Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nông Viên Tự Cẩm Lâm Tiểu Uyển

Ai cũng sẽ không nghĩ đến, lão Triệu chuyển đến thôn Đông Sơn hơn ba mươi năm trước là Đại tướng quân Triệu Tử Mặc tiếng tăm lừng lẫy của tiền triều. Triệu tướng quân có dũng có mưu, từng khiến tám vạn đại quân của Thái thượng hoàng đại bại ở nửa sườn núi. Thái thượng hoàng từng nói ra lời cảm khái "Đã sinh Du sao còn sinh Lượng", đối với ông vừa yêu vừa hận, yêu chính là tài hoa của ông, hận chính trung thành của ô đối với tiền tiêunh là lòng trung ông.

Đáng tiếc Hoàng đế tiền triều không biết a quý trọng, tin vào lời gièm pha của tiểu nhân, trọng dụng Lưu Minh - đối thủ một mất một còn của tướng quân Triệu Tử Mặc. Trong một lần chiến đấu, Lưu Minh vì diệt trừ Triệu Tử Mặc nên cố ý kéo dài thời gian, làm trễ thời cơ chiến đấu, khiến cho quân lính tiếp viện không thể đến kịp thời.

Triệu tướng quân mang theo con trai năm ấy mới mười ba tuổi tắm máu chiến đấu trên chiến trường, đánh bại một lần rồi lại một lần tiến công của nghĩa quân. Ở tình huống phía trước có truy binh sau không có viện binh, quyết tử chiến đến cuối cùng. Lúc ấy Thái thượng hoàng vẫn là thủ lĩnh nghĩa quân, nổi tiếng với lòng ái mộ người tài, nhiều lần phái người làm thuyết khách, muốn để ông đầu hàng quy thuận, đều bị ông kiên định cự tuyệt.

Triệu tướng quân khổ chiến suốt tám ngày, nhưng chiến lực địch ta quá mức cách biệt, quân Triệu gia chung quy không thể địch lại. Trận chiến dài kia, toàn quân Triệu gia dường như đều bị diệt. Phòng Tử Trấn trong lúc yểm hộ sư phụ và sư đệ rút lui đã bị trọng thương sống chết không rõ. Những phụ tá trung thành của Triệu Tử Mặc hầu như không còn một ai, bản thân ông cũng bị trọng thương hôn mê bất tỉnh. Là người hầu của ông lỗi ông ra từ trong đám người chết nên mới may mắn thoát nạn.

Mà Lưu Minh kia lại vu oan cho Triệu tướng quân, gán cho ông tội danh phản quốc thông đồng với địch. Hoàng đế tiền triều ngu ngốc, hạ lệnh tru di. Rơi vào đường cùng, khi thương thế thoáng ổn định, Triệu Tử Mặc bèn mang theo con trai độc nhất gian nan tránh né sự đuổi giết của triều đình mà ông một lòng dốc sức. Cũng may không lâu sau, tiền triều đã bị nghĩa quân lật đổ. Lúc này Triệu Tử Mặc mới mang theo con trai và người hầu trung thành đến dưới Tây Sơn ẩn cư cho đến bây giờ.

Gia tộc Triệu thị mấy thế hệ đều đơn truyền, tướng quân Triệu Tử Mặc thành thân nhiều năm không có con, nên coi Phòng Tử Trấn như con trai ruột của mình mà nuôi dưỡng. Hai người trên là thầy trò, nhưng tình như cha con. Sau khi sóng gió lắng xuống, ông cũng từng nhiều lần trở lại chiến trường xưa, hỏi thăm đồ đệ thất lạc, nhưng vẫn luôn không có tin tức. Khi Phòng Tử Trấn yểm hộ cha con Triệu Tử Mặc rút lui, thương thế rất nặng, truy binh phía sau lại rất cấp bách, hơn phân nửa lành ít dữ nhiều.

Mỗi khi thời tiết đến cuối thu, thôn dân thôn Đông Sơn nào hay để ý, đều có thể phát hiện Triệu lão đầu đến Tây Sơn, xách theo giấy bản đèn cầy, không biết truy hiệu cho ai ở chân núi..

Triệu Hàm vừa nghe đại hán mặt đầy râu trước mắt này nói, nghĩ đến ông nội hắn vẫn luôn nhớ thương đồ đệ, trong lòng vừa kích động vừa vui mừng. Nhưng hắn vẫn còn nhớ rõ thân phận xấu hổ của nhà mình. Đừng thấy hắn tuổi còn nhỏ, ông nội không hề dối gạt hắn chuyện gì cả.

Nói thật là, Triệu gia chính là tàn dư của tiền triều. Ông nội của Triệu Hàm hắn đã từng đối địch với Thái thượng hoàng hiện giờ trên chiến tường. Nếu thân phận của bọn họ bị bại lộ, rất có khả năng gặp phải tai họa ngập đầu. Bởi vậy, Triệu Hàm cố gắng che dấu cảm xúc của chính mình, chuẩn bị tiếp tục thử vị hán tử tự xưng là sư bá của hắn này.

"Tướng quân! Tri phủ đại nhân đã chuẩn bị nước rượu để đón gió tẩy trần cho tướng quân!" Một nam tử thanh niên tinh tráng giỏi giang, ôm quyền cao hơn đỉnh đầu, khom lưng hành lễ với Phòng Tử Trấn.

Tướng quân? Triệu Hàm nhíu mày, thoáng lui một bước. Bây giờ có thể được gọi là tướng quân, tất nhiên phải là quan viên của triều Đại Minh. Nếu người trước mặt thật sự là sư bá của hắn, làm sao lại trở thành tướng quân của triều Đại Minh? Lúc trước Phòng sư bá giết nghĩa quân cũng không phải là số ít đâu!

Đại hán kia nhìn như thô lỗ, nhưng trong thô lại có tinh tế. Hắn dường như nhìn ra sự nghi ngờ trong lòng Triệu Hàm, phất phất tay với người thanh niên kia, nói: "Ta gặp được người quen cũ ở đây, đón gió tẩy trần thì miễn đi! Ngày khác, ta sẽ chuẩn bị một bữa tiệc để tạ lỗi với Tri phủ đại nhân!"

Đuổi thanh niên kia đi, Phòng Tử Trấn nói với Triệu Hàm: "Nơi này nói chuyện không tiện, ngươi ở chỗ nào, ta đưa các ngươi trở về!"



Không cần, Triệu Hàm đề phòng nhìn hắn, nói: "Đại nhân ngươi nhận sai người rồi! Chúng ta không hề quen người tên Phòng Tử Trấn..."

"Ta sao có thể nhận sai? Gương mặt này của ngươi giống ân sư thời còn trẻ đến tám phần! Hơn nữa, ngươi cũng thừa nhận bản thân họ Triệu. Sẽ không nhận sai!" Giọng điệu của Phòng Tử Trấn rất vội vàng.

Triệu Hàm cảnh giác nói: "Vật có tương đồng, người có tương tự! Điều này cũng không thể chứng minh cái gì? Dòng họ “Triệu” này, cũng rất bình thường, người họ Triệu cũng rất nhiều. Chúng ta chỉ là thợ săn rất bình thường, sao có thể quen biết đại nhân?"

Phòng Tử Trấn thấy sau khi thuộc hạ của mình tới, thiếu niên vốn đang lộ ra thần sắc kích động, nhưng vẫn cố nói không quen biết mình, nên hạ cảm xúc xuống nói: "Hiền chất, ngươi có phải trách ta nhận chức quan của triều Đại Minh hay không? Việc này nói ra thì rất dài, chúng ta tìm một chỗ từ từ nói đi!"

"Thảo dân và đại nhân không có gì để nói! Sắc trời không còn sớm, thảo dân xin cáo lui!" Triệu Hàm chắp tay thi lễ, gọi cha con Tiểu Thảo, muốn đi khỏi chợ đêm.

Phòng Tử Trấn cũng không ngăn cản mà đi theo phía sau bọn họ, giống một con chó lông vàng bị chủ nhân dạy dỗ. Thật vất vả mới có được tin tức của ân sư, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay như vậy! Hắn hạ quyết tâm, sau khi gặp ân sư, nếu ân sư trách cứ, thậm chí không nhận hắn, hắn sẽ từ quan quy ẩn, phụng dưỡng sư phụ đến khi trăm tuổi.

Triệu Hàm thấy đại hán giống như tên vô lại đi theo phía sau bọn họ, nói như thế nào hắn cũng không nghe, dường như đã hạ quyết tâm ăn vạ hắn. Trong lòng rất bất đắc dĩ, lại không muốn để hắn biết chỗ ở của mình, cho nên mang theo hắn lòng vòng trên phố.

"Đã trễ thế này, các cửa hàng đều đã đóng cửa, con còn mang theo Dư huynh đệ và Tiểu Thảo dạo gì nữa? Nếu muốn dạo, không phải ngày mai còn có cả ngày nữa sao?" Triệu Bộ Phàm phát hiện bước chân của con trai cũng không phải đi về phía khách điểm nên hơi mang ý trách cứ nói.

"Tiểu... Tiểu Phàm?" Một giọng nói run rẩy, vang lên từ phía sau Triệu Hàm. Triệu Hàm chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua bên người, người vạm vỡ kia lấy tốc độ không gì sánh kịp vọt tới trước mặt cha hắn, cho cha hắn một cái ôm như của gấu! Khi thân hình như gấu đen kia xông tới, Triệu Bộ Phàm đề phòng đứng yên, nhưng sau khi nghe rõ xưng hô xa lạ mà lại quen thuộc kia, hắn thu hồi quyền cước, để người to con kia ôm chặt lấy hắn...

"Tử Trấn sư huynh? Thật sự là Tử Trấn sư huynh!" Triệu Bộ Phàm vô cùng vui mừng và ngạc nhiên, không nhịn được kinh hô ra tiếng.

Khi Phòng Tử Trấn xảy ra chuyện, Triệu Bộ Phàm mười bốn tuổi đã rèn luyện ở quân đội, luôn ở bên cạnh. Nhìn sư huynh cả người đầy máu tươi, vì yểm hộ cha và hắn đã chặn mấy đường đi chục người nghĩa quân. Câu sư huynh hét đến khàn cả giọng "Đi mau..." vẫn khắc thật sâu ở trái tim hắn, đến nay vẫn không buông xuống được. Nếu không có sư huynh, không có người hầu Hoàng bá trung thành, chỉ sợ hắn và cha sớm đã thành một nắm đất vàng!

Mắt hổ của Triệu Bộ Phàm rưng rưng, cố gắng đè nén cảm xúc mất khống chế, chậm rãi nói: "Sư huynh, huynh vẫn còn sống… thật sự quá tốt!"



"Tiểu Phàm! Cuối cùng sư huynh cũng tìm được các người! Sư phụ có khỏe không? Mấy năm nay các người sống có tốt không? Ta tìm các người hơn ba mươi năm, chưa từng từ bỏ! May mắn, may mắn các người không sao cả!" Phòng Tử Trấn lau nước mắt vui sướng, mở khuôn miệng rộng, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Triệu Bộ Phàm cười, nói: "Tử Trấn sư huynh, nếu cha nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của huynh, sẽ mắng huynh không biết che giấu cảm xúc của mình, cái gì cũng đều lộ ở trên mặt."

"Ha ha! Hơn ba mươi năm không nghe sư phụ mắng chửi rồi, rất hoài niệm! Ta cũng chỉ thất thố ở trước mặt các người mà thôi. Trên triều đình ai không biết “Tướng quân mặt đen” Phòng Tử Trấn ta chứ, ở trước mặt người khác, ta cũng không lộ cảm xúc ra ngoài!" Phòng Tử Trấn cười rất hàm hậu, không thể nhìn ra chút uy phong nào của "Tướng quân mặt đen".

Thuộc hạ phía sau hắn đã nhìn đến ngây người, đây vẫn là tướng quân của bọn họ sao? Không phải là giả chứ?

"Tướng quân? Sư huynh nương thân triều đình sao?" Ngược lại Triệu Bộ Phàm cũng không đề phòng giống như con trai mình. Hắn hiểu rất rõ tính cách của sư huynh. Sư huynh tuyệt đối sẽ không để bọn họ phải chịu bất luận thương tổn gì. Cho dù ba mươi năm không gặp, hắn vẫn có sự tin tưởng như cũ: sư huynh là sẽ không thay đổi!

Vẻ mặt của Phòng Tử Trấn có chút không được tự nhiên, nói: "Ngày đó, sau khi sư phụ và đệ rời đi, không được bao lâu ta đã bị bắt! Thủ lĩnh nghĩa quân lúc đó là Thái thượng hoàng bây giờ, sau khi biết ta là đồ đệ của sư phụ, chẳng những không có bỏ tù ta, còn trị thương cho ta. Không lâu sau, tiền triều bị lật đổ, Thái thượng hoàng bước lên ngai vàng chí cao vô thượng kia."

Phòng Tử Trấn dừng một chút, lại nói: "Vốn dĩ, ta không định sẽ tiếp nhận phong thưởng. Nhưng Thái thượng hoàng nói chỉ khi ở địa vị cao mới có thể có nhiều nhân lực đi tìm người mình muốn tìm hơn. Ban đầu khi mới lập nước, ta đi theo Thái thượng hoàng nam chinh bắc chiến bình định phản loạn, một đường đều ở ở hỏi thăm sư phụ và đệ bị thất lạc. Đáng tiếc, cho đến khi thiên hạ đã thái bình, vẫn không có tin tức của các người như cũ. Mấy năm nay, ta từ bỏ tất cả các chức vụ, chỉ giữ lại danh hiệu Chiêu Dũng tướng quân, chính là vì có thể có nhiều thời gian và sức lực tìm các người hơn! Trời xanh không phụ người có lòng, rốt cuộc gặp được các người ở phủ Tân Vệ!"

Khi nói chuyện, đoàn người đã đi vào khách điểm nhỏ bọn họ ở kia. Phòng Tử Trấn thấy điều kiện đơn sơ, nhẹ nhíu mày, nói: "Sư đệ, ta có một biệt viện nhỏ ở phủ Tân Vệ, hay là đêm nay đến nơi đó của ta nghỉ lại. Ta có rất nhiều lời muốn nói cùng đệ đó!"

Triệu Bộ Phàm biết hắn ngại khách điểm nhỏ điều kiện không tốt, cười nói: "Không cần phiền phức như vậy, sáng sớm ngày mốt chúng ta đã phải trở về..."

"Tiểu Phàm, dẫu sao cũng ba mươi năm không gặp, đệ lại lạnh nhạt với sư huynh! Lúc trước, hàng năm sư phụ đều chinh chiến bên ngoài, đệ là do ta dẫn dắt đó! Sao đệ có thể khách khí với sư huynh như thế chứ?" Không nghĩ tới vị có dáng người vạm vỡ, vẻ mặt râu quai nón này còn có một trái tim bằng pha lê nữa.

Triệu Bộ Phàm dở khóc dở cười nói: "Sư huynh, đệ không phải khách khí với huynh, đệ chỉ cảm thấy nửa đêm chuyển đến dọn đi, quá phiền toái! Chờ ngày mai chuyện xong xuôi, sáng sớm ngày mốt huynh cùng nhau lên đường với chúng ta, về thôn Đông Sơn!"

"Thôn Đông Sơn? Mấy năm nay sư phụ và đệ vẫn luôn ở đó sao?" Phòng Tử Trấn vô cùng để ý đến cuộc sống sư phụ và sư đệ đã trải qua những năm nay.

Triệu Bộ Phàm gật gật đầu, nói: "Rất tốt! nhà ở lại dưới chân núi phía tây thôn Đông Sơn. Người dân thôn Đông Sơn hiền lành thuần phác, sống dựa núi nhờ biển, lấy thân thủ của chúng ta cho dù là năm gặp thiên tai cũng sẽ không đói bụng... Hơn nữa, lúc trước tiền triều chưa gỡ bỏ lệnh tru sát, nếu như bị phát hiện, Tây Sơn cũng là nơi ẩn thân rất tốt!"
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!