au khi tự động suy nghĩ, mấy người thôn Đông Sơn ở gần đó đều nhìn về phía Trương thị với ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
Trương thị làm sao chịu được người khác nói xấu con trai mình, "Á à..." một tiếng bèn xông lại phía Mao thị.
Mao thị trẻ hơn Trương thị, tay chân cũng mau lẹ hơn rất nhiều, sao có thể bị bà ta bắt lấy? Mao thị vừa linh hoạt tránh né những cái vung tay của Trương thị, miệng vẫn như cũ không buông tha nói: "Sao nào? Bị ta nói trúng, thẹn quá hóa giận ư? Người làm, trời nhìn đó! Sau này vẫn nên làm ít chuyện trái với lương tâm đi? Ai u! Ngươi già rồi nên kiềm chế chút, đừng để trật hông lại vu khống ta đẩy! Mọi người đều nhìn thấy đúng không? Ta còn chưa động đến một đầu ngón tay của bà ta. Nếu bà ta bị ngã hay chạm vào đâu, dù tốn một văn tiền cũng không liên quan đến ta!... Không thể chọc vào, ta còn không thể trốn sao? Ta đi trước một bước..."
Mao thị bước lớn, đi nhanh như gió lao về phía trước. Trương thị dẫu sao cũng đã lớn tuổi, một hồi vồ vập vừa rồi không những không bắt nổi góc áo của Mao thị mà còn khiến bà ta thở hổn hển vì quá sức. Bà ta còn đang bận thở hổn hển, làm sao đuổi kịp Mao thị trẻ tuổi phía trước, chỉ có thể giương mắt nhìn ở phía sau!
Nhìn sang Dư Tiểu Thảo đang đứng một bên, bà ta nhìn sao cũng thấy chướng mắt. Trương thị tức giận nói: "Mau đi đi, còn đứng đấy chế giễu gì?"
Mục đích của Dư Tiểu Thảo đã đạt được, cười nói: "Bà nội à, nếu bà không vừa mắt cháu, vậy cháu cũng không làm chướng mắt bà. Các thúc bá thẩm có đồ đạc gì nặng có thể để ta mang giúp?"
Mọi người thấy đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy sao Trương thị lại ghét bỏ chứ? Nghe vậy, họ rối rít lắc đầu nói: "Không cần, không cần! Phòng phu nhân còn đang chờ ngươi chăm sóc nữa, đi trước đi!"
"Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta cũng không mang nhiều đồ vật, có thể tự xách được!"
"Con ngựa nhỏ kia của ngươi đã buộc không ít đồ vật. Nếu lại phải đeo thêm vài thứ nữa, ngươi không đau lòng à?" Đây là ngươi có chút thân thiết với Tiểu Thảo mở lời trêu đùa.
Tiểu Thảo cười từ biệt với mọi người, sải bước trèo lên tiểu hồng mã đứng yên một bên. Tiểu hồng mã tựa như đã chờ đến có chút không kiên nhẫn, Tiểu Thảo vừa ngồi xuống, không đợi nàng thúc giục nó đã vội chạy chậm tiến lên. Nó tựa như đang dùng hành động nói cho mọi người ở thôn Đông Sơn biết: Bản mã có sức lực đó!
Đuổi kịp Mao thị, sau khi nói mấy câu với nàng ta, Tiểu Thảo bèn đi một đường không ngừng chút nào lên thị trấn. Ở đoạn cách trấn Đường Cổ hai dặm, nàng gặp Chu tam thiếu đang phi nhanh đến.
Một năm qua, địa vị của Chu tam thiếu ở Chu gia ngày càng tăng lên. Chu lão gia – gia chủ của Chu gia cũng coi hắn như người kế thừa mà bồi dưỡng. Chu tam thiếu ngày càng bận rộn, chẳng những phải quan tâm đến công việc làm ăn của mình mà còn phải học quản lý sản nghiệp của gia tộc. Chu gia quý vì là Hoàng thương, việc thay nội đình hoàng thất chọn mua vật tư tất nhiên không được chậm trễ. Cũng đã một thời gian khá lâu Dư Tiểu Thảo không gặp Chu tam thiếu.
"Tam thiếu, huynh vội vội vàng vàng chuẩn bị đi đâu vậy?" Sau khi con đường từ trấn Đường Cổ đi đến thôn Đông Sơn được tu sửa, ngoại trừ nhị công tử và quản sự của Tĩnh Vương phủ, người có thể cưỡi ngựa ngồi xe đi thật đúng không nhiều lắm. Dư Tiểu Thảo và Chu tam thiếu dù cách thật xa nhưng vẫn có thể nhận ra lẫn nhau.
Chu tam thiếu sửa lại mái tóc bị gió thổi loạn, tức giận nói: "Con đường này thẳng đến thôn Đông Sơn, muội nói ta còn có thể đi đâu được?"
"Ha! Tam thiếu bận trăm công nghìn việc lại đại giá đến thôn Đông Sơn chúng ta, thật là vinh dự mà!" Dư Tiểu Thảo tiếp tục trêu ghẹo hắn.
Chu Tử Húc liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: "Có thể nói chuyện nghiêm chỉnh không? Đã lâu không gặp như vậy, muội vẫn thích chèn ép ta như cũ!"
Dư Tiểu Thảo cười nói: "Được, nói chuyện nghiêm chỉnh? Tìm ta gì có chuyện gì vậy? Chúng ta vừa đi vừa nói!"
Chu Tử Húc cười như không cười nhìn nàng một cái, cười nói: "Sao muội lại tự tin rằng ta tìm muội như vậy? Ta tìm Dư thúc không được sao?"
Vừa nói, hắn vừa quay đầu ngựa lại, đi bên cạnh tiểu hồng mã của Tiểu Thảo. Tiểu hồng mã dưới háng Dư Tiểu Thảo tựa như khó chịu đại hắc mã của Chu Tử Húc bên cạnh cao hơn mình một cái đầu, vậy mà lại làm ra một hành động khác với tính tình nhu thuận thường ngày, đó là nghiêng đầu há miệng muốn táp về phía đại hắc mã!
Chu Tử Húc thấy thế vội kéo dây cương thúc ngựa yêu của mình trốn sang bên cạnh vài bước mới không để tiểu hồng mã được như ý. Chu Tử Húc tấm tắc khên: "Ha ha! Đúng là chủ nào ngựa đó, tiểu gia hỏa này vậy mà dám khiêu khích ngựa hắc vân của ta, lá gan không nhỏ!"
Sau khi Dư Tiểu Thảo nhẹ nhàng vuốt ve lông mao tiểu hồng mã trấn an được tiểu gia hỏa, nàng mới nói: "Ai bảo đại hắc mã của huynh khoe khoang cái đầu lớn trước mặt tiểu hồng mã của ta? Bị người ta bắt nạt mà không phản kháng chính là kẻ ngốc!"
Chu Tử Húc cười vươn ngón trỏ gật gật trước mắt nàng, nói: "Muội đó! Lúc nào cũng có cả đống lời ngụy biện! Hắc vân của ta cao lớn là sai sao? Tiểu hồng mã kia của muội rõ ràng là hâm mộ ghen tị sinh hận! Cái đầu không lớn nhưng tính tình cũng không nhỏ đâu!... Không hổ được muội dạy dỗ!"
Dư Tiểu Thảo ném ánh mắt xem thường về phía hắn, nói: "Tiểu hồng mã nhà ta thì sao! Lần trước không biết là ai cố ý muốn Tiểu Bào Tử của chúng ta. Hừ hừ!"
Sau khi Chu Tử Húc trở nên bận bịu, vì sợ mẹ ở nhà cô đơn nên nghĩ ra chủ ý muốn mượn Tiểu Bào Tử của Tiểu Thảo để tiểu tử ngốc này ở bên cạnh làm bạn với mẹ mình. Như vậy mẹ hắn sẽ không còn cảm thấy buồn chán nữa
Ai biết được, không chờ Tiểu Thảo mở miệng cự tuyệt, Tiểu Bào Tử đã nhanh như chớp chạy vào rừng rậm Tây Sơn, mãi cho đến khi Chu Tử Húc rời đi mới trở về. Về sau, chỉ cần Chu Tử Húc tới Dư gia, Tiểu Bào Tử hoặc đi tiểu lên chân hắn hoặc ngậm góc áo hắn cho đến khi nó bị nhuộm màu cỏ, hoặc sẽ né tránh từ xa không để cho hắn thấy bóng dáng... Chu Tử Húc cười gọi Nhóc Con là tiểu gia hỏa thù dai, không dễ chọc giống chủ nhân nó!
Nhắc tới chuyện xấu hổ trước kia, Chu Tử Húc mất tự nhiên sờ sờ cái mũi. Nhớ tới ý đồ đến đây của mình, hắn vội nghiêm mặt nói: "Lần trước, ta và gia gia phải bận bịu mới có thể được chọn làm Hoàng thương. Nhận được sự tín nhiệm của Hoàng thượng cho nên dù đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ nhưng vẫn có thể giành được quyền cung ứng gỗ. Chỉ là, Thái thượng hoàng đã khâm điểm để Trân Tu Lâu chúng ta phụ trách món kho và hải sản khô cho Ngự Thiện Phòng..."
"Đây là chuyện tốt! Chúc mừng tam thiếu thắng lớn, một lần giành được quyền chọn mua hai loại vật tư. Địa vị Hoàng thương của Chu gia càng không gì phá nổi!" Dư Tiểu Thảo biết, lợi nhuận Hoàng thương vô cùng lớn, cạnh tranh cũng vô cùng khốc liệt.
Gia chủ Chu gia bây giờ cũng chính là đại phòng Chu gia, là đại bá trên danh nghĩa của Chu tam thiếu nhưng là cha ruột trên thực tế, Chu tam thiếu mới có thể thuận lợi như vậy. Bây giờ, Chu gia có lão gia quản lý còn có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng chung quy lại lão gia cũng đã bảy mươi tuổi, còn có thể gắng gượng bao lâu? Đây cũng là nguyên nhân vì sao Chu lão thái gia vội vàng bồi dưỡng Chu tam thiếu.
Cũng may Chu Tử Húc tuổi còn trẻ đã có thể bộc lộ được khả năng kinh doanh bất phàm, lần này có thể giành được quyền làm món kho và chọn mua trong cung đã giúp Trân Tu Lâu có thể chiếm được một khoảng trời riêng ở Kinh thành. Gà quay, vịt hoa quế của Trân Tu Lâu không ai không biết không ai không hiểu. Ngay cả Thái thượng hoàng cũng thỉnh thoảng xuất cung ăn uống thỏa thích một hồi, sau đó còn gói mấy con mua mang về nói là khao thưởng cháu trai bảo bối của ông - đương kim Hoàng thượng.
Còn có mùa hè năm trước, Dư Tiểu Thảo thỉnh thoảng xuống biển bắt được ít bào ngư cực phẩm, hải sâm linh tinh, toàn bộ đều bán cho Chu tam thiếu. Chu tam thiếu phát huy được giá trị lớn nhất của những hải sản cực phẩm này, làm thành những tiệc hải sản cực phẩm đấu giá trong Trân Tu Lâu ở Kinh thành.
Được rồi! Ngay cả Hoàng thượng cũng đã kinh động đến, hắn cải trang vi hành đến Trân Tu Lâu lại gặp được lão tham ăn Thái Thượng Hoàng, hai người hợp lực giành được bữa tiệc hải sản. Kỳ thật, do Thái thượng hoàng nói ra thân phận khiến cho những đối thủ cạnh tranh không đánh tự thua. Bữa tiệc hải sản tuy không chạm đến giá cả Chu Tử Húc mong muốn nhưng mục đích của hắn lại đạt được.
Quan viên, phú thương, con em thế gia đã vây chật kín Trân Tu Lâu. Hoàng thượng và Thái thượng hoàng cũng không độc hưởng bữa tiệc hải sản, những quan viên tam phẩm trở lên ở đây đều được mời thưởng thức cùng. Phần lớn hải sản của Trân Tu Lâu đều dùng đá ướp lạnh để vận chuyển nhưng hải sản trong bữa tiệc hải sản cực phẩm đều là đồ tươi sống.
Mọi người đều biết để có thể vận chuyện được hải sản tươi sống phải khó khăn thế nào, trên đường vận chuyển hiện tượng chết thối chỗ nào cũng có. Nhưng những con bào ngư hải sâm này đều được Tiểu Thảo dùng nước linh thạch nuôi nấng riêng, sức sống rất ngoan cường, tới Kinh thành mà con nào con nấy vẫn tung tăng nhảy nhót. Vì vậy hương vị tất nhiên sẽ tươi ngon hơn hải sản được ướp đá lạnh để vận chuyển rất nhiều. Người tham ăn như Thái thượng hoàng chỉ cần ăn một lần cũng đã cảm nhận được sự khác biệt. Cũng bởi vậy Chu gia giành được danh Hoàng thương lần thứ hai dễ như trở bàn tay.
Cung ứng món kho rất đơn giản, chỉ cần điều đầu bếp Vương đến kinh thành tự tay nấu rồi đưa vào hoàng cung là được. Nhưng hải sản lại không dễ cung ứng như vậy. Tuy Thái thượng hoàng phá lệ khai ân để cho bọn họ cung ứng nhưng phần lớn bào ngư hải sâm cực phẩm đều sống ở biển sâu, ngư dân có kinh nghiệm nhất cũng phải gặp may mắn mới có thể bắt được. Bào ngư và hải sâm bình thường sao có thể được Thái thượng hoàng để mắt đến? Lấy hàng kém thay hàng tốt, Chu gia còn có đường sống nữa sao? Rơi vào đường cùng, Chu tam thiếu đành phải đến thôn Đông Sơn tìm cứu binh.
Vừa nghe Chu tam thiếu nói mục đích đến đây lần này, Dư Tiểu Thảo cau mày trầm tư một lát, nói: "Bào ngư và hải sâm cao cấp như lời huynh nói có thể gặp nhưng không thể cầu... Trong cung có quy định mức cung ứng hay không?"
Mặt Chu tam thiếu mây đen giăng đầy nói: "Thái thượng hoàng cũng biết hải sản cao cấp khó tìm, chỉ yêu cầu mỗi tháng cung ứng 2 lạng rưỡi. Hải sản bình thường yêu cầu hai cân rưỡi..."
Bào ngư vi cá cũng thuộc phạm trù hải sản nhưng bởi vì quá trình săn bắt khó khăn cho nên giá cả vô cùng đắt đỏ. Ngược lại trong cung cũng đề ra giá cả rất công bằng, Chu gia không hề khó khăn để tìm được những hải sản bình thường. Nhưng hải sản cao cấp, đặc biệt là bào ngư và hải sâm lại khiến Chu gia gặp khó khăn.
Dư Tiểu Thảo nhanh chóng tính toán trong đầu: Nếu hải sản khô, một hai cân có thể phơi được nửa cân. Một tháng phơi được hai lạng rưỡi hải sản khô, một năm sẽ được ba cân. Nếu đổi sang bào ngư hải sâm, nhiều nhất chín cân. Chín cân hải sâm bào ngư cao cấp, đối với người khác mà nói khó như lên trời, nhưng đối với Tiểu Thảo có vũ khí gian lận mà nói, chỉ cần mấy ngày là có thể hoàn thành.
"Thái thượng hoàng còn nói, nếu là mùa hè, một tháng nhất định phải cung ứng bào ngư hải sâm cao cấp tươi sống ít nhất một lần!" Chu tam thiếu khóc không ra nước mắt bỏ thêm một câu. Thái thượng hoàng đây là muốn ép Chu gia bọn họ vào đường chết! Khó trách Hoàng thương làm cung ứng trước kia lại lấy ánh mắt chế giễu nhìn Chu gia, Chu tam thiếu cũng là trở về nghe ông nội nói mới biết được hải sản cao cấp khó tìm.
Trước kia, Dư gia thi thoảng lại đưa chút hải sản đến đây, hắn còn tưởng rằng bắt bào ngư hải sâm dễ như trở bàn tay! Hu hu hu, hắn sai rồi, làm sao bây giờ? Cứu mạng, Dư thúc, Tiểu Thảo...