Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Dư Tiểu Thảo trợn to hai mắt, kỳ lạ nhìn hắn, nói: "Cha nuôi, cổ phần kia không phải là cho không đâu! Con có đầu tư một trăm lượng bạc để nhập cổ, còn có cách chế biến dầu hào nữa, hai phần lời nhuận con còn thấy ít đó! Đây là chúng ta nên được, không lấy, không phải là có lợi cho tiểu tử Chu tam thiếu kia sao?"

Bây giờ Phòng Tử Trấn mới hiểu được, thì ra là hắn hiểu lầm. Hắn cười ha ha để che giấu, nói: "Thì ra cổ phần kia là chúng ta nên được à? Khuê nữ của ta đúng là có bản lĩnh, còn nhỏ tuổi đã biết nhập cổ làm ăn, không tệ không tệ! Không hổ là khuê nữ bảo bối của Phòng Tử Trấn ta.

Dư Tiểu Thảo còn đang lo lắng chuyện chọn địa điểm của xưởng dầu hào, nôn nóng nói: "Cha nuôi, xưởng dầu hào kia của bọn con, chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác sao?"

Nếu như là chuyện làm ăn của con gái nhà mình, đương nhiên Phòng Tử Trấn sẽ không kiếm chuyện nữa rồi, hắn giả vờ đang suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta nhớ tới bản vẽ ta từng xem qua, chờ ta trở về thương lượng với người của công bộ một chút, cố gắng giữ lại xưởng của bọn con là được. Đừng lo lắng, có cha nuôi ở đây!"

Lúc này, Dư Tiểu Thảo mới nhoẻn miệng cười, nói: "Cám ơn cha nuôi! Nếu như quá khó xử thì thôi quên đi! Không thể vì xưởng của bọn con mà làm chậm trễ tiến trình của bến tàu được."

"Không khó xử, không khó xử! Một chút quyền lợi như thế này cha nuôi của con vẫn có! Khuê nữ, trưa này ăn gì đây? Không phải có thịt ba chỉ sao? Nấu thịt kho đi. Thịt kho con nấu hương vị ngọt ngào mềm mại, béo mà không ngán, cha nuôi rất ưng món này!" Phòng Tử Trấn cố ý thay đổi đề tài thành món ăn, rất sợ con gái thông minh lanh lợi nhận ra được gì đó.

Chu tam thiếu đứng một bên hình như phát hiện gì đó. Nhưng vị thiếu niên nho nhỏ này không thể nào hiểu rõ, vì sao khâm sai đại nhân hình như lại có dáng vẻ rất có ý kiến với hắn. Hôm nay, nếu như không có Tiểu Thảo, chỉ sợ cái xưởng hắn cực nhọc vất vả mấy tháng đã rất khó giữ được. Tuy nói Chu gia là hoàng thương, nhưng đối mặt với quan gia có quyền thế thật sự, chỉ có thể nhượng bộ một phần!

Vấn đề được giải quyết, Dư Tiểu Thảo lại trở về phòng bếp. Đầu tiên nàng lấy một phần nhỏ sá sùng sấy khô trên lửa nhỏ, làm thành sá sùng khô, sau đó lại phân công cho Dư Hàng một việc, bảo cậu đem sá sùng khô đến nhà Mao thị bên cạnh mượn hòn đá mài nhỏ, mài sá sùng khô thành bột. Bột sá sùng có thể nói là thơm, an toàn bảo vệ môi trường hơn bột ngọt của kiếp trước nhiều!

Sá sùng còn dư lại, nàng nấu một đĩa sá sùng chưng tỏi băm, một tô canh sá sùng nấu xương sườn, còn có một vài loại rau xào với rau hẹ. Lại thêm một tô thịt kho tàu béo ngậy cùng với mấy đĩa rau xào dùng sá sùng làm gia vị. Mặc dù không có chuẩn bị trước nhưng thức ăn vẫn rất phong phú.

Mấy món ăn được làm bằng sá sùng đều được mọi người khen ngợi. Phòng Tử Trấn có tình yêu sâu sắc với món sá sùng chưng tỏi băm, hắn xử lý hơn phân nửa một đĩa, sá sùng tươi ngon giòn mềm, phối hợp với mùi vị đặc thù của tỏi băm, thật sự là ăn ngon đến không nói thành lời!

Sá sùng Dư Tiểu Thảo giữ lại rất nhiều thịt, chất lượng thượng thừa. Canh sá sùng nấu xương sườn giống như sữa bò, mùi vị vô cùng tươi ngon, ngọt thanh lại bổ dưỡng, ngay cả Liễu thị sợ côn trùng cũng uống hết một chén đầy.

Còn rau cải xào dùng bột sá sùng làm gia vị, tươi ngon hơn bình thường rất nhiều. Ngay cả Chu tam thiếu cũng hết sức kinh ngạc, cho là tay nghề nấu ăn của Tiểu Thảo lại tăng lên, vượt xa đầu bếp Vương có mấy chục năm kinh nghiệm.



Còn chưa đợi hắn mở miệng, Dư Tiểu Thảo đã thần bí nói: "Ta vừa nghĩ ra một công thức gia vị mới. Huynh cũng đã nếm thử rồi, cho chút ý kiến đi! Nếu như cảm thấy ngon, chúng ta có thể sản xuất số lượng lớn ở xưởng dầu hào, tiêu thụ trên cả nước..."

Ánh mắt Chu tam thiếu sáng lên, kinh ngạc vui mừng nói: "Ý muội nói, mấy món ăn có mùi vị đặc biệt này là bởi vì sử dụng gia vị muội mới nghiên cứu ra? Tiểu Thảo, muội thật sự là thiên tài trong thiên tài! Vừa rồi ta còn định hỏi muội tại sao thức ăn hôm nay lại thơm ngon như vậy đấy! Muội mau viết công thức ra đi, ta lại chia cho muội thêm một cổ phần danh nghĩa nữa!"

(*) Cổ phần danh nghĩa: cổ phần không góp vốn mà được chia lãi

Như vậy, mình đã chiếm giữ ba phần cổ phần danh nghĩa của xưởng rồi. Dư Tiểu Thảo giống như nhìn thấy thỏi bạc đĩnh vàng đang cuồn cuộn không ngừng bay về phía mình, vui vẻ đến ánh mắt híp thành một đường thẳng. Nàng không chút nghĩ ngợi lập tức gật đầu: "Nhưng ta muốn suy xét lại công thức một chút, cho nó càng thêm đầy đủ hơn!"

Nếu chỉ sử dụng bột sá sùng, chắc chắn sẽ nhanh chóng bị người ta đoán được rồi bắt chước, nàng dự định trộn lẫn một chút bột tảo biển và một ít hương liệu vào. Trên thực tế, nàng thật sự có chút thiên phú trong việc nấu nướng, chưa tới mấy ngày đã thí nghiệm ra tỉ lệ cao nhất, mức độ thơm ngon vượt xa chỉ có duy nhất bột sá sùng. Trong quá trình nàng còn đang thí nghiệm, lôi ra được cả công thức điều chế ngũ vị hương, đều giao cho Chu tam thiếu làm việc.

Cứ như vậy, xưởng bọn họ không còn là xưởng chỉ bán duy nhất một loại dầu hào nữa, gia vị sản xuất ra được đặt tên là "Hải Thiên", bao gồm "Dầu hào Hải Thiên" "Bột ngọt Hải Thiên" "Ngũ vị hương Hải Thiên năm hương phấn" còn có "Chao Hải Thiên "... Sau đó, dưới sự đề nghị của Dư Tiểu Thảo, lại thêm vào hai loại gia vị khác là “Nước tương Hải Thiên" và "Giấm chua Hải Thiên", để cho sản nghiệp gia vị Hải Thiên càng đầy đủ hơn. Cái này là nói chuyện sau này.

Còn bây giờ, Phòng Tử Trấn lại có chút không vừa lòng thằng nhóc Chu gia đang trò chuyện vui vẻ với con gái mình, chọc cho con gái liên tục cười duyên. Thỉnh thoảng Phòng Tử Trấn sẽ dùng ánh mắt sắc bén liếc Chu tam thiếu một cái, làm Chu tam thiếu có chút đứng ngồi không yên. Hắn có nên dò hỏi Tiểu Thảo một chút, sao mình lại đắc tội Phòng đại nhân, để hắn có cơ hội lập công chuộc tội. Sau này, làm ăn lớn, cần tiếp xúc nhiều với quan gia hơn, nếu không biết rõ nguyên nhân, chỉ sợ sẽ có tai họa về sau.

Phòng Tử Trấn nghe Tiểu Thảo hứng thú bừng bừng bàn luận về tương lai của xưởng, tận dụng mọi khe hở để cắt ngang lời bọn họ, cười nói: "Con gái, mùi vị của sá sùng này thật sự khá tốt! Làm khó con có thể nghĩ ra công thức nấu mấy món này rồi."

Dư Tiểu Thảo cười với hắn một tiếng, nói: "Cha nuôi, ăn ngon thì cha cứ ăn nhiều một chút! Sá sùng này không chỉ mùi vị thơm ngon, dinh dưỡng cũng không thua gì vi cá, bào ngư đâu! Đợi ngày mai, con sẽ làm nhiều sá sùng khô một chút, lần sau lúc hồi kinh, cha đem theo cho mẹ nuôi. Con sẽ viết ra công thức chế biến, để cho mẹ nuôi cũng nếm thử món ăn ngon của vùng ven biển chúng ta!"

Phòng Tử Trấn vừa há to miệng uống canh sá sùng nấu xương sườn vừa gật đầu nói: "Cà chua lần trước con bảo cha mang theo, mẹ nuôi của con rất thích. Thích nhất là trần quả chín đỏ qua nước sôi sau đó trộn lẫn với đường trắng ăn đó... Đúng rồi, mẹ nuôi con làm cho con mấy bộ quần áo, còn có một ít điểm tâm của Kinh thành, bảo ta mang về đây. Đều để ở trong hành lý rồi, ta đi lấy tới cho con."

Tiểu Thảo vội vàng giữ chặt cha nuôi định đứng dậy, cười nói: "Cha nuôi, cũng không phải chỉ ở chỗ này chỉ một lát, cha thích ăn thịt kho tàu nhất, khối thịt này mỡ nạc đan xen, cho cha này!"

Phòng Tử Trấn ăn thịt kho tàu con gái tự tay gắp cho hắn, lộ ra vẻ mặt hạnh phúc, nói: "Đúng là con gái tri kỷ mà! Không uổng công cha nuôi thương con!"



Dư Hải có chút ghen tị nhìn khối thịt kho tàu trong bát của Phòng Tử Trấn, dùng sức ho khan hai tiếng, nhìn con gái nhỏ nhà mình một cái. Đợi Dư Tiểu Thảo cũng gắp cho chàng một miếng thịt, trên mặt chàng mới xuất hiện một nụ cười.

Liễu thị ngồi bên cạnh chàng, thấy trượng phu nhà mình hiếm khi lộ ra một mặt ngây thơ, không nhịn được cúi đầu cười. Cũng đã lớn như vậy rồi còn tranh thủ tình cảm với người ta, còn là tranh giành sự chú ý của con gái nhỏ. Sao nàng ấy lại không biết người đàn ông của nàng ấy lại có một mặt đáng yêu như vậy nhỉ?

Liễu thị gắp một đũa rau hẹ xào sá sùng đặt vào trong bát cơm của Dư Hải. Dư Hải ngẩng đầu nhìn nàng ấy một cái. Bình thường khi có người ngoài, nương tử rất ít gắp thức ăn cho chàng, hôm nay sao vậy? Giương mắt tiếp xúc tới ánh mắt vừa ôn nhu lại sáng tỏ của nương tử, mặt Dư Hải lập tức nóng lên. Chàng làm sao vậy? Thảo Nhi là thân sinh cốt nhục của chàng, cho dù có nhiều cha nuôi hơn nữa, cũng không thay đổi được huyết mạch thân tình. Sao chàng lại vì một khối thịt kho mà trong lòng không thoải mái như vậy? Thật sự là càng sống càng thụt lùi rồi!

Những ngày tiếp theo, người của Dư gia lại bắt đầu bận rộn. Ngoài người đi bến tàu bán món kho, những người khác đều bị Tiểu Thảo huy động đi ra bãi bùn đào sá sùng. Có đôi khi, Phòng Tử Trấn không cần trực, hoặc là Tiểu Thạch Đầu được nghỉ cũng đều bị sai đến bờ biển lao động.

Dư Tiểu Thảo có Tiểu Bổ Thiên Thạch là công cụ ăn gian, mỗi ngày đều thu hoạch nhiều nhất trong tất cả mọi người. Có lúc cả nhà cộng lại cũng không bắt nhiều bằng nàng. Vì để sá sùng của một bãi biển không bị bắt sạch hết, Tiểu Thảo không ngừng thay đổi khu vực bắt sá sùng.

Những người ở trong thôn cảm thấy rất khó hiểu đối với việc cả nhà này thường xuyên đào giun thìa biển. Đồng Nhân đường cũng không thu giun thìa biển nữa, còn đào nó làm gì? Mấy nhà qua lại thân thiết với các nàng đều rối rít tới hỏi. Dư Tiểu Thảo cũng không giấu giếm, dạy hết mấy cách ăn giun thìa biển cho các nàng. Các nàng nhìn sá sùng khô đang phơi trong sân nhà Dư gia, trong lòng xuất hiện ý nghĩ tích trữ một ít sá sùng khô.

Dù sao, ngư dân của thôn Đông Sơn đều dựa vào trời kiếm cơm. Nếu như tới một đoạn thời gian nào đó, thời tiết trên biển tồi tệ, nguồn kinh tế của đại đa số người dân thôn Đông Sơn kiếm cơm ven biển sẽ đều bị đứt đoạn. Đa số người dân của thôn Đông Sơn đều nghèo khó, mấy ngày không ra biển cũng không nhìn ra ảnh hương gì lớn, nhưng nếu nửa tháng thậm chí là một tháng không ra biển, không ít nhà sẽ nghèo đến không có cơm ăn. Ấm no, vẫn là thứ mà thôn dân của thôn Đông Sơn theo đuổi.

Trước không nói tới vấn đề sá sùng ăn có ngon không, nghe người Dư gia nói sá sùng chắc chắn có thể ăn. Sá sùng không thể bảo quản lâu, nhưng sá sùng khô thì có thể. Nếu như ngày nào đó đến lúc hết sạch lương thực, dùng sa trùng khô nấu canh, cũng có thể vượt qua lúc nguy cấp.

Trong chốc lát, ven bờ biển thuộc thôn Đông Sơn, xuất hiện một quang cảnh độc đáo: Thôn dân thôn Đông Sơn cầm các loại dụng cụ, hoặc là khom người hoặc là vểnh mông, hoặc là nằm bò trên mặt cát, tìm kiếm tung tích của giun thìa biển.

Mà ngay sau đó Trân Tu Lâu cũng tung ra mấy món ăn dùng giun thìa biển hoặc giun thìa biển khô làm nguyên liệu. Mùi vị đặc biệt của chúng giành được sự khen ngợi của rất nhiều khách hàng.

Trân Tu Lâu khai trương ở Kinh thành, lập tức dựa vào năm món ăn đặc sắc là gà quay, vịt hoa quế, món kho đặc sắc, món giun thìa biển, món ăn dầu hào đã giành được sự khen ngời của khách hàng. Ngay cả mấy cửa hiệu tửu lâu lâu đời cũng bị giành đi không ít khách hàng! Trân Tu Lâu bùng nổ ở kinh thành, rất nhanh đã đứng vững gót chân bằng tầng tầng lớp lớp món ăn đặc sắc.

Lúc này, xưởng gia vị Hải Thiên cũng bắt đầu vận hành. Dầu hào, bột ngọt sá sùng đều cần thu mua hải sản là hàu sống và sá sùng. Trân Tu Lâu lấy sá sùng làm nguyên liệu nấu ăn, cũng làm tăng số lượng yêu cầu của sá sùng. Vì vậy, Chu tam thiếu lập tức phái người đến các thôn chài lưới thu mua mấy loại hải sản này.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!