thử miễn phí, tất cả món ăn đều bán giá ưu đãi giảm một nửa! Không mua cũng có thể nếm thử một chút, nhưng mà mỗi loại thức ăn mỗi người chỉ có thể nếm thử một miếng thôi!" Dư Tiểu Thảo cười tủm tỉm lên tiếng trả lời.

Quản sự của Tôn gia nếm thử mỗi loại một miếng, khen thịt kho không dứt miệng. Tiểu thiếu gia nhà mình đã lựa chọn vịt quay, gà quay và vịt muối cần phải mua, còn chọn thêm một cái chân giò ngâm tương thật to. Nếu như không phải Dư Tiểu Thảo ngăn cản, nói không chừng cậu đều mua hết mỗi loại một lần ấy!



"Bây giờ thời tiết còn có chút nóng, đồ ăn không thể để lâu, đệ chỉ mua ăn hôm nay là được rồi, mua nhiều trở về để bị hỏng không phải là lãng phí sao?" Dư Tiểu Thảo nhìn tình thế này của cậu, lập tức ngăn cản cậu ta lại.

Quản sự Tôn gia nhìn giá của thịt kho, sau khi giảm nửa giá còn rẻ hơn thịt heo sống trong chợ, hương vị lại ngon, không nhịn được lặng lẽ thỉnh cầu tiểu thiếu gia: "Tiểu thiếu gia, vợ của nô tài thích ăn thịt, nhưng cố tình răng lợi lại không tốt, đầu heo kho này thịt thơm mềm nhừ, nô tài muốn..."

"Trong túi ngươi có tiền, muốn mua cái gì thì mua thôi! Còn xin ý kiến làm gì!" Tiểu Bàn Tử dùng tăm xỉa răng xiên một miếng vịt quay da giòn, bỏ vào trong miệng vui vẻ thưởng thức, sau đó nói với Dư Tiểu Thảo: "Nhị tỷ, hương vị của vịt quay nhà tỷ không thua kém Trân Tu Lâu chút nào, giá cả còn rẻ như vậy, nếu như chèn ép Trân Tu Lâu rồi, xem Chu gia có tìm tỷ gây chuyện hay không!"

"Nhìn cho kỹ, năm lượng bạc là giá đã giảm một nửa, ngày mai sẽ trở lại giá bình thường rồi! Hơn nữa, các món ăn như vịt quay, gà quay trong tiệm nhà tỷ mỗi ngày chỉ hạn chế bán mười con thôi, cũng không chấp nhận đặt trước, sẽ không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì với Trân Tu lẩu cả!" Dư Tiểu Thảo nhanh nhẹn đóng gói lấy tiền, chỉ chốc lát đã đuổi mấy nhà bạn cùng trường của Tiểu Thạch Đầu đi hết.

Lúc này, trước cửa tiệm lại tiếp tục vắng vẻ. Nàng lớn tiếng hét lên: "Hôm nay tiệm đồ kho Dư Ký bán thử, nếm thử miễn phí, thời hạn nửa ngày. Muốn đến nếm thử thì tranh thủ nhé, có mua hay không đều có thể nếm thử. Đến buổi trưa hoạt động nếm thử sẽ kết thúc rồi! Người đi qua đi lại tuyệt đối đừng để lỡ!"

Hôm nay là ngày thứ hai sau khi thi Hương xong, gần đây vẫn có không ít học sinh chưa rời đi. Một học sinh hơn hai mươi tuổi mặc trường sam màu xanh da trời, đi đến trước tủ kính, nhìn Dư Tiểu Thảo hỏi nhỏ: "Xin hỏi... Có phải các ngươi từng bán món kho ở bến tàu Đường Cổ không?"

Dư Tiểu Thảo ngước mắt nhìn y, mỉm cười gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy! Đồ nhắm một văn tiền của bọn ta ở bến tàu rất nổi tiếng. Chẳng những ở Đường Cổ, ngay cả người buôn bán từ bên ngoài đến cũng khen món kho của bọn ta không dứt miệng. Vị đại ca này, nếu từng nghe nói đến món kho của nhà ta, thì nếm thử xem có hợp với khẩu vị của huynh hay không."

Gã học sinh kia đỏ mặt liên tục khoát tay, nói: "Ta không phải đến nếm thử miễn phí. Trước kia cha ta từng mang món kho của nhà các ngươi về cho ta, ăn rất ngon, cả nhà chúng ta đều thích ăn! Đáng tiếc từ mùa thu năm ngoái đã không mua được nữa rồi, sáng mai ta về nhà, muốn mang chút món kho về..."

"Món kho nhà bọn ta có rất nhiều loại, không biết huynh thích loại khẩu vị nào hơn, nếm thử mỗi loại một chút đi!" Dư Tiểu Thảo biết nguyên nhân y không chịu nếm thử là sợ bị bạn cùng trường nói thích chiếm lợi, cho nên khuyên y thử hương vị một chút.

Học sinh mặc áo lam nhìn giá cả các loại món kho trong tủ kính, lấy hai món khá rẻ nếm thử, đoán chừng ngay cả vị cũng chưa nếm ra, đã vội vã cân hai lạng rưỡi thịt đầu heo xong trả tiền rời khỏi rồi.

"Nghe nói ăn đồ ở đây không cần tiền? Mỗi loại đều lấy cho ta một chút!" Một lão phụ nhân béo béo mập mập mi điếu sao(1) mắt tam giác đi tới trước cửa tiệm đồ kho Dư Ký, vênh váo hống hách sai sử Dư Tiểu Thảo cân thịt cho bà ta.

(1) Mi điếu sao: chỉ kiểu lông mày mà đuôi lông mày nhỏ dần giống cái mũi dùi, đuôi lông mày cao hơn đầu lông mày.

"Ai u! Đây không phải là vợ của Vương Thọt sao? Lão nương này là người thích chiếm lợi, còn không nói đạo lý, thích quấy rối nữa. Có kịch hay để xem rồi đây!" Những người quan sát nhìn thấy những người từng nếm thử lúc trước hoặc nhiều hoặc ít đều mua một chút trở về, ồn ào không hiểu rốt cuộc cái này có nếm thử miễn phí hay không, cho nên vẫn đứng nhìn từ xa như cũ. Mãi đến khi lão nương này đến, mọi người mới dần dần đến gần xem náo nhiệt.

Dư Tiểu Thảo từ dáng vẻ của mụ mập này, cảm thấy bà ta cùng một loại người với Trương thị. Nhưng mà, nhìn từ quần áo của bà ta, cũng không phải loại người cả đồ ăn cũng không mua nổi. Người có bủn xỉn hơn nữa, dù sao cũng phải có lúc tiếp đãi khách, hoặc là lúc Tết cũng phải làm một vài món thịt cho người nhà đúng không. Trong mắt Dư Tiểu Thảo, chỉ cần không phải là ăn xin bên đường, đều là khách hàng tiềm năng của nàng.

Nàng mang theo nụ cười nhiệt tình, dùng giọng nói vui vẻ giải thích: "Đại nương, đúng là nếm thử miễn phí ạ! Đại nương nhìn trúng loại thức ăn nào, có thể lấy một miếng nếm thử hương vị chút!"



"Một miếng? Một miếng có thể nếm ra hương vị gì chứ? Nếu đã miễn phí, sẽ không cần phải keo kiệt bủn xỉn như vậy." Nói xong, bàn tay mập mạp của bà ta cầm lấy một cây tăm, hung hăng xiên món kho trong đĩa, xiên lên bốn năm miếng thịt kho.

Dư Tiểu Thảo chặn tay của bà ta lại, chỉ tờ rơi cáo thị dán trên tường nói: "Đại nương, nếu đại nương đã đến tham gia hoạt động nếm thử miễn phí, bọn ta hoan nghênh, cũng xin đại nương tuân thủ quy tắc hoạt động! Chúng ta viết rất rõ ràng, mỗi loại đồ ăn chỉ có thể nếm thử một miếng, mục đích là để mỗi vị khách có hứng thú với tiệm đồ kho Dư Ký của bọn ta có thể nếm thử hương vị của món ăn. Chứ không phải để ngài ăn cho no!"

"Miệng của ta lớn, nếm một miếng không có vị gì cả! Cuối cùng các ngươi có buôn bán hay không vậy? Nói nếm thử miễn phí, mà không cho người ta nếm, dụ chúng ta như kẻ ngu sao? Nếu sợ lỗ thì đừng làm mấy trò giả dối này nữa!" Vợ của Vương Thọt ngửi thấy hương thơm mê người của món kho, không nhịn được nuốt nước miếng. Cái tay cầm tăm cố gắng muốn giãy khỏi sự kiềm chế của Dư Tiểu Thảo.

Ánh mắt của Dư Tiểu Thảo kiên định, thái độ kiên quyết: "Ta vẫn nói câu đó, nếu ngài tới tham gia hoạt động, thì phải dựa theo quy tắc! Nếu không... Chúng ta đành phải mời Tri phủ lão gia đến nhận xét thử, rốt cuộc là bọn ta lừa đối khách, hay là bà tranh cãi vô lý!"

Trong đám người vang lên một giọng nói: "Vương Thọt, ngươi cũng đến rồi sao? Nhanh nhanh xách vợ của ngươi về đi, đừng xấu hổ mất mặt ở chỗ này nữa. Tiểu cô nương nhà người ta đã nói vậy, trên cáo thị cũng dán rồi, mỗi người chỉ có thể nếm thử một miếng thôi. Nhìn xem bà vợ tham ăn của ngươi làm chuyện gì này?"

Bàn tay bị nắm lấy của vợ Vương Thọt run run, vẻ mặt lập tức thay đổi, vội vàng buông tăm xỉa răng trong tay xuống, cúi đầu giả vờ rụt rè. Con người của Vương Thọt này coi như không tệ, chỉ có hai tật xấu, một là sĩ diện, hai là đánh vợ. Nhưng mà, đa số lúc đều do vợ gã gợi đòn!

"Làm gì vậy?" Vương Thọt chen vào đám người, ánh mắt hung ác giống như chó sói bị thương nhìn chằm chằm kẻ thù.

Thịt trên người mụ mập kia run run, giọng nói run rẩy nhỏ giọng nói: "Không... Không làm gì cả... Nghe nói... ở đây mới mở một tiệm đồ kho, muốn mua chút đồ ăn mới mẻ làm đồ nhắm cho ngươi thôi..."

Mụ mập này biết chồng mình rất sĩ diện, nếu để gã biết khi nãy mình vì ăn nhiều hai miếng thịt mà tranh cãi với người ta, về nhà đợi bà ta sẽ là một trận đòn đau.

Dư Tiểu Thảo thấy vậy, chỉ tờ rơi trên tường chào hỏi: "Chào đại thúc, hôm nay tiệm đồ kho của bọn ta bán thử, mở hoạt động nếm thử miễn phí và bán nửa giá. Ngài tới nếm thử hương vị một chút, đưa ra ý kiến giúp bọn ta đi!"

Khi còn nhỏ, gia cảnh của Vương Thọt không tệ, từng đi học mấy năm, gã nghiêm túc nhìn quy tắc hoạt động trên tường hai lần, đi tới trước tủ kính, tỉ mỉ nếm thử mỗi loại món ăn một lần, lại nhìn giá cả một chút, nói: "Hương vị của vịt quay da giòn, gà quay và vịt muối này không khác Trân Tu Lâu là bao, giá cả còn rẻ hơn một chút. Nhưng mà, cũng không phải dân chúng bình thường như bọn ta có thể mua được. Hương vị của thịt kho và thịt hun khói này cũng rất đặc biệt... Vậy cân một cân chân giò kho đi."

"Được! Chân giò kho thơm, nửa cân hai trăm sáu mươi văn tiền, một cân chính là năm trăm hai mươi văn tiền, giảm nửa giá cho ngài, chỉ còn hai trăm sáu mươi văn tiền thôi..." Dư Tiểu Thảo nháy mắt với đại cô, Dư Thải Phượng nhanh nhẹn tới cân, đóng gói, sau đó đợi lấy tiền.

Vương Thọt nhìn vợ béo nhà mình một cái, nhíu nhíu mày nói: "Còn ngốc cái gì? Trả tiền nhanh lên..."

Mụ mập sờ sờ hà bao, vẻ mặt đưa đám nói: "Ta... Ta ra ngoài không mang theo tiền..." Khi nãy còn nói mua món kho làm đồ nhắm cho gã, lúc này còn nói không có tiền, không tiền tới mua đồ ăn cái gì? Người vây xem cười ầm lên một trận.

Ánh mắt Vương Thọt nhìn về phía vợ càng âm u hơn, hung hăng trừng mắt nhìn bà ta một cái, sau đó nói với Dư Tiểu Thảo: “Tiểu cô nương, một cân chân giò này để riêng giúp ta, bọn ta về lấy tiền. Yên tâm đi, nhà ta cách đây không xa, lát nữa lập tức đưa tiền cho ngươi.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!