Đàn ông già trẻ cả thôn đều giơ đuốc tìm dọc theo con đường lên thị trấn, giữa đường tìm thấy xác của chiếc xe lừa treo trên vách đá, còn có một chiếc giày của bé gái... Ai! Tiếc cho một đứa bé hoạt bát đáng yêu! Còn nhỏ tuổi đã mất mạng như thế...
Rất nhiều nhà trong thôn đều lặng lẽ dạy dỗ trẻ con nhà mình ở sau lưng: Sau này lúc đi qua đường núi tuyệt đối phải cẩn thận, đừng để giống như bé gái của Dư gia, đâm đầu xuống vách núi.
Ngày hôm sau, một “thi thể” nho nhỏ phủ vải trắng đặt ở trong sân của Dư gia, cả Dư gia đều che phủ bầu không khí "đau buồn”. Tin tức truyền tới nhà lớn Dư gia, Trương thị cau mày lại, thiếu chút nữa bật cười: Nên vậy! Nha đầu chết tiệt không hiếu thảo cứ thích đối chọi với bà ta, ông trời cũng không nhìn nổi rồi đúng không?
Dư lão đầu thì lảo đảo bước nhanh về phía nhà cũ. Vào sân, nhìn thấy dáng người bị phủ vải trắng trên giường gỗ, lẩm bẩm trong miệng: "Sao lại như vậy, đây là sao? Vì sao đường đã sửa xong rồi mà người còn té xuống hả? Ôi cháu gái của ta, sao mạng lại khổ như vậy chứ?"
Dư Hải đứng ở bên cạnh giường gỗ cúi thấp đầu không nhúc nhích, giống như là một pho tượng vậy. Chàng không dám ngẩng đầu, sợ bị người khác nhìn ra sơ hở. Phía dưới vải trắng rõ ràng là đống cỏ khô chàng vừa đan tối hôm qua, lão Phòng nói phải giả vờ đau khổ nữa, sao mà giả vờ được chứ...
Dư Hàng đứng ở một bên, dùng sức vuốt mắt, xoa mắt đến đỏ bừng mới ngẩng đầu lên, gọi Dư lão đầu một tiếng: "Ông nội..."
Còn Tiểu Liên thì thật sự chảy nước mắt, nghĩ đến chạng vạng ngày hôm qua tim nàng ấy cứ đập thình thịch luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì xảy ra, đúng như dự đoán, Tiểu Thảo bên kia đã gặp cướp thiếu chút nữa mất mạng. Em gái nhà nàng ấy khôn khéo bao nhiêu đáng yêu bao nhiêu giỏi giang bao nhiêu chứ! Cái người đáng ghét kia thế nhưng dám hạ độc thủ với em gái, nếu tìm được hung thủ cũng phải cho nàng ta nếm thử mùi vị bị ném xuống vách đá mới được!
Tiểu Thạch Đầu gân giọng dùng sức gào to: "Nhị tỷ ơi nhị tỷ... Tiểu Thạch Đầu không cho tỷ đi, nhị tỷ, tỷ mở mắt ra nhìn Tiểu Thạch Đầu đi..." Ấy, nhưng chỉ thấy tiếng mà không thấy nước mắt ở đâu!
Về phần Liễu thị, cả nhà đều sợ nàng ấy không biết diễn trò để lộ ra sơ hở, dẫn đến không thể tìm được hung thủ, cho nên để nàng ấy tránh vào trong phòng, nói với bên ngoài là nàng ấy quá đau lòng nên khóc đến ngất đi!
Phòng Tử Trấn và Phòng phu nhân cũng canh giữ ở bên cạnh bóng dáng nho nhỏ kia. Một người lòng đầy căm phẫn muốn báo thù cho con gái; một người thì lặng lẽ rơi nước mắt, mấy lần khóc đến ngã xuống bên cạnh giường gỗ. Xuất thân từ nhà giàu, ai mà không có một chút kỹ năng diễn xuất chứ? Phòng phu nhân khóc rất thật làm cho mấy người phụ nữ trong thôn cũng không ngừng rơi nước mắt, liên tục an ủi nàng ấy.
Dư lão đầu nhìn tình cảnh đau buồn trước mắt, thở dài nặng nề, ngồi xổm xuống đất ôm đầu cái gì cũng không nói. Đứa cháu gái nhỏ này, mặc dù bình thường ông ấy không quan tâm lắm, nhưng nếu thật sự không còn nữa, trong lòng cũng thấy khó chịu.
Vào buổi trưa, người tới giúp cũng đã đi gần hết. Một chiếc xe ngựa quen thuộc dừng lại trước cửa Dư gia, một bóng người nhỏ bé hết sức yếu đuối bước xuống xe ngựa, lảo đảo xông vào Dư gia, đau lòng kêu một tiếng: "Biểu muội! Sao muội cứ như vậy mà đi chứ?"
Phòng phu nhân ngẩng đầu lên, đỏ mắt nhìn cháu gái nhà mình, ánh mắt sâu thẳm mà trầm tĩnh: "Phù Dung, ngươi trở lại rồi? Thân thể có khá hơn chút nào không? Còn nữa, sao ngươi biết biểu muội của ngươi xảy ra chuyện?"
Tiếng nghẹn ngào trong miệng Hạ Phù Dung dừng lại một lát, sau đó rất nhanh đã tự nhiên trở lại, bi thương nói: "Cô mẫu, xin người nén bi thương! Con mới vừa vào tới thôn đã nghe có người nói đến chuyện của biểu muội... Biểu muội còn nhỏ tuổi đã gặp đại nạn thế này, thật sự quá đáng thương... Biểu muội, sao muội nỡ để cô mẫu người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh như vậy chứ?"
Đúng thật là phái diễn xuất, nước mắt liên tục chảy ra ngoài. Tiểu Thảo trốn bên trong phòng chứa đồ nhìn một loạt diễn xuất của Hạ Phù Dung, cảm thấy cực kỳ khâm phục. Quả nhiên là xuất thân từ trạch đấu cổ đại, không có ai là đèn cạn dầu cả!
Bởi vì "người chết" vị thành niên, lại còn là một bé gái, cho nên không thể vào phần mộ tổ tiên trong thôn, cũng không thể làm tang lớn, chỉ có thể chọn một nơi ở bãi tha ma Sơn Nam, quét sạch cỏ rồi đào hố chôn. Hạ Phù Dung tham dự toàn bộ quá trình, sau khi tận mắt nhìn thấy “thi thể” đã được chôn cất, sáng sớm ngày hôm sau lập tức tìm một cái cớ vội vã trở về thị trấn.
Phòng Tử Trấn và người Dư gia mang theo hai tên cướp, trước sau theo chân Hạ Phù Dung trở về thị trấn. Ở Dư gia, Phòng Tử Trấn sắp xếp cho hai tên cướp trốn trong góc tối, họ đã xác nhận Tử Hương bên người Hạ Phù Dung chính là người giao dịch với bọn họ.
Bắt trộm phải bắt tận tay, vì tránh Hạ Phù Dung ngụy biện, Phòng Tử Trấn và người Dư gia cùng nhau chờ, đến lúc Tử Hương đưa ngân lượng còn lại cho bọn cướp thì bắt gọn cả người và vật chứng.
Khi vợ chồng Phòng Tử Trấn, Dư Tiểu Thảo và những người còn lại của Dư gia giữ chặt hai tên cướp và áp giải Tử Hương xuất hiện trước mặt Hạ Phù Dung, tiểu cô nương chỉ mới mười ba tuổi này lại còn muốn ngụy biện.
Nàng ta đau thương nhìn Tử Hương, dáng vẻ trách mắng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tử Hương, ngươi đúng là hồ đồ mà! Tuy ta với ngươi tình cảm như tỷ muội, nhưng cũng không nghĩ tới ngươi sẽ lấy cách này trút giận thay ta! Mặc dù biểu muội và ta không hòa thuận, còn giành đi rất nhiều thứ vốn thuộc về ta, nhưng mà... ta thật sự không muốn lấy mạng của nàng đâu!"
Phòng phu nhân nặng nề nhìn nàng ta, cười lạnh một tiếng, nói: "Phù Dung, ngươi nói Tiểu Thảo giành lấy những thứ thuộc về ngươi ư? Vậy ta hỏi ngươi, cuối cùng nàng ấy giành lấy thứ gì của ngươi? Đồ vật của Phòng gia ta từ khi nào đã đổi thành họ Hạ rồi vậy?"
Lúc này Hạ Phù Dung vẫn có thể bình tĩnh sửa lời nói: "Cô mẫu, là cháu gái lỡ lời rồi! Chuyện này là Tử Hương thấy biểu muội giành đi cưng chiều của cô mẫu, cho nên không cam lòng thay cháu, mới làm ra chuyện sai lầm thế này. Xin cô mẫu niệm tình cháu, cho nàng ra đi thoải mái một chút!"
Tử Hương mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được nhìn tiểu thư đang tự biên tự diễn. Tiểu thư rõ ràng định đẩy hết tội lên người nàng ta, nàng ta bị oan mà! Lúc tiểu thư kêu nàng ta làm chuyện này, nàng ta đã từng thử khuyên tiểu thư. Nhưng lúc đó tiểu thư sớm đã bị oán hận và ghen tị trong lòng che mờ mắt, ai nói gì cũng không nghe lọt tai. Cũng không biết tiểu thư tìm ra hai tên xấu xa ở trong trấn bằng cách nào, lấy tiền dành dụm ra kêu nàng ta đi thuê hai tên côn đồ kia ra tay giết người. Sao nàng ta lại trở thành chủ mưu, còn tiểu thư lại thành người vô tội rồi?
Đang định tranh cãi, lại nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của tiểu thư. Trong lòng Tử Hương hoàn toàn lạnh lẽo, nàng ta là nha hoàn của Hạ gia, ba mẹ và em trai đều nằm trong sự khống chế của Hạ gia. Nếu như nàng ta nói thật, chưa tính nàng ta không tránh khỏi bị xử phạt, còn liên lụy đến người nhà...
Tử Hương lòng như tro tàn, hai chân mềm nhũn tê liệt trên mặt đất, nàng ta há miệng run rẩy nói: "Nô... Nô tỳ đáng chết, nô tỳ là không nỡ thấy tiểu thư bị uất ức, mới gây ra tai họa tày trời này. Nô tỳ đáng chết..."
"Uất ức? Ở Phòng gia ta ăn uống đàng hoàng, quần áo trang sức mỗi quý đều giống như người nhà quan. Người làm cô mẫu như ta, uất ức ngươi lúc nào hả?"
Phòng phu nhân giống như không nghe thấy Tử Hương “nhận tội", yên lặng nhìn Hạ Phù Dung, trong lòng lạnh như băng. Làm chuyện sai lầm, sau khi bị vạch trần còn có thể bình tĩnh đổ tội cho người khác, để cho một nha hoàn thân như tỷ muội phải chịu oan ức mà không hề áy náy chút nào. Nàng ấy rõ ràng là đã nuôi một con sói mắt trắng mà! Những năm nay, nàng ấy đối xử với đứa cháu gái này quá tốt rồi, mới nuôi lớn dã tâm của tiểu cô nương mười ba tuổi này như thế!
Hạ Phù Dung vội nói: "Tuy cô mẫu và cháu gái không phải mẹ con, nhưng tình như mẹ con. Cháu gái vẫn luôn cảm kích trong lòng..."
Phòng phu nhân cắt lời nàng ta, âm thanh nặng nề như nước nói: "Điểm này ngươi nói đúng, chúng ta dù sao cũng không phải là mẹ con. Ngươi họ Hạ, không phải họ Phòng! Tất cả mọi chuyện của Phòng gia trong tương lai đều không có một chút liên quan với ngươi! Điểm này, ngươi nên nhận rõ bổn phận của mình!"
Hạ Phù Dung rốt cuộc cũng thay đổi sắc mặt, gương mặt nàng ta trắng bệch, lắp ba lắp bắp nói: "Sao cô mẫu lại nói ra những lời này, trước giờ cháu gái đều không dám mơ mộng hão huyền như vậy..."
"Nếu đã biết là mơ mộng hão huyền thì được rồi! Tiểu Thảo là con gái nuôi mà ta thừa nhận, nếu sau này Phòng gia không có người thừa kế, tất cả mọi thứ của Phòng gia đều là của con bé! Còn ngươi, chỉ là một thân thích Hạ gia ở nhờ tại Phòng gia, chỉ như vậy mà thôi! Ngươi lấy cái gì ra so với Tiểu Thảo?" Phòng phu nhân rõ ràng rất am hiểu trạch đấu, đánh thẳng vào điểm yếu của đối thủ.
Dù sao Hạ Phù Dung cũng chỉ là một tiểu cô nương chỉ mới mười mấy tuổi, nàng ta cũng không thể kiềm chế được lửa giận trong lòng nữa, biểu tình trên mặt trở nên dữ tợn: "Dựa vào cái gì? Cô mẫu, ta bầu bạn với người nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn không bằng một con nhóc quê mùa mới vừa quen chưa tới nửa năm hay sao? Cô mẫu, người suy nghĩ thử xem, những năm gần đây, lúc người cô đơn, là ai ở bên cạnh người? Lúc người bị bệnh, là ai ở bên chăm sóc? Lúc người không vui, là ai ở bên cạnh giả ngốc khoe tài chọc người vui vẻ? Một con nhóc xuất thân thấp kém như nó có cái gì tốt? Mà lại khiến cho các người thật lòng thật dạ đối xử tốt với nó? Ta không cam lòng! Nó tốt hơn ta cái gì chứ??"
Sau khi cháu gái lộ ra bộ mặt thật, vẻ mặt Phòng phu nhân vẫn lạnh nhạt trầm tĩnh như cũ. Hờ hững trong ánh mắt nàng ấy khiến Hạ Phù Dung đang ồn ào la hét dần dần ngừng lại.
Phòng phu nhân than nhẹ một tiếng, nói: "Phù Dung, hình như ngươi đã quên mất, lúc đầu khi ta mang ngươi về, cha mẹ ngươi đã nói như thế nào. Ngươi, chỉ là “món tiêu khiển” mà bọn họ đưa cho ta thôi. Nếu như không có những điều mà ngươi nói, ngươi cảm thấy mình còn có giá trị để ở lại Phòng gia sao?"
"Cô... cô mẫu!" Hạ Phù Dung vẻ mặt không dám tin, không ngờ cô mẫu thương nàng ta cưng chiều nàng ta lại nói ra những lời tổn thương người khác như vậy.
Phòng phu nhân vẻ mặt tự trách tiếp tục nói: "Có lẽ, những năm gần đây, ta đối xử với ngươi quá tốt, khiến ngươi quên đi bổn phận của mình, quên mất thân phận của mình. Không phải ngươi vẫn luôn muốn trở thành tiểu thư của Phòng gia sao? Sao ngươi không thử nghĩ xem, nếu như ta muốn nhận ngươi làm con gái, thì đã sớm để ngươi toại nguyện nhiều năm trước rồi! Còn cần chờ đến bây giờ à?"
Bọt biển hy vọng trong lòng Hạ Phù Dung vỡ tan, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng, nàng ta giống như bị điên xông tới trước mặt Tiểu Thảo, lại bị Phòng Tử Trấn đưa tay đẩy ra, nặng nề té ngã trên đất. Nàng ta tuyệt vọng kêu rên nói: "Tại sao? Tại sao? Ta có chỗ nào không bằng nó? Rốt cuộc nó có chỗ nào tốt chứ..."
Phòng phu nhân thương hại nhìn nàng ta, chậm rãi nói: "Con bé có lẽ không đẹp như ngươi, không tao nhã như ngươi, không có khí chất như ngươi... Nhưng có một điểm, ngươi mãi mãi đều thua con bé. Bởi vì, con bé ngây thơ hơn ngươi, đơn thuần hơn ngươi! Trái tim, cũng sạch sẽ hơn ngươi!"
Hạ Phù Dung bò qua ôm lấy chân Phòng phu nhân, lớn tiếng nói: "Cô mẫu, chuyện này đều là chủ ý của Tử Hương, không có liên quan tới ta mà, cô mẫu!"