Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Trong lòng Tĩnh Vương vô cùng kích động: Cuối cùng con trai nhỏ cũng nói chuyện với ông ấy rồi! Đừng nói là ăn châu chấu, cho dù là thuốc độc, ông ấy cũng sẽ ăn như ăn mật. Con trai nhỏ ra biển một chuyến, có tiến bộ rồi, tính tình cũng không khó chịu như lúc trước nữa, quay về hơn nửa năm cũng không gây chuyện, trái lại còn được Hoàng thượng trọng dụng. Nghĩ đến những lời khen ngợi con trai nhỏ trong Kinh, Tĩnh Vương tỏ vẻ cảm thấy rất tự hào.

Nhưng ngoài mặt vẫn mang cái dáng vẻ nghiêm túc, cầm đũa lên gắp một một miếng tương châu chấu lớn, học dáng vẻ của con trai quét lên trên màn thầu, lúc há miệng ra muốn cắn lại bị Tĩnh Vương phi ngăn cản: "Vương gia, đây... đây là làm từ côn trùng đó, chàng chắc chắn có thể ăn chứ?"

"Không sao đâu! Nghe phụ hoàng nói, ở miền núi Tây Nam đều dùng côn trùng để chiêu đãi khách quý, một vài loại côn trùng rất có dinh dưỡng, giàu cái gì mà... protein? Nhi tử ăn cũng không sao, ta là cha nó, có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Tĩnh Vương không để ý sự ngăn cản của Vương phi, mở miệng cắn một miếng thật lớn, cẩn thận nếm thử, hương vị thật sự không tệ, có vị thơm giòn của tôm.

Chu Tuấn Dương vừa ăn vừa nói: "Loại này là tương châu chấu đã lên men, người bình thường ăn vào sẽ không bị dị ứng. Lần trước, Tô đại tổng quản ở bên cạnh Hoàng thượng ăn tương châu chấu chưa lên men, cả người nổi đầy mụn, cực kỳ ngứa. Tuy tương châu chấu ăn ngon, nhưng không phải ai cũng ăn được."

Tĩnh Vương phi vừa nghĩ tới hai cha con ăn cái loại côn trùng nhìn rất đáng sợ này, lập tức cảm thấy một chút thèm ăn của mình cũng mất hết. Nạn châu chấu ở ven biển cũng có ảnh hưởng đến Kinh thành, hoa trong vườn hoa của bà ấy bị châu chấu tàn phá một ít, cũng may những hoa cỏ quý giá mang về từ trấn Đường Cổ đã đúng lúc chuyển vào trong nhà kính thủy tinh, nếu không cũng khó tránh khỏi sự phá hoại của châu chấu.

Nói đến hoa trà đem về từ Đường Cổ, Tĩnh Vương phi lập tức cảm thấy hãnh diện. Trong Kinh có rất nhiều người yêu thích hoa trà, trong đó Tĩnh Vương phi và Phùng phu nhân - phu nhân của Thái sư là si mê nhất. Lúc đầu, cặp chị em có sở thích giống nhau, quan hệ thân mật, thường xuyên trao đổi bí quyết chăm sóc hoa với nhau, còn cùng nhau mở trà hoa yến. Trà hoa yến không phải ai cũng có thể tham gia được, phải có thân phận đạt chuẩn, và nhân phẩm phải được Tĩnh Vương phi và Phùng phu nhân công nhận, mới có thể nhận được thiệp mời.

Trà hoa yến làm cho các danh môn khuê tú và phu nhân trong Kinh đua nhau tham gia. Nếu ai có thể nhận được thiệp mời dự tiệc, vậy không chỉ có thể nở mày nở mặt giữa đông đảo các phu nhân, mà ngay cả gia tộc cũng cảm thấy vẻ vang.

Trà hoa yến của giới thượng lưu trong Kinh thành không ai không biết không ai không hiểu. Nhưng tiệc vui chóng tàn, hai người tình như chị em đứng ra tổ chức ầm ĩ đổ vỡ! Người trong Kinh đều biết Tĩnh Vương cực kỳ cưng chiều Vương phi, vì sở thích của bà ấy mà thu thập hoa trà quý giá ở khắp nơi khiến Phùng phu nhân vừa vui vẻ vừa hâm mộ. Vui vẻ là vì trà hoa yến hằng năm đã có thêm loại hoa trà mới, hâm mộ là vì những hoa trà này không phải của bà ta, chỉ có thể thỉnh thoảng thưởng thức.

Phùng phu nhân là người yêu hoa thật sự. Bà ta không chỉ yêu hoa, còn rất biết trồng hoa, bà ta còn tự tay gây trồng ra giống hoa trà mới, cái này khiến Tĩnh Vương phi rất hâm mộ. Vì vậy, Tĩnh Vương phi cũng học theo dáng vẻ của Phùng phu nhân, tự tay chăm sóc hoa trà bà ấy thích nhất. Nhưng danh xưng “sát thủ hoa cỏ” của bà ấy sau này cũng không phải tự nhiên mà có, rất nhiều hoa trà quý giá bị bà ấy chăm sóc đến hoàn toàn thay đổi. Phùng phu nhân khuyên bà ấy nhiều lần, nhưng Tĩnh Vương phi trồng hoa đến thích thú, hoàn toàn không nghe. Mãi đến khi bà ấy trồng chết Thập Bát Học Sĩ cực phẩm, Phùng phu nhân đau lòng mấy ngày không ngủ, tranh cãi với bà ấy một trần, hai người ầm ĩ rồi đổ vỡ. Trà hoa yến cũng bỏ mặc luôn...

“Mẫu phi, người đang nghĩ gì vậy?” Thế tử Tĩnh Vương đang bị phụ vương ép ăn thử tương châu chấu, lúc cầu cứu với mẫu phi lại phát hiện bà ấy đang ngẩn người.

Tĩnh Vương phi phục hồi tinh thần, thở dài một tiếng, nói: “Không biết những hoa cỏ quý giá trong sơn cốc mà Dư Tiểu Thảo nói có bị châu chấu tàn phá hay không nữa? Lần trước Tiểu Thảo dẫn nha hoàn của Phòng phu nhân đến đó, nghe nói chưa đi bao xa đã nhìn thấy không ít hoa cỏ quý giá, còn có một vài thảo dược lâu năm. Đúng là một nơi tốt mà! Nếu như không phải vì sợ có dã thú hung mãnh, ta cũng muốn đi xem thử!”



Chu Tuấn Dương nhớ tới con chó sói được gọi là Đại Hôi kia, gật đầu nói: “Chỗ này con cũng có nghe nói, bên trong có một con sói xám rất lớn rất uy mãnh. Nhưng mà, con sói kia rất có linh tính, còn từng giúp đỡ Dư gia nữa!”

Thấy Tĩnh Vương phi rất tò mò với đề tài này, hắn bèn kể lại đơn giản chuyện bọn họ chống lại bầy sói. Tĩnh Vương phi thở dài nói: “Tiểu Thảo từng giúp đỡ con sói kia, chó sói cứu cha của con bé. Không nghĩ tới động vật cũng có tình có nghĩa. Chỉ là nuôi chó sói ở nhà, sẽ không tăng thên phiền phức cho Dư gia chứ?”

Chu Tuấn Dương nói: “Con nói với người trong thôn đó là thú cưng con nuôi từ nhỏ đến lớn, trở về Kinh không tiện dẫn theo, để Dư gia nuôi giúp. Con sói kia có thể nghe hiểu tiếng người, nếu như không có ác ý, nó sẽ không tấn công người khác. Đúng rồi, cơm Tất niên năm nay vẫn ăn trong cung sao?”

“Hoàng thượng đã truyền lệnh, nói trời lạnh giá rét, cũng không cần phải giày vò, đón tất niên ở nhà mình là được.” Tĩnh Vương ăn tương châu chấu ngon lành, lại múc thêm một muỗng quét lên màn thầu.

Chu Tuấn Dương nhìn thấy tương châu chấu mình mang về, một bình đã đi hết một nửa, có chút đau lòng cất vào. Tĩnh Vương thấy thế, cười mắng một tiếng: “Tiểu tử thúi, dẫn con sâu thèm ăn của lão tử ra, lại muốn giấu tương châu chấu ăn một mình? Không có cửa đâu! Nhanh, biếu lão tử một hũ...”

Lần này Chu Tuấn Dương chỉ đem về bốn hũ tương châu chấu, hai hũ trong đó đã là đồ giấu lại của Phòng tướng quân rồi. Nhìn vẻ mặt vô lại “Không cho lão tử tương châu chấu, con chính là đồ bất hiếu” của phụ vương, Chú Tuấn Dương chịu đựng đau lòng, khuôn mặt cứng nhắc, bất đắc dĩ đưa nửa hũ còn lại cho phụ vương của hắn.

Tĩnh Vương vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Vẻ mặt của con là gì vậy? Không phải chỉ ăn chút đồ của con thôi sao, cần gì giống như cắt thịt của con vậy? Thích ăn, sao con không mua lại công thức của người ta, bảo đầu bếp của chúng ta làm cho con ăn!”

“Không có nguyên liệu nấu ăn, làm như thế nào?” Chu Tuấn Dương nghĩ đến mấy túi châu chấu trong hầm băng của Dư gia, suy nghĩ đợi đến đầu mùa xuân khi tuyết tan, hắn sẽ đi trấn giữ thôn Đông Sơn, nói một cách hoa mỹ là: Giám sát công việc gieo giống ngô.

Chu Tuấn Dương đã bảo Triệu huyện lệnh để ý chuyện mua đất ở trấn Đường Cổ. Trấn Đường Cổ coi như là khu vực thiên tai nặng của nạn châu chấu lần này, không phải nhà nào cũng may mắn không có tổn thất gì như Dư gia. Đa số đồng ruộng của các thôn trang xung quanh đều không có thu hoạch gì, lương thực dự trữ trong nhà của dân chúng đã ít lại càng ít, cho nên trước khi lương thực cứu trợ thiên tai đến, đa số dân chúng đều mua lương thực giá cao duy trì cuộc sống. Tiền mua lương thực trong nhà có thể chịu đựng qua mùa đông và mùa xuân sang năm lại càng ít, đến lúc đó bán ruộng bán đất bán con trai bán con gái chắc chắn không ít.

Nếu muốn biến trấn Đường Cổ thành căn cứ gây trồng giống ngô, vậy phải cần nhiều đồng ruộng. Hơn một trăm bảy mươi mẫu đất của nhà Dư Tiểu Thảo còn không đủ nhét kẽ răng ấy chứ. Cho nên, từ mùa thu, Chu Tuấn Dương đã bắt đầu bảo Triệu huyện lệnh lục tục mua ruộng mua đất, tốt nhất là có thể nối liền với nhau. Ngay cả không nối liền nhau cũng không quan trọng, đến lúc đó đổi với người khác là được. Triều đình sử dụng đất, đền bù thêm chút tiền bạc, người thức thời không thể không cho đổi.

Lúc Chu Tuấn Dương thầm cố gắng vì công việc năm sau, Dư gia đã bắt đầu vui vẻ chuẩn bị ăn Tết.



Con heo rừng nhỏ cuối cùng nuôi ở trong chuồng cũng đã giết trước đây không lâu. Nhà bà ngoại của Tiểu Thảo ở thôn Tây Sơn, còn có nhà mấy người anh của Dư lão đầu, mỗi nhà đều được tặng năm cân thịt heo rừng và mười cân bột mì, còn có mấy bẹ cải trắng lớn.

Bây giờ nhà nào cũng khá khó khăn, tuy rằng giá gạo đã bình ổn trở lại, nhưng lúc năm thiên tai đến, súc vật nuôi trong nhà vì sợ lãng phí lương thực nên đã sớm làm thịt từ lâu. Lúc ăn Tết, giá thịt heo tăng vùn vụt, hơn nữa đã sớm bị mấy người có tiền trên thị trấn giành mua rồi, hoàn toàn không tới lượt dân chúng.

Đương nhiên, dân chúng không nỡ cũng không mua nổi một cân thịt heo mấy trăm văn tiền, sủi cảo ăn tất niên của rất nhiều gia đình đều chuẩn bị sử dụng rau khô để đối phó với cái ý nghĩa kia là được. Năm trước không ăn nổi thịt, còn có cải trắng củ cải, năm nay có thể ăn rau khô cũng đã không tệ rồi!

Dư gia tặng những quà Tết này không khác gì đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Lúc tặng quà Tết, gặp phải tuyết rơi nhiều, tuyết ở bên ngoài dày cỡ tới bắp chân, xe cộ rất khó đi lại. Dư Tiểu Thảo tràn đầy kích động nhận nhiệm vụ tặng quà Tết. Từ sau khi làm xong xe trượt tuyết nhỏ, ngoài chạy mấy vòng ở ngoài rừng, hoàn toàn không có cơ hội để biểu diễn. Bây giờ xe trượt tuyết chó sói kéo của nàng cuối cùng cũng phát huy tác dụng rồi.

Từ sau khi Đại Hôi tới Dư gia, nước uống mỗi ngày đều bỏ thêm nước linh thạch nên dáng người vốn khá cao lớn của nó lại càng uy vũ hơn, Tiểu Thảo không thể với tới đỉnh đầu của nó. Đại Hôi nhìn thì uy mãnh, nhưng ở trước mặt Tiểu Thảo còn ngoan ngoãn hơn cả chú chó ngoan nhất. Còn những người khác chỉ có thể nhìn thấy một mặt kiêu ngạo lạnh lùng của nó thôi. Mấy người khác của Dư gia muốn sai khiến nó, mơ đi! Cho nên, đưa quà Tết cũng chỉ có thể cho Dư Tiểu Thảo đi. Ai bảo những người khác không có bản lĩnh điều khiển xe trượt tuyết chứ?

Trên xe trượt tuyết không lớn, Dư Tiểu Thảo ngồi phía trước, phía sau để thịt heo và bột mì. Phía sau xe trượt tuyết có thanh chắn, không cần lo quà Tết rơi giữa đường.

Dư Tiểu Thảo mặc quần áo giữ ấm nhất vào, trên đầu đội một cái mũ da thỏ, loại có thể bao lỗ tai ở bên trong, trên cổ khăn choàng lông thỏ, trong giày trên chân lót lông thỏ thật dày. Dư Hải sợ con gái bị lạnh, lại quấn áo khoác da chó sói của mình lên trên người con gái, chỉ chừa lại một đôi mắt ở bên ngoài.

“Đi thôi!” Dư Tiểu Thảo vẫy tay một cái với người nhà, nói với Đại Hôi một câu. Đại Hôi lập tức đi từ từ trên mặt tuyết, ra khỏi thôn, nó bắt đầu từ từ tăng tốc, núi rừng hai bên đường nhanh chóng lùi về phía sau.

Lúc đầu, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch cũng muốn đi cùng, nhưng chân ngắn của chúng nó bị vây trong tuyết, không thể chạy nhanh được, chưa ra khỏi thôn Đông Sơn đã bị cha sói nhà mình bỏ lại tuốt phía sau, chỉ có thể hậm hực đi về nhà.

Mùa tuyết rơi, trời lạnh đất đóng băng, gần như không nhìn thấy một người đi trên đường, cũng không sợ Đại Hôi sẽ hù dọa đến người khác. Dư Tiểu Thảo đi đến nhà nhị ca của ông nội trước. Dư Lập Hạ ở thôn Đại Bá phía tây thôn Tây Sơn, ở đó không tựa núi cũng không gần biển, ruộng tốt khá nhiều. Nhà của Dư Lập Hạ có mười mấy mẫu ruộng tốt, sau khi đóng thuế, lương thực còn lại miễn cưỡng coi như cũng có thể không bị đói bụng. Nhưng dù sao năm nay cũng là năm thiên tai, tuy nói triều đình đã miễn giảm thuế nông nghiệp, nhưng cuộc sống vẫn túng thiếu.

Lúc Dư Tiểu Thảo đi vào thôn, có lẽ tất cả mọi người đều trú đông ở nhà nên không gặp phải ai cả. Nàng đánh xe trượt tuyết đến thẳng cửa nhà Nhị gia gia rồi gõ cửa. Người mở cửa là con trai lớn Dư Dương của Nhị gia gia, y nhìn thấy Tiểu Thảo quấn thành trái bóng, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó nói: “Đây là... Tiểu Liên hay Tiểu Thảo?
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!