Xe ngựa xuyên qua đường phố nhộn nhịp, đi thẳng tới ngôi nhà mà Dư gia mua trên thị trấn. Đường phố của trấn Đường Cổ vừa giản dị lại vừa sầm uất. Lúc này trên đường phố buôn bán như mây, người như mắc cửi, tiếng rao bán trái cây rán dầu, canh thập cẩm, bánh bao màn thầu luôn luôn vang lên bên tai.
Người qua lại trên đường phố đa số đều là dân chúng bình thường mặc áo vải, trên khuôn mặt mang theo gió sương, cũng có học trò mặc trường sam nhẹ nhàng đầy mặt thư sinh, dĩ nhiên cũng không thiếu người nhà phú quý y phục sang quý. Thỉnh thoảng còn có cô nương trẻ tuổi có nha hoàn ma ma đi theo phía sau, nhẹ giọng cười nói đi ngang qua xe ngựa...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai chị em Lưu Yến Nhi giống như khảm vào cửa sổ xe, cả hai cùng nhìn đường phố sầm uất yên bình này, trái tim dọc theo đường đi vẫn luôn trôi nổi không yên giống như đã được an ủi. Lần đầu tiên bọn họ có thể nhàn nhã thưởng thức đường phố đẹp đẽ thế này, không cần phải lo sẽ bị trách mắng, không cần phải lo sẽ bị xua đuổi, cũng không cần suy nghĩ làm sao để mang khuôn mặt tươi cười cầu xin người khác bố thí...
Những gì đã trải qua suốt mấy tháng qua, có thể nói là ác mộng của tất cả mọi người của Lưu gia. Dư Thải Phượng cúi đầu nhìn chồng đang bình yên chìm vào giấc ngủ, chỉ cần hắn còn sống, cho dù có nghèo khổ thế nào đi nữa, nàng ấy cũng sẽ không sợ. Cuộc sống sau này có khó khăn hơn nữa cũng không gian nan bằng mấy ngày chạy nạn ăn xin thế này!
"Tỷ! Đến rồi! Xuống xe đi!" Xe ngựa đi đến trước cổng một trạch viện có hai dãy nhà, Dư Hải nhảy xuống xe ngựa, vén màn xe lên, tươi cười sáng lạn với người bên trong.
Lưu Tuấn Bình khéo léo từ chối ý tốt muốn ôm mình xuống của cậu, tự mình nhảy xuống xe ngựa, lại đưa tay ra muốn đỡ em trai em gái xuống. Nhưng phát hiện cữu cữu đã mỗi tay kẹp một người bế hai đứa bé xuống rồi. Lưu Phương Bình còn đang vui vẻ cười "hì hì".
Hàng xóm bên cạnh vừa bán thức ăn trở về từ bên ngoài, thấy Dư Hải dẫn theo một đám dân tị nạn quần áo rách rưới, trên người còn tản ra mùi là lạ thì không nhịn được nhíu mày hỏi một câu: "Dư huynh đệ, lúc trước cũng có một gia đình tốt bụng chứa chấp một nhà dân tị nạn, nhưng sau đó lại bị trộm tiền. Ngươi cũng phải cẩn thận một chút đấy!"
Lúc Dư Hải mua nhà này cũng đã từng thăm hỏi hàng xóm trái phải. Cho nên mặc dù chàng không thường tới đây, hàng xóm vẫn nhận ra chàng là chủ của ngôi nhà này.
Dư Hải gật đầu với nàng ta một cái, nhàn nhạt nói: "Đa tạ tẩu tẩu đã tốt bụng nhắc nhở. Đây là tỷ tỷ ruột của ta, trên đường về thăm người thân thì gặp khó khăn, cũng không phải là dân tị nạn gì đó!"
Phụ nhân kia quan sát cả nhà năm người của Dư Thải Phượng từ trên xuống dưới, bĩu môi một cái nói: "Đừng nói là ngươi muốn để bọn họ ở lại đây lâu dài nhé? Xem ra khóa cửa nhà bọn ta cũng nên đổi một chút rồi!"
Dư Thải Phượng nghe vậy thì cảm thấy nhục nhã trợn mắt nhìn nàng ta, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay. Dư Tiểu Thảo nhìn lá cải hỏng trong giỏ của nàng ta, hừ lạnh một tiếng nói: "Nhà của các ngươi? Có khóa hay không có khác nhau sao?"
Sắc mặt phụ nhân lập tức thay đổi, quát lên: "Ngươi có ý gì?"
"Có ý gì? Còn cần ta phải nói rõ sao? Ý chính là - nhà các ngươi nghèo đến như vậy, cho dù có mở rộng cửa kẻ trộm cũng không thèm đến đấy!" Nếu tự người ta không biết xấu hổ, Dư Tiểu Thảo cần gì phải cho nàng ta sắc mặt tốt chứ?
"Ngươi..." Phụ nhân còn muốn nói gì đó, lại bị một giọng nói say bí tỉ bên trong chặn ngang.
"Bà vợ chết tiệt! Ra ngoài mua chút cải cũng lâu như vậy, có phải muốn bỏ đói lão tử không hả? Còn ở đó nói lung tung cái gì vậy, không lo cút đi nấu cơm nhanh đi!"
Tất cả ngang ngược của phụ nhân đều biến mất trong nháy mắt, cả người khẽ run rẩy một chút, sau đó vâng vâng dạ dạ đi vào trạch viện. Không lâu sau, bên trong truyền tới một tiếng kêu đau, tiếp theo là giọng đàn ông gào thét: "Rượu đâu? Rượu ngươi mua cho lão tử đâu? Chút chuyện này cũng làm không xong, người vợ như ngươi còn có tác dụng gì nữa hả?" Tiếng quyền cước gián đoạn truyền tới.
Dư Tiểu Thảo kéo cha đang muốn đi khuyên ngăn lại, nhỏ giọng nói: "Cha, chúng ta cũng không thân với bọn họ, vẫn ít can thiệp vào chuyện nhà người ta một chút thì tốt hơn, tránh để người ta nói xen vào chuyện người khác. Cha, con dẫn cô cô và cô phụ vào nhà trước, cha đến tiệm quần áo mua mấy bộ quần áo tới đây đi!"
Dư Thải Phượng vội vàng ngăn cản nói: "Không... Không cần đâu! Quần áo của bọn ta giặt rồi vá lại là có thể mặc được rồi, tốn kém cái đó làm gì?"
Dư Hải vội vàng không ngừng gật đầu nói: "Không tốn kém, không tốn kém! Tỷ, tỷ vào trong nghỉ ngơi một lát đi. Chờ đệ trở lại rồi chúng ta cùng đi ra ngoài ăn cơm!" Nói xong cũng không cho phép Dư Thải Phượng nói thêm gì nữa đã vội vã rời đi rồi.
Gõ gõ cửa, người ra mở cửa là một ông cụ tóc hoa râm. Ông cụ này họ Đường, lúc con trai duy nhất ra biển đánh cá thì bị gió lốc cuốn mất, chỉ còn lại hai ông bà lão không nơi nương tựa. Dư Hải thấy hai vợ chồng già đáng thương, cho nên lấy nhà kề ở gần sát cửa nhà cho bọn họ ở. Ngôi nhà trên thị trấn này, người của Dư gia rất ít đến ở, chỉ thỉnh thoảng dừng chân, hoặc là đến đây làm bữa cơm đem cho Tiểu Thạch Đầu. Coi như là mời bọn họ trông nhà miễn phí!
Ông cụ nhận ra Tiểu Thảo, bởi vì lúc Tiểu Thảo rảnh rỗi sẽ đến đây nấu cơm cho em trai đi học trên thị trấn. Cơm của tiểu cô nương nấu rất thơm, chỉ ngửi thôi đã không nhịn được mà chảy nước miếng rồi.
"Dư cô nương, mấy người này là..." Ông cụ vẻ mặt nghi ngờ nhìn năm người Lưu gia, nhưng trong mắt cũng không có khinh thường.
"Đây là cả nhà đại cô của cháu, vừa mới tới trấn Đường Cổ." Dư Tiểu Thảo giải thích qua loa một câu, sau đó mời cả nhà Dư Thải Phượng vào trạch viện. Trạch viện không lớn, chia thành tiền hậu viện. Hậu viện có ba gian chính phòng, hai bên là sương phòng, phòng bếp và nhà kho.
Đối với người nhà Lưu gia vẫn luôn sống ở nông thôn mà nói, căn nhà gạch ngói xanh thế này, bọn họ có nghĩ cũng không dám nghĩ. Trong lòng Dư Thải Phượng thầm cảm thấy kỳ lạ, nhà em trai có tiền như vậy từ khi nào, lại còn có thể mua được nhà trên thị trấn nữa?
Nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nàng ấy vẫn nhịn không được hỏi: "Tiểu Thảo, chuyện nhà con mua nhà ở thị trấn, bà nội của con có biết không?"
"Tại sao phải cho bà ta biết?" Đầu tiên Tiểu Thảo nghi ngờ nháy nháy mắt, sau đó bừng tỉnh nói: "Đại cô, người vẫn chưa biết sao? Nhà con đã tách ra ở riêng rồi, chuyện mua nhà, chỉ cần nhà con tự quyết định là được rồi!"
Ở riêng à! Chẳng trách! Nàng ấy còn nói Trương thị keo kiệt như vậy sau có thể cho em trai, cháu gái ăn mặc đẹp thế này được, còn cho phép bọn họ mua nhà trên thị trấn nữa, thì ra là ở riêng rồi! Lúc này lo lắng cuối cùng trong lòng Dư Thải Phượng cũng hoàn toàn tan thành mây khói.
Ban đầu, nàng ấy lo lắng lần này trở về nhờ vả nhà mẹ đẻ sẽ bị Trương thị nhẫn tâm chặn ở ngoài cửa, khiến em trai bị kẹp vào thế khó xử. Nàng ấy vốn còn nghĩ, nếu như Trương thị không chứa chấp bọn họ, nàng ấy sẽ ở nhờ nhà cũ trước, sau đó để chồng vào núi học săn thú với em trai, trên núi Tây Sơn có không ít rau dại có thể ăn, chỉ cần chịu khó một chút, chắc chắn sẽ không chết đói.
Nếu em trai đã ở riêng thì sẽ không có nhiều lo lắng như vậy rồi! Xem ra bây giờ nhà em trai cũng sống không tệ lắm. Trước giờ em trai rất giỏi giang, nếu không bị con đỉa hút máu Trương thị liên lụy, sớm muộn gì cũng sẽ có thể sống cho ra hình ra dáng! Với tính cách của em trai, chắc chắn cũng sẽ không bỏ mặc người chị là nàng ấy.
Nhưng mà, người làm chị như nàng ấy cũng không thể toàn trông cậy vào em trai được. Nàng ấy tin tưởng, khó khăn chỉ là tạm thời mà thôi, chờ khi chồng khỏi bệnh rồi, làm mấy việc lặt vặt trên thị trấn, mùa xuân năm sau tìm cách thuê mấy mẫu đất trồng trọt... Trong nhà chồng không còn ai nữa, vùng đất lạnh lẽo nghèo nàn Đông Bắc kia cũng không cần phải trở về làm gì.
"Đại cô, mọi người nghỉ ngơi một lát, để con đi đun nước nóng cho mọi người tắm rửa!" Giọng nói trong trẻo của Dư Tiểu Thảo cắt đứt suy nghĩ của nàng ấy.
Dư Thải Phượng dìu chồng đến ngồi trên một cái ghế trong nhà, nghe vậy thì vội nói: "Vẫn nên để ta đi cho!"
Tiểu Thảo cười nói: "Đại cô, người khách sáo với con làm gì chứ? Trong người cô phụ không thoải mái, người đỡ cô phụ lên trên giường đất nằm nghỉ một chút đi."
"Mẹ! Mẹ trông cha đi, để con đi nấu nước giúp biểu muội!" Lưu Yến Nhi hiểu chuyện kéo tay Tiểu Thảo, hai người cùng nhau đi vào trong phòng bếp.
Đến lúc nước sôi, Dư Hải xách một bao quần áo đi vào từ bên ngoài, nghiêng người để Tôn đại phu của Đồng Nhân Đường đi vào, theo sau ông ấy là một tiểu học đồ xách theo hòm thuốc.
Hai người vào phòng, nhìn thấy Dư Thải Phượng đang ngồi ở mép giường, chồng của nàng ấy thì đang dựa vào bả vai nàng ấy nhắm mắt nghỉ ngơi. Dư Hải nói: "Tỷ, sao không cho tỷ phu nằm xuống đi?"
Vẻ mặt Dư Thải Phượng mơ hồ lộ ra chút lúng túng, nhỏ giọng nói: "Tỷ phu của đệ nói người chàng bẩn, sợ làm bẩn giường nhà đệ!"
Trên mặt Dư Hải lộ ra vẻ mất hứng, không vui nói: "Bẩn rồi thì giặt lại là được! Mau nằm xuống đi, để Tôn đại phu khám một chút!"
Sau khi Tôn đại phu bắt mạch thì đắn đo một lát, rồi nói: "Người bệnh bởi vì bị phong hàn không được chữa trị đúng lúc mà phát triển thành bệnh phổi. Nhưng mà cũng không tính là nghiêm trọng! Thân thể của người bệnh căn cơ tốt, uống mấy thang thuốc là có thể khỏi rồi!"
Bởi vì Tôn đại phu đang chẩn bệnh cho bệnh nhân đã được Tiểu Thảo cho uống nước linh thạch để cải thiện thân thể. Chứ nếu không có nước linh thạch, Lưu Hổ đã sớm bệnh nặng không chữa được rồi, đừng nói tới đợi Tôn đại phu chẩn bệnh cho hắn.
Tôn đại phu phối hai thang thuốc từ trong hòm thuốc, dặn dò bọn họ cho bệnh nhân uống trước, sau khi uống hết thì lại lấy toa thuốc đến tiệm thuộc bốc thuốc, uống cỡ năm ba ngày, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ có thể khỏi bệnh rồi.
Tiễn Tôn đại phu đi, Dư Hải tắm nước nóng cho Lưu Hổ dưới sự giúp đỡ của cháu ngoại trai Lưu Tuấn Bình, thay quần áo sạch sẽ, sau đó cho hắn nằm trên giường đất. Dư Thải Phượng sắc thuốc cho chồng ở trong sân, chi phí đi đường mà Dư Hải cho gần như đều dùng để bốc thuốc rồi, bản lĩnh sắc thuốc của Dư Thải Phượng cũng được luyện thành từ đó.
Sau khi Lưu Hổ uống thuốc xong rồi ngủ, bốn mẹ con Dư Thải Phượng cũng đã tắm xong, đổi lại quần áo vải bông sạch sẽ. Tuy rằng chất vải của quần áo mua về từ tiệm quần áo bình thường, cũng không có kiểu dáng gì đáng nói, nhưng ba đứa bé lại vui mừng giống như ăn Tết vậy.
Trước khi gặp thiên tai, tuy nói nhà Lưu Hổ cũng có ít lương thực dư, nhưng cũng không coi là giàu có gì, quần áo mới một năm cũng chưa chắc đã may được cả bộ. Dọc theo đường đi, quần áo có thể bán đều bán để bốc thuốc cho cha rồi, quần áo còn lại đều là vá tới vá lui, cũ nát đến không còn nhìn được nữa. Bây giờ có thể có quần áo mới để mặc, khiến cho bọn nhỏ hết sức thỏa mãn.
"Cha! Trong nhà trừ một chút gạo thì không có thức ăn gì cả, trưa nay chúng ta ra ngoài ăn đi!" Bởi vì nhà trên thị trấn bình thường không có ai ở, trong phòng bếp ngoài một ít bột gạo thì hầu như không tìm thấy nguyên liệu nấu ăn gì cả. Bên ngoài có quán ăn, hương vị cũng không tệ, Tiểu Thảo mới xuất hiện suy nghĩ ra quán ăn.
Dư Thải Phượng vội nói: "Khi nãy bọn ta đã uống một bát cháo ở bên ngoài cửa thành rồi, trong nhà có gì thì cứ nấu cái đó đi, không nên phí tiền đâu!”
Dư Tiểu Thảo nói: “Gạo trong nhà chỉ đủ nấu một chén cháo cho cô phụ thôi! Mới sáng sớm con và cha đã đi ra ngoài rồi, bây giờ cũng đã đói từ lâu, giờ này lại ra ngoài mua đồ về nấu cơm, con cũng không chịu nổi nữa! Cứ tùy tiện ăn gì đó bên ngoài một chút là được, cũng không tốn bao nhiêu tiền!"