Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

"Đại Hải, dù sao ta cũng nuôi lớn hai tỷ muội ngươi, không có công lao cũng có khổ lao. Ngươi nể tình xưa nghĩa cũ, cầu xin mẹ ruột ngươi giúp ta đi, đừng câu hồn phách của ta…” Trương thị coi Dư Hải là cọng rơm cứu mạng cuối cùng, đau khổ cầu xin.

Tình xưa nghĩa cũ? Có lẽ là áy náy, còn có thể là gì chứ, trước khi Dư Ba ra đời, Trương thị cũng coi như đối xử với hai chị em chàng không tệ. Ăn mặc, Dư Đại Sơn có, hai chị em chàng cũng có. Nhưng mà từ sau khi Dư Ba đi học, Trương thị liền bắt Dư Hải năm đó mới gần mười ba tuổi bất chấp nguy hiểm lên núi săn thú, tiền kiếm được đều phải nộp, lại chỉ có thể ăn lửng dạ.

Lúc ấy, Dư Hải nghĩ rằng trong nhà kinh tế khó khăn, mỗi ngày đói bụng lên núi bắt thỏ hoang gà rừng, lại nhịn không ăn, tất cả đều bán để phụ cấp chi phí sinh hoạt trong nhà. Sau này mới biết, cả nhà chàng nhịn ăn nhịn tiêu tới khổ sở là vì đóng học phí cho Tiểu Ba. Chàng hiền lành, nể tình anh em nên càng cố gắng học kỹ xảo săn thú với Triệu đại ca, con mồi bắt được ngày càng nhiều, cũng nhiều loài hơn.

Sau khi chàng lấy vợ, vợ và con gái chàng cũng không vì đóng góp của chàng cho gia đình mà được đối xử tốt. Ngược lại vì chàng ngu hiếu, vợ hiền lành nên trở thành người bị bắt nạt ở trong nhà. Là người làm nhiều nhất nhưng lại được ăn ít nhất. Sức khỏe vợ chàng ngày một kém, con gái gầy đến da bọc xương, người trong nhà đều ốm yếu bệnh tật. Trương thị còn không chịu mời đại phu tới khám cho các nàng, con gái nhỏ suýt chút nữa mất mạng…

“Tình nghĩa? Bà nói chuyện tình nghĩa với ta sao? Học phí của tiểu đệ, chi phí ăn ở ở thị trấn, gần như đều là ta kiếm cho phải không? Đây không phải tình nghĩa à? Lúc chưa ra ở riêng, vợ ta ốm yếu bệnh tật còn phải làm trâu làm ngựa cho các ngươi, này cũng không phải tình nghĩa à? Lúc ta bị thương nặng sắp chết, ba trăm lượng bạc Triệu đại ca mang đến đều bị bà giấu nhẹm đi, người nhà ta một câu cũng không nói, cái này cũng không tính là tình nghĩa sao? Đúng, bà nuôi ta và đại tỷ sáu năm, ta dùng mười lăm năm lao động cần cù vất vả báo đáp cái nhà này. Nếu như chừng đó còn chưa đủ, ba trăm lượng bạc vốn dùng để cứu mạng ta, hẳn là đủ để trả cho cái thứ gọi là “Tình nghĩa” này nhỉ?”

Từng câu từng chữ của Dư Hải như xé lòng nát dạ: “Như vậy ta không nợ bà cái gì hết! Ngược lại là bà nợ ta! Bà nợ mẹ ta một cái mạng! Bao giờ thì bà trả lại cho chúng ta?”

Trương thị ở trong nhà nói một là một, không ngờ rằng Dư Hải xưa nay ngoan ngoãn thành thật lại phản bác bà ta mạnh mẽ như vậy. Trương thị tạm thời vứt bỏ những sợ hãi trong lòng, ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn Dư Hải, hét lên chói tai:

“Tiền ngươi kiếm được cũng đâu phải để ta dùng riêng! Nhiều năm qua ta nhịn ăn nhịn mặc, còn không phải vì Dư gia các ngươi sao? Tiểu Ba là đệ đệ ruột của ngươi, dòng máu trong người cũng là máu Dư gia, huynh trưởng như cha, ngươi cung cấp cho hắn đi học không phải điều hiển nhiên sao?”

Thấy Trương thị không có chút ăn năn nào, lại cưỡng từ đoạt lý lần nữa, Dư Hải thất vọng nói: “Bà nói sai rồi, ta không phải huynh trưởng. Huynh trưởng là Trần Đại Sơn, hắn đã đổi họ Dư, nhưng vẫn cùng một mẹ với Tiểu Ba. Hơn nữa, người làm mẹ như bà còn sống! Tính tới tính lui cũng không đến lượt nhị ca như ta nuôi hắn!”

Trương thị kêu gào ầm ĩ: “Ta có thể nuôi tỷ đệ ngươi, sao ngươi không thể nuôi đệ đệ mình? Bây giờ ngươi có tiền lại không chịu chi ra năm trăm lượng bạc cho đệ đệ ngươi. Ta đúng là có mắt như mù, nuôi lớn loại người không bằng heo chó như ngươi, lúc trước đáng lẽ nên để ngươi và bà mẹ ma quỷ của ngươi cùng xuống địa ngục…”



“Câm miệng!” Dư lão đầu mạnh mẽ tát Trương thị một cái, tức giận quát lên: “Cái gì mà bà nuôi tỷ đệ Đại Hải? Bà đánh cá hay làm ruộng? Chuyện ăn mặc của tỷ đệ Đại Hải, không phải đều là người làm cha như ta lo sao? Bà và đứa con chồng trước ăn của ta, uống của ta, ta có nói gì không? Từ sau khi con trai út ra đời, bà đối xử với tỷ đệ Đại Hải thế nào? Bà nghĩ chúng ta đều bị mù hết sao? Bà có mặt mũi gì mà dám mở miệng tranh cãi chứ?”

Trương thị che lại bên mặt bị đánh đau, kinh ngạc nhìn Dư lão đầu. Bà ta trăm triệu lần không nghĩ tới, bạn già hiền lành cả đời không nổi nóng vì việc gì lại có một ngày ra tay đánh bà ta, hơn nữa còn là vì đứa con của tiện nhân kia!

Trong cơn giận dữ, Trương thị “A…” một tiếng nhào đến chỗ Dư lão đầu, móng tay thật dài cào mặt ông: “Ông đánh ta? Ta vì ai chứ? Còn không phải vì Dư gia nhà ông sao! Dư Hải là con trai ông, không lẽ Tiểu Ba không phải? Lão già chết tiệt này, ông mà có bản lĩnh thì ta đâu đến nỗi phải tìm mọi cách moi tiền người trong nhà chứ?”

Trong cơn giận, Trương thị dự lại bộc phát ra sức lực kinh người, không ngờ có thể đè Dư lão đầu thường hay làm việc xuống, dùng sức cào mặt. Dư lão đầu tuy bảo vệ mặt mình nhưng cũng bị bà già này cào chảy vài vết máu.

“Đủ rồi!” Dư Hải bắt lấy cánh tay Trương thị, kéo bà ta xuống khỏi người Dư lão đầu.

Này lại là đụng trúng tổ ong vò vẽ, Trương thị lăn lộn trên giường đất kêu khóc: “Mọi người mau đến đây xem! Dư gia muốn giết người này! Cha con các ngươi cùng đánh một bà già như ta, đúng là muốn lấy mạng ta mà! Không xong rồi! Giết người rồi!”

Dư Đại Sơn sớm đã nghe thấy ồn ào, mặc kệ sự ngăn cản của Lý thị, xông vào trong phòng dùng sức đẩy Dư Hải ra, bảo vệ Trương thị ở sau lưng, trợn mắt nói: “Đại Hải! Mẹ ta dù sao cũng là trưởng bối của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với bà như vậy?”

Dư Thải Điệp nước mắt đầy mặt đứng ở cửa phòng, khóc đến cả người run rẩy, ánh mắt nhìn mẹ mình như nhìn người lạ. Người mẹ luôn rất yêu thương nàng ấy, lại giết mẹ ruột của nhị ca. Nếu như nhị ca báo quan, mẹ nàng ấy sẽ phải đền mạng! Cô gái hiền lành yếu đuối thật sự không chịu nổi đả kích như vậy, đôi chân mềm nhũn, ngất cạnh cửa.

Ở trong nhà vô cùng loạn, không ai để ý đến nàng ấy. Ánh mắt Dư Hải hết hy vọng nhìn Trương thị ý đồ khóc lóc om sòm, lăn lộn lừa gạt để qua cửa, bình tĩnh nói: “Ai đúng ai sai, chờ người của quan phủ phán quyết đi! Giết người đền mạng, thiếu nợ trả tiền, đây là đạo lý hiển nhiên!”

Tiếng kêu khóc của Trương thị lập tức im bặt, ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn Dư Hải. Những lời này của chàng còn khiến bà ta cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi hơn cả việc nhìn thấy quỷ hồn của chị họ Lưu thị. Không thể báo quan, bà ta không thể để cho tiền đồ của con trai út có một vết nhơ “Mẫu thân là kẻ giết người” được. Con trai út của bà ta còn muốn thi tiến sĩ làm quan lớn mà!



“Không! Đại Hải, ngươi không thể làm thế! Ngươi sẽ phá hủy tiểu đệ của ngươi mất. Dù sao Tiểu Ba cũng là huynh đệ ruột của ngươi, không lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn hắn vì việc ngươi báo quan mà bị hủy đi tiền đồ sao?” Nước mắt của Trương thị rơi lã chã, bà ta nhào tới níu tay áo của Dư Hải, hy vọng có thể khiến Dư Hải từ bỏ ý muốn báo quan.

Bấy giờ, Dư Tiểu Thảo không nhịn được nữa, nàng đứng ra, lớn tiếng nói lời chính nghĩa: “Bà sai rồi! Tiểu thúc không phải bị cha phá hủy tiền đồ, người phá hủy tiền đồ của hắn chính là người mẹ ác độc là bà! Nếu bà đã dám giết người thì phải gánh vác tất cả hậu quả. Không cần giả vờ đạo đức hòng thuyết phục cha ta! Cha ta báo thù cho bà nội ruột của ta, đây là trách nhiệm của người làm con, cha ta không làm sai!”

Trong đầu Trương thị đều là tiền đồ của con trai út, bà ta khóc lóc thảm thiết bai ai nói: “Đúng, đúng! Đều là ta sai! Nhưng mà Tiểu Ba của ta không làm sai gì hết, Thải Điệp cũng thế! Khuê nữ đáng thương của ta nếu phải gánh danh có mẫu thân là kẻ giết người, Mục gia nhất định sẽ từ hôn, cả đời của nó nhất định sẽ bị hủy. Tiểu Ba và Thải Điệp là đệ đệ muội muội ruột của ngươi mà! Ngươi hãy rủ lòng thương xót bọn nó, bỏ qua cho ta lần này đi... Ngày mai ta sẽ mời người đến sửa mộ cho mẹ ngươi, mời cao tăng siêu độ cho tỷ ấy. Ta sẽ lập bài vị tỷ ấy ở trong nhà, ngày ngày thắp hương, mười lăm mỗi tháng nhất định sẽ đi bái tế tỷ ấy. Ngươi tha cho ta lần này đi!”

Dư Hải đối mặt với Trương thị thật sự khóc lóc thảm thương, nghĩ đến em trai em gái, trong lòng có chút chần chừ. Lúc này, Dư lão đầu che vết thương trên mặt, van xin hộ: “Đại Hải, Trương thị đúng là tội ác tày trời. Nhưng mà nếu đưa bà ta lên đoạn đầu đài cũng không thể cứu mẹ con sống lại được! Vẫn là nên vì người sống mà niệm tình đi. Vì hai đệ đệ, muội muội đáng thương của con, đừng báo quan?”

Dư Tiểu Thảo thấy cha mềm lòng, không muốn bỏ qua cho Trương thị dễ dàng như vậy. Bà gia này là điển hình của sẹo lành quên đau, nếu như lần sau lên cơn động kinh nhảy nhót vài cái, đúng là ngại người khác không đủ buồn nôn mà!

Nàng ngẫm nghĩ một lát, nói: “Muốn cha con không báo quan cũng không phải không thể. Nhưng mà phải cam đoan bà ta thật sự ăn năn mới được! Bà nội con đến tận cửa tìm bà ta, nhất định là thấy bà ta không biết ăn năn lại còn muốn bắt nạt nhà con, thật sự không nhịn nổi nữa mới đến đòi lại công bằng cho nhà con.”

Tiểu Thảo dừng một chút rồi nói tiếp: “Gia gia, người biết bà ta đi thị trấn làm gì không? Bà ta lợi dụng điểm yếu uy hiếp đòi cha con năm trăm lượng bạc, để tiểu thúc đi cửa sau vào học ở thư viện Vinh Hiên. Nếu như chuyện này có thật thì cũng thôi, vì tiền đồ của tiểu thúc, dù nhà con phải đi vay tiền cũng phải gom cho đủ. Nhưng mà con đi hỏi Viện trưởng thư viện Vinh Hiên, căn bản không có chuyện này. Thư viện đã báo quan lập án, tin rằng chuyện này nhất nhanh sẽ có đáp án!”

“Gia gia! Bà ta vừa mở miệng đã đòi năm trăm lượng bạc, không phải năm lượng, năm mươi lượng mà là năm trăm lượng đó! Có bao nhiêu nhà cả đời cũng chẳng kiếm được nhiều tiền như vậy! Gia gia, tiểu thúc là con của người, cha con cũng là con của người mà! Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, không thể chèn ép đứa con này để tác thành cho đứa con khác được! Gia gia, cha con đã không có mẹ, chẳng lẽ ngay cả cha của người cũng không yêu thương người sao?” Trong mắt Tiểu Thảo lóe lên nước mắt, vì người cha số khổ của nàng, cũng vì quá khứ cực khổ của cả nhà nàng.

Dư lão đầu nhìn con trai còn cao lớn hơn mình, qua ngũ quan con trai, ông thấy được bóng dáng người vợ cả của mình. Từ nhỏ đứa con trai này đã hiểu chuyện nhất, ngoan ngoãn nhất. Tiểu Thảo nói đúng, không thể vì sự hiểu chuyện và ngoan ngoãn của nó mà coi thường nó nữa, không thể tổn thương nó nữa!

“Đại Hải, con yên tâm! Sau này Trương thị sẽ không dám gây phiền phức cho nhà con đâu, bà ta nào có mặt mũi nào tìm nhà con nữa. Ta sẽ trông chừng bà ta!” Dư lão đầu giống như già thêm vài tuổi, lưng cũng không thẳng được nữa.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!