“Mau lau nước mắt đi, Nguyệt nhi nhà ta lớn lên xinh đẹp như vậy, cẩn thận để nước mắt làm bẩn mặt.”
Mai thị cười nhìn nữ nhi, dùng ống tay áo lau nước mắt nàng, lại hỏi nàng rốt cuộc nằm ác mộng gì mà sợ tới mức khóc lên.
Lư Kiều Nguyệt tham lam dựa vào trong lòng mẹ ruột, tay ôm cánh tay Mai thị luyến tiếc bỏ ra. Nghe mẹ hỏi mình như thế, nàng không biết nên trả lời như thế nào, cái khó ló cái khôn chỉ có thể nói chính mình mộng lập gia đình, rời khỏi cha mẹ huynh đệ, trong lòng không muốn mới khóc.
Mai thị buồn cười thở dài một hơi, đang định nói cái gì đó thì Lư Minh Hải vội vội vàng vàng bưng một chén canh trứng gà vào.
“Nguyệt nhi mau uống, nhân lúc còn nóng, cha thêm đường trắng vào bên trong cho con rồi.” Lư Minh Hải cười ha hả, trên mặt ngăm đen đoan chính cười tràn đầy thương yêu cưng chiều.
Lư gia là hộ nông dân, trong nhà không được coi là giàu có. Loại vật như trứng gà đường trắng này, ở trong mắt nông dân được coi là thứ tinh quý rồi, nhưng Lư Minh Hải và Mai thị xưa nay thương yêu nữ nhi duy nhất này, loại vật này chưa bao giờ hạn chế.
Chỉ là Lư gia nhân khẩu nhiều, lại chưa ở riêng, bình thường có một số việc luôn bất tiện. Lư Minh Hải và Mai thị yêu thương nữ nhi duy nhất sinh ra ốm yếu này, vận dụng vốn riêng của chi thứ hai mở bếp nhỏ bồi bổ thân thể cho nữ nhi. Lư Kiều Nguyệt từ nhỏ mỗi ngày một quả trứng gà, ngay cả mấy nam đinh chi thứ hai, cũng chính là mấy người huynh đệ của Lư Kiều Nguyệt cũng không có đãi ngộ này.
Vật gì ăn nhiều sẽ chán ghét, nhưng Lư Kiều Nguyệt lại cực thích canh trứng gà này.
Nói tới nước canh gà chính là đánh bông trứng gà, dùng nước sôi xông, cho thêm đường trắng. Trứng mới chín tỏa hương vị cùng với hương vị đường trắng ngọt ngào, khi còn bé Lư Kiều Nguyệt mỗi lần khóc náo loạn, cha Lư mẹ Lư bưng một chén nước trứng gà tới luôn có thể làm tiếng khóc của nàng ngừng lại. Sau này Lư Kiều Nguyệt chậm rãi lớn lên, trở nên nghe lời hiểu chuyện, cái thói quen này vẫn một mực không sửa.
Duy trì liên tục đến nay, mãi cho đến khi Lư Kiều Nguyệt xuất giá, không còn được bà bưng lên một chén nước trứng gà ẩn chứa nồng nặc thương yêu như vậy nữa.
Cuồn cuộn nhiệt khí làm ướt hai mắt Lư Kiều Nguyệt, lúc này nàng còn không phân rõ hết thảy trước mắt đây đến tột cùng là thế nào, nhưng ông trời đã cho nàng sống lại lần thứ hai nhìn thấy cha mẹ sống sờ sờ, trong lòng nàng đều sinh lòng cảm kích.
Uống nước trứng gà, lại được mẹ ôm vào trong ngực dỗ một hồi, Lư Kiều Nguyệt cảm giác được một trận uể oải, lại bắt đầu buồn ngủ. Trong thoáng chốc cảm giác được mẹ đặt nàng ở trên kháng, lại tỉ mỉ đắp chăn lên.
“Cha nó, xem ra con gái chúng ta lưu tâm với cửa hôn sự Đỗ gia này.” Mai thị thấy nữ nhi đang ngủ, nhỏ giọng nói với trượng phu.
Lư Minh Hải đưa tới một ánh mắt hỏi thăm.
Mai thị mặt lộ vẻ do dự, vừa nhẹ tay nhẹ chân kéo nam nhân đi ra ngoài, vừa thấp giọng nói: “Hay là chúng ta đáp ứng điều kiện kia của Đỗ gia đi…”
Cửa bị nhẹ nhàng khép lại, thanh âm Mai thị không thể nghe thấy, nhưng Lư Kiều Nguyệt lại mạnh mẽ bật dậy trên kháng.
Nếu trước đó nàng còn đắm chìm trong vui sướng lần thứ hai nhìn thấy cha mẹ, lúc này nghe được lời của mẹ, kết hợp với tất cả lúc trước nàng nghe được, còn có cái gì không hiểu chứ.
Nàng từ kháng xuống tới, xỏ giày vào, đi tới trước bàn trang điểm.
Trên bàn trang điểm treo một chiếc gương đồng nhỏ, Lư Kiều Nguyệt hai tay run rẩy cầm gương đồng lên, chiếu vào mình.
Trong kính thiếu nữ khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, đang tuổi dậy thì, tóc đen da trắng, mắt hạnh môi đỏ mọng, trên mặt trắng nõn là vẻ non nớt, lại không mất vẻ xinh đẹp của thiếu nữ nên có.
Lư Kiều Nguyệt từ nhỏ biết mình lớn lên xinh, khi còn bé là bé gái xinh nhất quanh thôn, sau khi lớn lên đương nhiên cũng được xếp vào các cô nương xinh đẹp nhất của mấy thôn chung quanh.
Lư gia không phải là hộ có tiền, nhiều nhất chỉ được xem là hộ trung bình thôi, nhưng cha Lư mẹ Lư lại hết sức thương yêu nữ nhi duy nhất này, từ nhỏ đã trăm kiều nghìn sủng, mười ngón không dính nước mùa xuân, ở nhà nông như vậy là rất nuông chiều.
Những bà tám trong thôn này hay nghị luận, nói hai vợ chồng Lư Minh Hải cưng chiều con gái quá kì cục, cô nương nào ở nông thôn mà không phải từ nhỏ đã giúp đỡ làm việc nhà, còn có người phải ra đồng làm việc như đàn ông, duy nhất chỉ có Lư Kiều Nguyệt Lư gia là khác thường.
Nhưng không thể không nói Lư Kiều Nguyệt được nuôi dưỡng rất tốt, không chỉ bộ dạng đứng đầu, tính tình cũng tốt, nói nhẹ nhẹ nhàng nhàng, người như hơi thở. Ngay cả phụ nhân ăn nói cay nghiệt nhất khi đối mặt với một cô nương như vậy, cũng nói ra được những lời không hay kia.
Cũng như những nữ nhi khác ở trong thôn, mười hai mười ba tuổi sẽ đính hôn, đợi đến khi mười lăm mười sáu tuổi thì xuất giá. Lư Kiều Nguyệt ngày thường tốt, mấy năm trước đã có người tới cửa cầu hôn, nhưng vợ chồng Lư Minh Hải luyến tiếc nữ nhi, muốn giữ thêm vài năm. Cũng bởi vậy Lư Kiều Nguyệt hôm nay đã mười lăm, đến nay còn chưa đính hôn, càng không cần phải nói là lập gia đình.
Đúng vậy, lúc này Lư Kiều Nguyệt đã biết lúc này là lúc nào, chính là đêm trước khi nàng đính hôn với Đỗ Liêm.